Ảnh Đế Nuông Chiều Bảo Bối Nhỏ

Chương 43



Không thuyết phục được Đặng Thức Vinh, Tường Nhan tức tối cầm túi xách rời khỏi quán cà phê. Đặng Thức Vinh nhìn bóng dáng Tường Nhan hậm hực rời khỏi liền cười thích thú.

“Muốn đem tôi ra làm con mồi sao? Cô còn non lắm.”

Hắn ta ung dung rời khỏi quán nhưng không biết Tường Nhan vẫn chưa đi khỏi quán, cô ta vẫn lăm le muốn bắt tay với Đặng Thức Vinh được, chỉ có như vậy cô ta mới có cơ hội trả thù Lãnh Minh Quân, vực dậy sự nghiệp dường như sắp tiêu tùng của mình.

Không đường đường chính chính có được sự hợp tác của Đặng Thức Vinh, Tường Nhan lên kế hoạch bằng mọi cách kéo Đặng Thức Vinh vào kế hoạch lần này của mình.

[…]

Trần Hân Nghiên sau chuỗi ngày nghỉ ngơi thì cũng trở lại màn ảnh với lịch trình làm việc, cô tham gia quay các chương trình giải trí, quay quảng cáo cũng như tham dự các sự kiện của các nhãn hàng.

Lịch trình làm việc khiến cô luôn ở trạng thái mệt mỏi, mỗi ngày chỉ được chợp mắt vài tiếng khiến tinh thần cô không được vui vẻ, năng lượng như mọi ngày.

Trần phu nhân thấy cô mệt mỏi liền lo lắng hỏi: “Công việc con dạo này nhiều lắm à? Mẹ thấy con đi sớm về muộn miết, cứ như vậy lấy đâu ra thời gian để nghỉ ngơi chứ?”

“Cuối năm rồi, mọi người đang chạy hết công suất để quay cho xong các dự án còn dang dở cho kịp.”

“Có làm việc thì cũng phải dành thời gian để nghỉ ngơi chứ, con xem con kìa, trông có chán không cơ chứ.”

“Mẹ có gì ăn không mẹ, con đói quá.”

“Con ra kia ngồi đi, mẹ có nấu đồ ăn tẩm bổ cho con.”

“Cảm ơn mẹ.”

Trần Hân Nghiên ngồi nghiêm chỉnh vào bàn đợi đồ ăn từ Trần phu nhân. Cô nhận lấy đồ ăn, vui vẻ thưởng thức.

“Có ngon không?”

“Dạ ngon mẹ. Đồ ăn mẹ Ánh nấu không có gì để chê.”

“Dẻo miệng, ngon thì ăn nhiều vào như vậy mới có sức mà làm việc.”

“À, mẹ ơi.”

Trần phu nhân nghe cô hỏi liền ngừng tay, giọng ôn tồn: “Sao đấy?”

“Mẹ có biết anh Đông đang quen ai không ạ?” Trần Hân Nghiên cất giọng hỏi.

“Biết.”

Trần Hân Nghiên thoáng sửng sốt: “Mẹ biết ạ?”

“Ừ là Trình Dao, bạn thân con ấy. Lúc trước anh con có dẫn con bé về chơi. Con bé vừa ngoan ngoãn lễ phép lại còn rất đảm đang mẹ rất thích.”

“Anh dẫn Trình Dao về ra mắt gia đình mình rồi ạ? Lúc nào thế ạ, sao con không biết chứ?” Trần Hân Nghiên đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

“Lúc đó con không ở nhà, hình như là đi với thằng Quân thì phải, mẹ cũng không nhớ. Mà sao đấy, khi không con hỏi chuyện này làm gì?”

“Cả nhà ai cũng biết, mỗi con không biết. Hôm qua con gặp hai người họ ở rạp chiếu phim, con còn tưởng con là người đầu tiên biết chuyện này, hóa ra lại là người cuối cùng.” Trần Hân Nghiên chán nản nói.

Trần phu nhân nghe cô than thở liền phì cười, giọng ôn tồn bảo: “Không phải cả nhà muốn giấu con, mà Trình Dao con bé nó sợ con không chấp nhận nên mãi vẫn chần chừ chưa nói với con.”

“Sao con lại không chấp nhận chứ?”

“Bạn thân trở thành chị dâu, liệu có bao nhiêu người chấp nhận chứ?”

“Trình Dao là bạn thân con, con đương nhiên muốn cô ấy tìm được một người tốt để gửi gắm, anh có vẻ là một sự lựa chọn không tồi. Trình Dao đúng là có mắt nhìn tốt.”

“Con đấy. Lo tập trung ăn đi, mẹ ra vườn một lát.”

“Dạ.”

[…]

Vào thời điểm cuối năm, Trần Hân Nghiên tất bật chuẩn bị cho các dự án, các chương trình phát sóng vào dịp năm mới nên hầu như toàn bộ quỹ thời gian của cô đều ở phim trường.

Lãnh Minh Quân đậu chiếc siêu xe vên đường, gần với phim trường của Trần Hân Nghiên, nhấn điện thoại gọi cho cô.

Trần Hân Nghiên đang nghỉ trưa, nhìn thấy Lãnh Minh Quân gọi điện thoại liền nhanh tay nhấn nút nhận cuộc gọi: “Alo, em đây.”

“Anh đây.”

“Em đang ở phim trường, có chuyện gì không anh?”

“Anh đang ở phần phim trường của em.”

Trần Hân Nghiên nghe anh nói, theo quán tính liền đi ra bên ngoài, đảo mắt nhìn xung quanh một liền, chiếc siêu xe hiên ngang đậu bên đường đập thẳng vào mắt cô. Xác định được vị trí của Lãnh Minh Quân, Trần Hân Nghiên ngắt điện thoại, vội vàng chạy đến.

“Sao anh lại đến đây?” Trần Hân Nghiên không giấu nổi nỗi phấn khích của mình.

“Đến tìm em. Bên ngoài rất lạnh, em lên xe đi.”

Trần Hân Nghiên nhanh tay mở cửa ngồi vào ghế phụ, nụ cười vẫn nở trên môi mặc cho thời tiết thành phố A vào dịp cuối năm rất lạnh.

“Có nhớ em không?”

Lãnh Minh Quân gật đầu, giọng trầm thấp: “Nhớ nên mới đến đây gặp em.”

Trần Hân Nghiên choàng lấy cánh tay Lãnh Minh Quân, cô ngửi được hương nước hoa trên người anh. Thật ra khi vừa bước lên xe cô đã ngửi thấy rồi nhưng chỉ thoang thoảng thôi, giờ lại gần cô mới nghe rõ hơn. Trần Hân Nghiên xiết chặt lấy cánh tay anh, giọng thủ thỉ: “Anh đoán xem em có nhớ anh không?”

Lãnh Minh Quân xoay người Trần Hân Nghiên về phía mình, nhẹ nhàng áp môi xuống hôn cô. Trần Hân Nghiên nhất thời bị anh tấn công liền đơ cả người ra nhưng chỉ vài giây sau cô đã theo được từng nhịp của Lãnh Minh Quân.

Lãnh Minh Quân buông môi cô ra, giọng Trần Hân Nghiên có phần uể oải, mềm nhũn, ngón tay cô vân vê chiếc cà vạt trên người anh: “Hôm nay anh không làm việc sao? Sao lại chạy đến đây tìm em.”

“Không bận lắm. Còn em, trông em mệt mỏi thế?”

Trần Hân Nghiên uể oải lên tiếng: “Mọi người đang đẩy nhanh tiến độ cho kịp phát sóng vào dịp cuối năm. Buổi chiều còn ghi hình cho một chương trình, chắc phải đến tối muộn mới có thể kết thúc.”

Lãnh Minh Quân gật đầu: “Buổi tối kết thúc, anh đến đón em.”

“Như vậy đâu được chứ, bây giờ anh trở về Đông Quân làm việc xong tối lại đến đây đón em, như thế thật không công bằng với anh.”

“Anh muốn đến gặp bạn gái một xíu cũng không được sao?”

“Nhưng mà…”

Lãnh Minh Quân cắt ngang lời Trần Hân Nghiên, không cho cô có cơ hội từ chối: “Không nhưng gì hết. Em làm việc cho tốt, buổi tối sẽ đến đón em.”

Trần Hân Nghiên nhoẻn miệng cười: “Được, vậy anh cũng làm việc cho tốt, buổi tối gặp.”

Lãnh Minh Quân gật đầu đồng ý. Lúc này, điện thoại Trần Hân Nghiên đổ chuông, là trợ lý của cô gọi điện thoại đến.

“Alo.”

“Chị đây.”

“Chị đang ở đâu thế ạ? Em tìm chị mãi không thấy đâu, chúng ta phải chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo rồi.”

“Chị đang ở bên ngoài gần phim trường. Em đợi chị một lát, chị vào ngay đây.”

“Dạ.”

Lãnh Minh Quân cũng không làm mất thời gian của cô, anh đưa tay nhấn nút mở cửa xe cho cô, đột nhiên lại ngừng lại, cúi đầu đề nghị: “Em hôn anh một cái đi.”

Đột nhiên bị Lãnh Minh Quân đòi hôn khiến Trần Hân Nghiên có chút bất ngờ xong cô vẫn chiều theo ý anh, ngẩng đầu hôn một cái lên môi anh.

“Em vào làm việc đây, tạm biệt anh.”

“Ừ, em vào đi.”

Trần Hân Nghiên vẫy tay chào tạm biệt anh rồi nhanh chóng đi vào bên trong tiếp tục công việc của mình.