Ảnh Đế Nuông Chiều Bảo Bối Nhỏ

Chương 48



Nhìn cách hai ông bà Lãnh tức tốc gọi điện thoại đến khi nghe tin Trần Hân Nghiên xảy ra chuyện cũng đủ thấy hai người yêu thương Trần Hân Nghiên đến mức nào.

“Ngày mai con đưa Hân Nghiên về Trần gia.”

Lãnh Minh Quân chỉ nói ngắn gọn một câu nhưng ông bà Lãnh cũng đủ hiểu ý anh muốn nói gì.

Lãnh Đông Thành nhanh chóng đáp lời: “Được, ngày mai ba mẹ sẽ đến đó.”

“Dạ.”

Lãnh Minh Quân tắt điện thoại, tập trung xem tài liệu do trợ lý Đặng Dương gửi đến. Mãi đến tận khuya anh mới trở về phòng để nghỉ ngơi. Anh nhẹ nhàng đi vào phòng, rón rén nằm xuống giường, anh sợ gây ra tiếng động lớn sẽ đánh thức cô nhưng khi anh vừa đặt lưng xuống giường Trần Hân Nghiên đã xoay người rúc vào trong lòng anh.

“Sao em còn chưa ngủ?”

“Em đợi anh.”

“Hửm?”

“Cứ nhắm lại em lại nghĩ đến cảnh tượng cô ta cầm dao muốn giết em… em không dám ngủ.”

“Ngoan, có anh đây rồi. Anh ôm em ngủ, đừng sợ.”

Trần Hân Nghiên gật đầu, cô như con bạch tuột quấn lấy người Lãnh Minh Quân. Được anh ôm vào lòng, cô mới yên tâm nhắm mắt ngủ.

Sáng sớm, Lãnh Minh Quân đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, là trợ lý Đặng gọi điện thoại đến.

“Chuyện gì?” Lãnh Minh Quân gắt gỏng vì bị phá giấc ngủ.

Trần Hân Nghiên đang ngủ, bị tiếng của anh làm tỉnh giấc, cô ngọ ngậy trong lòng anh. Lãnh Minh Quân biết mình hơi to tiếng đánh thức cô liền đưa tay xoa xoa đầu cô, giọng điệu cưng chiều: “Không có chuyện gì đâu, em ngủ đi.”

“Chuyện của cô Trần và Tường Nhan đã được sắp xếp theo ý muốn của chủ tịch. Tiếp theo chúng ta nên xử lý cô ta như thế nào đây ạ?”

“Chuyện còn lại tôi sẽ giải quyết, cậu làm việc của mình đi.”

“Dạ vâng.”

Lãnh Minh Quân để cô ngủ thêm một lúc rồi cả hai dậy chuẩn bị quần áo để đưa Trần Hân Nghiên trở về Trần gia gặp mọi người.

Hai người vừa về tới thì mọi người trong nhà cũng đã tập trung đông đủ, chỉ chờ hai người trở về nữa. Trần phu nhân nhìn thấy Trần Hân Nghiên liền vội vàng chạy tới, loay hoay xem một lượt khắp người cô xem có bị thương ở đâu không.

“Nói mẹ nghe, con có bị thương ở đâu không?”

“Con không sao, chỉ bị xây xước bên ngoài một xíu thôi.”

Nghe cô trả lời, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Trần lão gia từ nãy đến giờ gương mặt lúc nào cũng chăm chú nhìn về phía Trần Hân Nghiên, hai hàng chân mày nhíu chặt, mãi đến khi nghe cô bảo không sao cơ mặt ông mới giãn ra được một tí.

Trần Hân Nghiên bất ngờ khi mọi người mới sáng đã có mặt đông đủ, cả ba mẹ của Lãnh Minh Quân cũng có mặt ở đây, Trần Hân Nghiên bất ngờ lên tiếng hỏi: “Có việc gì sao mọi người lại có mặt ở đây đông đủ thế ạ?”

“Không phải vì chuyện của em sao?” Trần Nhược Đông cất giọng trả lời.

“Hửm?”

“Con nói mọi người nghe cô ta làm gì con. Mọi người ở đây làm chủ, lấy lại công bằng cho con.” Lãnh Đông Thành lên tiếng.

“Con cũng không rõ tại sao cô ta lại xuất hiện ở phim trường của con, cô ta tham gia một cảnh quay nhỏ trong set quay của con. Lúc ra về, cô ta bất ngờ ngăn con lại, hai bên lời ra tiếng lại cô ta mất khống chế nên rút dao định đâm con, may mà anh Quân đến kịp nên con chỉ bị xây xước bên ngoài.” Trần Hân Nghiên kể lại mọi chuyện cho mọi người nghe.

“Loại người coi mạng người như cỏ rác của cô ta không nên nương tay.”

Lãnh Minh Quân đặt sấp tài liệu lên bàn, bình thản lên tiếng: “Hôm qua Đặng Dương có gửi cho con một số tài liệu về các hành vi gây rối cũng như cố ý hãm hại các diễn viên khác. Tất cả bằng chứng đều nằm ở đây, cộng thêm việc ngày hôm qua thì tống cô ta vào tù là chuyện hết sức dễ dàng.”

“Dù có thể nào đi nữa cũng phải để cô ta trả giá về việc làm của mình.” Trần lão gia nghiêm giọng.

“Nếu cần cứ dùng đến quyền lực của nhà họ Lãnh và nhà họ Trần. Để Lãnh Đông Thành tôi xem ở cái thành phố A này kẻ nào dám chống đối.”

Trần Nhược Đông nhìn dáng vẻ vẫn còn sợ sệt của Trần Hân Nghiên liền lên tiếng: “Cho cô ta ngồi tù thì dễ dàng cho cô ta quá.”

“Anh yên tâm, cho cô ta ngồi tù chỉ là bước đầu thôi. Nhất định em sẽ gửi quà đáp lễ cô ta xứng đáng với những gì cô ta gây ra cho Hân Nghiên.”

“Được, mọi chuyện cứ giải quyết như vậy đi.”

Mọi người trong nhà đều thống nhất với cách làm của Lãnh Minh Quân.

“Hiếm khi mọi người có mặt đông đủ, hay là ở lại ăn cơm đi rồi hẵng về.” Trần phu nhân đề nghị.

“Được được.”

Mọi người ở lại nhà họ Trần để dùng bữa. Trần Hân Nghiên cùng Trần phu nhân và Lãnh phu nhân xuống bếp để chuẩn bị bữa ăn. Lãnh Đông Thành và Trần Nhạc Huân vừa chơi cờ vừa nói chuyện xưa.

Trần Nhược Đông ra ngoài gọi điện thoại nói chuyện với Trình Dao còn lại một mình Lãnh Minh Quân bơ vơ. Anh ngồi trong phòng khách xem hai vị trưởng bối chơi cờ được một lúc liền xuống phòng bếp tìm Trần Hân Nghiên.

Trần Hân Nghiên nhìn thấy Lãnh Minh Quân đi vào nhà bếp liền cất giọng hỏi: “Sao anh lại vào đây? Anh tìm gì à?”

“Tìm em.” Lãnh Minh Quân bình thản trả lời.

“Anh không ở ngoài nói chuyện với anh Đông đi, vào đây tìm em làm gì?”

“Anh Đông của em đi ra ngoài nói chuyện với bạn gái rồi. Anh cũng có bạn gái hà cớ gì phải ở ngoài đó ăn cơm chó chứ.”

“Xùy. Thế anh phụ em nhặt chỗ rau này nhé.”

“Không thành vấn đề.” Lãnh Minh Quân vui vẻ đồng ý.

Lãnh Minh Quân kéo ghế ngồi vào nghiêm túc nhặt rau phụ Trần Hân Nghiên. Khả năng nấu nướng của Lãnh Minh Quân cực kỳ tốt nên những việc này không thể làm khó được anh.

Bà Trần Lâm Ánh và bà Lâm Thục Hoa đảm nhiệm nấu chính cho bữa cơm ngày hôm nay, tất cả các món ăn đều được chuẩn bị hết sức tỉ mỉ, chỉnh chu.

“Hân Nghiên con phụ mẹ dọn đồ ăn ra bàn đi.”

“Dạ mẹ.”

Lãnh Minh Quân cũng phụ Trần Hân Nghiên bày biện đồ ăn ra bàn. Một bàn đồ ăn thịnh soạn được bày biện trông vô cùng bắt mắt.

Trần Hân Nghiên dọn đồ ăn xong cô ra ngoài để mời ba cô, Lãnh lão gia và Trần Nhược Đông vào dùng cơm trưa.

“Con mời ba mời bác vào dùng cơm.”

Hai vị trưởng bối đang chăm chú chơi cờ, nghe Trần Hân Nghiên gọi liền ngừng tay: “Được.”

Trần lão gia ngừng tay, quay sang nói với Lãnh Đông Thành: “Nghỉ tay dùng cơm thôi anh.”

“Được được.”

Trần Hân Nghiên ra ngoài sau, vừa thấy bóng dáng Trần Nhược Đông liền lớn tiếng gọi: “Anh Đông, vào ăn cơm.”

Trần Nhược Đông đang nghe điện thoại nghe cô gọi cũng nhanh chóng đáp lời: “Đợi tí, anh vào ngay đây.”

“Anh vào đi kẻo mọi người đợi.”

“Ừm.”

Mọi người có mặt đông đủ, gác lại những chuyện không hay của Trần Hân Nghiên và Tường Nhan trước đó, cùng nhau thưởng thức bữa ăn, cảm giác tất cả các thành viên đều tề tựu đông đủ khiến cho tâm trạng mọi người ai nấy đều vui vẻ.