Ảnh Đế Nuông Chiều Bảo Bối Nhỏ

Chương 6



“Em cứ báo với đạo diễn Lâm chị sẽ tham gia nếu Lãnh Minh Quân tham gia đóng vai chính.”

“...”

“Vâng em biết rồi, em sẽ phản hồi email cho đạo diễn Lâm, có gì em sẽ báo với chị sau.”

“Ừ.”

“Tạm biệt chị.”

“Tạm biệt.”

Tắt điện thoại, Vũ Linh ủ rũ ngồi đưa mắt nhìn thư mời của Trần Hân Nghiên trên màn hình máy tính. Thở dài một hơi, cô cũng nhanh chóng làm theo lời của Trần Hân Nghiên, viết phản hồi nói rõ yêu cầu của Trần Hân Nghiên rồi nhanh chóng ấn nút gửi đi.

Trong lòng Vũ Linh thầm than trời, chị Hân Nghiên hôm nay khó ở sao? Sao lại đưa ra điều kiện vô lý như vậy chứ? Mong là đạo diễn Lâm sẽ không đem cô ra mắng một trận.

Bên phía đạo diễn Lâm nhận được phản hồi từ phía Trần Hân Nghiên liền vui vẻ đồng ý với điều kiện của cô. Vũ Linh nhận được tin tức từ phía đạo diễn Lâm, cô phải dụi mắt hai ba lần, cô không tin vào mắt mình, ảnh đế đồng ý tham gia sao? Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Phải mất vài giây sau đó, Vũ Linh mới định hình được mọi chuyện, cô lập tức gọi điện thông báo cho Trần Hân Nghiên biết.

“Chị Hân Nghiên, bên phía đạo diễn Lâm đã đồng ý với yêu cầu của chị rồi đó.”

“Nhanh như vậy đã đồng ý?”

“Em cũng rất ngạc nhiên, chỉ vài phút em đã nhận được email trả lời của ngài ấy. Tốc độ làm việc phải nói là vô cùng nhanh.”

“Ừ, chị biết rồi.”

“Có gì em sẽ gửi lịch làm việc qua email cho chị sau nhé.”

“Ừ.”

Nhận được cái gật đầu đồng ý của Trần Hân Nghiên, đạo diễn Lâm cũng nhanh chóng báo cho Lãnh Minh Quân biết. Đúng là ông trời không phụ lòng người, cuối cùng cũng làm cho ảnh đế Lãnh Minh Quân đồng ý quay trở lại màn ảnh. Ông hy vọng sự xuất hiện của Trần Hân Nghiên và Lãnh Minh Quân sẽ tạo nên một luồng gió mới cho bộ phim.

[...]

Chiều tối, Lãnh Minh Quân trở về nhà chính dùng cơm với cả nhà. Dù đã ra ở riêng từ rất lâu nhưng mỗi khi rảnh rỗi hay phía nhà chính có sự kiện gì, Lãnh Minh Quân đều sắp xếp thời gian để góp mặt cùng mọi người.

Cháu gái của Lãnh Minh Quân – Lâm Tư Duệ nhìn thấy anh trở về liền vui vẻ chạy về phía cửa, cất tiếng gọi lớn.

“Aaa... Cậu út về.”

“Nhóc con, con lại tính làm gì đấy?”

“Con làm gì đâu ạ, lâu lắm con mới thấy cậu út về nhà chính.”

“Lâu lắm mới thấy cậu về nhà chính sao? Không phải là do con không về à?” Lãnh Minh Quân vừa nói vừa đưa tay véo cánh mũi của Lâm Tư Duệ.

“Cậu này...”

“Vào nhà thôi.”

“Dạ vâng.”

“Con về rồi đấy à.” Ông Lãnh Đông Thành và bà Lâm Thục Hoa nhìn thấy con trai mình trở về liền vui vẻ lên tiếng.

“Dạ. Anh chị hai đâu rồi ạ?”

“Anh chị con có lịch đi công tác, chắc là về không kịp.”

“Tư Duệ, con vào đây ngồi đi, đứng ngây ra đó làm gì?” Bà Thục Hoa nhìn thấy cô vẫn đứng yên ở cửa liền lên tiếng gọi cô vào bên trong.

“Bà ngoại, con vào ngay đây ạ.”

Một bàn ăn thịnh soạn với đầy đủ các món ăn được bày biện rất bắt mắt trên bàn ăn. Lâm Tư Duệ nhìn thấy liền vui vẻ lên tiếng.

“Ngoại chuẩn bị nhiều món ngon thế ạ?”

“Ừm, ngon thì con ăn nhiều một chút.”

“Chắn chắn rồi ạ.”

Ông Lãnh Đông Thành nhìn về phía Lãnh Minh Quân đang ngồi, như đang suy nghĩ điều gì đó, hồi lâu ông mới ôn tồn nói.

“Quân này, con cũng đã 30 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa. Con cũng nên lấy vợ sinh con được rồi.”

“Con biết rồi.”

“Biết rồi sao mãi vẫn chẳng thấy con dắt ai về nhà ra mắt, cũng chẳng thấy con nói năng về việc có bạn gái.” Bà Lâm Thục Hoa nhìn đứa con trai đã 30 tuổi nhưng vẫn không có ý định kết hôn khiến bà lo lắng không thôi.

“Cậu vẫn chưa có bạn gái sao?”

Lãnh Minh Quân nhíu mày nhìn Lâm Tư Duệ, bình thường ba mẹ anh giục anh lấy vợ thì cũng thôi đi, nay ngay cả đứa cháu gái cũng thúc giục anh có bạn gái. Lãnh Minh Quân khó chịu lên tiếng: “Lâm Tư Duệ, con lo ăn đi.”

“Ông bà ngoại nói đúng đấy ạ, cậu cũng nên có bạn gái đi chứ.”

“Con nít con noi đừng xen vào chuyện người lớn. Con có tin cậu tống cổ con về Mỹ không?”

“Con đã 22 tuổi rồi, đâu phải con nít.”

“Ba mẹ luôn để con tự quyết định nhưng chí ít con cũng phải ra ngoài hẹn hò, có bạn gái đi chứ, suốt ngày cứ ôm lấy công việc, nhà họ Lãnh thiếu tiền đến mức đó à?”

“Ba mẹ gọi con về ăn cơm chỉ để giục con lấy vợ?”

“Nếu không thì sao? Bộ anh tính ở như vậy suốt đời à?”

“Con cũng đâu nói sẽ không lấy vợ, ba mẹ không cần lo.”

“Có thể không lo sao? Bằng tuổi bố mẹ người ta đã con cháu đuề huề, còn anh...thật hết nói nổi.”

“Không phải ba mẹ có Tư Duệ rồi đó sao?”

“Cái thằng này.”

“Được rồi, không nói chuyện của con nữa được không? Sao lần nào con về ba mẹ cũng lấy chuyện này ra nói thế?”

“Khi nào anh dẫn bạn gái về đây, ông bà già này sẽ không nhắc chuyện này nữa.”

“...”

Buổi tối, cả nhà họ Trần cũng có mặt đầy đủ ở phòng ăn. Trần Nhược Đông và Trần Hân Nghiên cũng sắp xếp công việc để về sớm dùng cơm.

“Công việc của hai đứa dạo này thế nào rồi?” Ông Trần Nhạc Huân cất giọng hỏi.

“Vẫn tốt ạ, con cũng đang triển khai cho đầu tư vào khu resort ở khu đất phía Nam, tiềm năng du lịch nghỉ dưỡng ở đây rất tiềm năng, con hy vọng Trần thị có thể lấn sân sang mảng này.”

“Ừ.”

“Còn con?” Ông thấy Trần Hân Nghiên cúi mặt dùng bữa không trả lời liền quay sang nhìn cô hỏi.

“Tốt ạ.”

“Có thật là tốt không?”

Từ lúc Trần Hân Nghiên quyết tâm theo nghiệp diễn xuất, ông Trần Nhạc Huân không lúc nào là không lo lắng cho đứa con gái nhỏ này. Ông biết tính cách của cô con gái này của mình, có chuyện gì cô cũng giấu diếm tự mình giải quyết, ngay cả thân phận Trần tiểu thư cũng không cho mọi người tiết lộ. Các buổi tiệc thân mật của Trần gia, Trần Hân Nghiên luôn khéo léo tìm cách lánh mặt. Mọi người ở thành phố A này đều biết ông bà Trần có một người con gái nhưng tuyệt nhiên không ai biết mặt mũi cô ra sao.

“Dạ, có một xíu vấn đề nhưng con cũng đã giải quyết xong rồi. Sắp tới con có tham gia một dự án phim nên chắc con sẽ ít về nhà hơn.”

“Ừ, chú ý giữ gìn sức khỏe.”

“Vâng. Con biết rồi, ba mẹ yên tâm.”

“Cũng đùng có mải mê công việc quá, con cũng nên dành thời gian cho bản thân, cũng nên tìm người yêu đi.”

“Con ạ?” Trần Hân Nghiên mở to hai mắt nhìn ông, cô chỉ tay ngược lại phía mình, giọng khó hiểu hỏi lại.

“Không em thì là ai?”

“Anh có bạn gái lúc nào sao em không biết?”

“Sao anh phải nói cho em biết?”

“...”

“Nhưng con mới 24 tuổi, chưa gì bố mẹ đã gấp gáp đuổi con rồi ạ?”

“Ba mẹ không giục con kết hôn sớm, nhưng cũng nên có người yêu đi chứ.”

“Công việc con bận lắm, không phù hợp với chuyện yêu đương đâu ạ. Ai lại muốn yêu đương với một người cả ngày không tìm ra một chút thời gian rảnh như con chứ?”

“Như thế nào là không hợp, nếu không ba mẹ giới thiệu cho con nhé?”

“Ba à...”

“Con trai út nhà họ Lãnh cũng rất tốt, có thời gian hai đứa gặp nhau xem, nếu hợp thì tiến tới, không thì thôi.” Mẹ cô lên tiếng nói.

“Mẹ... Người con kết hôn phải là người do con chọn.”

“Vậy thì dẫn người yêu về ra mắt. Ba mẹ tuyệt đối không nhắc đến chuyện này nữa.”

“Sắp tới con bận cho dự án phim mới, con không có thời gian cho chuyện yêu đương đâu.”

“Đến khi đóng máy, con phải dẫn bạn trai về ra mắt, nếu không bố mẹ sẽ giới thiệu con trai nhà họ Lãnh cho con.”

“Đừng mà mẹ...”

“Không được phép từ chối.”

“...”