Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh

Chương 29



Giọng cô cùng với âm thanh hỗn loạn huyên náo xung quanh tạo thành sự đối lập mãnh liệt, nhưng Thẩm Thanh Yến lại cảm thấy âm thanh ồn ào huyên náo xung quanh tất cả giờ đây đều mơ hồ, anh chỉ nghe thấy tiếng thì thầm của cô.

Tim tôi ở chỗ anh, tim tôi ở chỗ anh…

Thẩm Thanh Yến liên tục nhấm nháp từng câu chữ ngọt ngào ấy, cảm thấy thứ đang chảy trong người mình không phải là máu, mà là mật ong ngọt ngào nồng đượm không thể hòa tan.

Kỹ năng tán tỉnh của tiểu yêu tinh quả thực có thể cho điểm tuyệt đối, cũng không biết em ấy học được những lời này từ chỗ nào. Thẩm Thanh Yến cảm giác chính mình bị cô tán tỉnh đến nỗi không có không thể phản kháng, lý trí và ý chí của anh hoàn toàn tan rã trước mặt cô, không còn sót lại chút gì.

Sự ngọt ngào trong tim không giấu nổi nữa, theo khóe môi cùng đáy mắt tràn ra ngoài.

Nếu như chỗ này không phải nơi công cộng, anh thật sự muốn cho cô biết cái gì là hậu quả của việc trêu trai.

Thẩm Thanh Yến thậm chí cảm thấy cơn mưa phùn này cũng có vị ngọt, chia sẻ niềm vui của quãng đời còn lại với họ.

Tiếng còi cảnh sát, tiếng ồn xung quanh vẫn vang lên liên tục, làn khói dày đặc trong không khí như quái thú muốn nuốt chửng con mồi. Đúng lúc này, điện thoại Thẩm Thanh Yến vang lên, nhưng anh không nỡ buông tiểu yêu tinh trong lòng mình xuống.

Thẩm Thanh Yến suy nghĩ một lát, nói với cô: “Điện thoại ở trong túi áo, em lấy hộ tôi.”

Xu Mạn duỗi tay lấy điện thoại, sau đó chu đáo ấn nghe hộ anh, đặt điện thoại bên tai anh.

Giọng nói lo lắng của Cao Khang Hạo truyền đến từ đầu dây bên kia: “Ông chủ, cậu giờ ở đâu? Tình huống thế nào rồi?’

“Tôi bên này không sao rồi.” Thẩm Thanh Yến đưa mắt nhìn xung quanh, nói địa chỉ cho anh ấy, thuận tiện hỏi: “Vết thương của chị Mary có nghiêm trọng không? Tình huống thế nào?”

Cao Khang Hạo đáp: “Chị ấy không có vấn đề gì lớn, nhân viên bên studio đã qua chăm sóc chị ấy rồi. Ông chủ, giờ tôi đi lấy xe, sau đó đến đón cậu.”

Trước đó khi Cao Khang Hạo với Xu Mạn đến, gara đã kín chỗ, cuối cùng anh ấy chỉ đành nghe theo đỗ xe ở gara lộ thiên phía sau khu vực đi bộ ở bên cạnh toà nhà. May là anh ấy đỗ xe bên ngoài, nếu không thì hiện giờ anh ấy cũng không biết làm thế nào để trở về. Tòa nhà văn phòng xảy ra vụ nổ với hỏa hoạn không rõ nguyên nhân, hiện giờ giao thông bên đó ùn tắc vô cùng, đón taxi cũng rất khó khăn.

Hai người kết thúc cuộc điện thoại ngắn ngủi, Thẩm Thanh Yến đi tìm vị trí ít người qua lại, đợi Cao Khang Hạo đến.

Mặc dù tiểu yêu tinh không sao, lại dỗ dành khiến anh như chìm vào hũ mật, nhưng chỉ cần nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm kia, cô còn không biết thoát khỏi nguy hiểm, Thẩm Thanh Yến lại cảm thấy sợ hãi.

Chỉ là giờ phút này, anh lại không thể nói ra được những câu nói nặng lời với người trong lồng ngực anh.

Thẩm Thanh Yến than nhẹ một câu, cảm thấy bản thân mình đã hết cách nào với cô, thực sự có chút giống với nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Hoa lan nhỏ của anh, đáng yêu đến nỗi dù yêu thương thế nào cũng thấy không đủ.

Ở một con đường vắng người qua lại, thân hình thẳng tắp thon dài của người thanh niên ôm lấy người mình yêu đứng bên đường, anh cúi đầu, khuôn mặt dịu dàng, trên mặt lộ ý cười, ánh mắt ẩn chứa tình cảm nhìn người trong lồng ngực.

Cơn mưa phùn rả rích cả bầu trời dường như không phải là mưa nữa, mà như hóa thành những sợi dây tình yêu.

Khi Cao Khang Hạo lái xe đến, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, không khỏi lái chậm lại, anh ấy cảm thấy bản thân nên đi thêm hai vòng nữa rồi mới nên đến đây.

Cao Khang Hạo vốn dĩ muốn hỏi Xu Mạn có sao không, thế nhưng hình như tâm trạng ông chủ hình như… khá tốt? Trông dáng vẻ này, Cao Khang Hạo rất biết điều diễn vai tài xế thật thà, cái gì cũng không biết.

Nếu như Xu Mạn thật sự có chuyện, sắc mặt ông chủ tuyệt đối không thể phơi phới thế kia được.

Xem ra ông chủ thật sự rất thích cô gái này, ngày trước, Cao Khang Hạo còn hoài nghi ông chủ nhà mình không có scandal có phải là vì anh là gay kín không, không ngờ khi ông chủ yêu đương còn lãng mạn hơn cả bộ cảnh phim thần tượng anh diễn hồi mới ra mắt.

Sau khi lên xe, Xu Mạn dựa vào người Thẩm Thanh Yến, không nói chuyện.

Hôm nay cô đã sử dụng hết một bông hoa cộng thêm một cánh hoa, có thể duy trì hình người đã rất tốt rồi. Dựa vào bờ vai và lồng ngực rộng lớn của Thẩm Thanh Yến, cô mới thoải mái hơn một chút, có lẽ đây chính là cảm giác an toàn mà loài người thường nói.

Thẩm Thanh Yến thấy tinh thần cô không tốt như trước, đau lòng không thôi: “Em mệt thì ngủ đi.”

Giọng anh ấm áp, ngữ điệu cũng dịu dàng chưa từng có. Xu Mạn dựa vào vai anh, nhắm mắt lại.

Thẩm Thanh Yến đưa tay lên nhẹ nhàng vén sợi tóc trên mặt sang mang tai cho cô, nghe tiếng thở đều đều của cô, khóe miệng nhếch lên lúc nào không hay.

Cao Khang Hạo đang đảm nhận vị trí tài xế cũng cảm thấy bản thân mình dư thừa, vì muốn giảm bớt sự tồn tại, trên đường đi anh ấy không nói một lời nào, chuyện công việc cũng không gấp bằng hiện giờ. Mọi người đều vừa mới trải qua chuyện sinh tử, lấy lại tinh thần trước đã rồi nói sau cũng không muộn.

Anh ấy đưa hai người đến bãi đỗ xe dưới căn chung cư, sau đó bèn rời đi. Cao Khang Hạo không bị thương, chẳng qua lúc đưa Mary xuống tầng, trên người dính vài vết máu, anh ấy cũng muốn trở về tắm rửa.

Lúc xuống xe, Xu Mạn đã tỉnh lại nhưng cô cảm giác cả người đều mệt mỏi, không có sức lực.

Hai người về đến nhà, Thẩm Thanh Yến dịu dàng khuyên nhủ: “Tóc em đang bị ướt, người cũng thế, em đi tắm nước ấm trước đi, kẻo lại ốm.”

Xu Mạn ôm lấy thắt lưng Thẩm Thanh Yến, cọ vào ngực anh.

Thẩm Thanh Yến bị cô cọ đến mức thấy ngưa ngứa, không khỏi cười nói: “Sao lại còn làm nũng thế này?”

“Tôi muốn ôm anh một lúc, tôi không biết lần sau đến lúc nào mới có thể tiếp tục được ôm anh, tôi phải về chậu hoa làm hoa lan một thời gian.” Xu Mạn rầu rĩ nói.

Lần này cô bị mất một lượng lớn linh lực, trạng thái hiện giờ không thích hợp để cô dưỡng thương.

Lần này khác với lần trước bị gãy tay, cô đã hao tổn một bông hoa cực kỳ quan trọng với cô, mặc dù cô cũng không biết bông hoa thật sự có ý nghĩa như thế nào với cô. Nhưng làm tiên thú mấy trăm năm, cô vẫn có thể lờ mờ cảm nhận được những cánh hoa trên người cô đối với cô mà nói có sự tồn tại rất khác biệt.

Thẩm Thanh Yến hơi giật mình, tim như bị hẫng mất một nhịp, anh đang muốn đưa tay lên ôm cô, không ngờ lại ôm vào khoảng không… Người trong lồng ngực đã biến thành một gốc lan rơi trên mặt đất.

Cảm giác mất mát xâm chiếm trái tim anh, nhìn gốc lan nằm trên quần áo dưới đất, nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Yến dần dần biến mất.

Anh ngồi xuống, nhấc gốc lan lên kiểm tra tỉ mỉ một lượt, vẻ mặt ngày càng trầm trọng hơn.

Xu Mạn vốn có bảy bông hoa, hiện giờ chỉ còn năm bông. Có một bông hoa đã biến mất không thấy đâu, còn có một bông mất đi một cánh hoa, trông rất không thích hợp.

Thẩm Thanh Yến bỗng nhớ lại lúc chạy thoát anh ngửi thấy mùi hoa lan…

Lúc đó khắp nơi trên hành lang nhỏ đều là khí độc, bọn họ lại không gặp quá nhiều trắc trở, vất vả một chút là có thể chạy ra ngoài, quả thật không hợp lý. Hơn nữa Xu Mạn ngất trong lòng anh không phải do hít quá nhiều khí độc, mà do…

Là hoa lan nhỏ của anh, cứu bọn anh.

Thẩm Thanh Yến cảm thấy trái tim mình dần thắt lại, đè nén đến mức anh không thở nổi, những điều ngọt ngào kia không biết từ lúc nào lại biến thành sự chua chát đau khổ, ăn mòn anh từng chút một.

Anh để cô lại vào chậu hoa, tưới chất dinh dưỡng cho cô, đứng lặng trước chậu hồi lâu, nở một nụ cười chua xót: “Thật đúng là một tiểu yêu tinh ngốc nghếch.”

Bàn tay thon dài của anh nhẹ nhàng vuốt ve những chiếc lá xanh mướt, cũng không biết là anh đang nói với hoa hay nói chuyện với chính mình.

Căn nhà chưa bật đèn, cơn mưa kéo dài khiến cho cả căn phòng sáng sủa cũng trở nên u ám mờ mịt, đè nén khiến người khác hít thở không thông.

Anh bắt đầu nhớ khuôn mặt tươi cười hút hồn kia, nhớ cách cô nói những lời tâm tình khiến anh dở khóc dở cười…

Anh đã hoàn toàn đắm chìm rồi.

Quả nhiên biến về thành bản thể không còn khó chịu như vậy nữa, Xu Mạn đâm sâu rễ cây của chính mình vào trong đất, hấp thu những khoáng chất dinh dưỡng có lợi cho sự sinh trưởng và phát triển của cô.

Nhìn khuôn mặt lo lắng của người đàn ông trước mắt, Xu Mạn cũng rất muốn chạm vào anh, nói với anh rằng không cần phải lo lắng, đợi cô bắt được nhiều con mồi, hấp thụ linh khí, cô lại có thể biến thành người.

Nhưng hiện giờ cô không thể nói, chỉ có thể nhẹ nhàng cọ ngón tay anh.

Thẩm Thanh Yến đứng trước mặt cô hồi lâu, mới bước vào nhà tắm tắm rửa. Đợi anh đi, cô mới thu hồi lại tinh thần, tiến vào trạng thái ngủ đông, trước tiên cô cần hấp thu chất dinh dưỡng trong đất, từ từ nuôi dưỡng tinh thần.

Đáng tiếc bây giờ là ban ngày, xung quanh không có con Mộng Yểm nào, cô bỗng có chút nhớ bệnh viện đầy mùi kia, thật sự là có thể đi săn bất kể ngày đêm.

Thẩm Thanh Yến tắm rửa sạch sẽ từ phòng tắm đi ra, nhìn qua hoa lan nhỏ, sợ cô một người, không, bây giờ là một cây hoa lan ở trong phòng ngủ buồn chán, anh bèn chuyển chậu hoa từ phòng ngủ sang phòng khách, đặt cô lên bàn trà.

Anh mở tivi, tìm bộ phim “Kỷ băng hà 4” mới cập nhật gần đây, đây là một trong những bộ tiểu yêu tinh thích nhất.

Đáng tiếc anh không biết rằng, tiểu hoa lan của anh giờ đã ngủ mất rồi.

Điện thoại di động reo liên tục, Thẩm Thanh Yến liếc nhìn, nhận điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Tần Hiểu Đồng: “Thanh Yến à, con với Mạn Mạn không có chuyện gì chứ?”

“… Không sao ạ, mẹ không cần lo lắng đâu.” Thẩm Thanh Yến do dự một chút, mới trả lời.

“Vừa nãy mẹ gọi điện, sao con lại không nghe hả! Người khác hỏi mẹ, mẹ mới biết con ở hiện trường, thật sự lo lắng chết mất, mẹ gọi điện cho Cao Khang Hạo…” Tần Hiểu Đồng ở đầu dây bên kia cằn nhằn một thôi một hồi, cuối cùng lại hỏi: “Xu Mạn đâu? Con bé thế nào rồi?”

Thẩm Thanh Yến đưa mắt nhìn chậu hoa trên bàn trà, xót xa nói: “Em ấy mệt quá… đã ngủ rồi ạ.”

“Không phải chứ mẹ nói này, tay con bé vẫn chưa khỏi hẳn, con đi làm còn gọi nó qua làm gì?” Mẹ Thẩm lại bắt đầu cằn nhằn: “Đúng rồi, bác con có ít yến sào, chất lượng cũng không tồi, mẹ mang cho con với Xu Mạn một ít. Con gái ăn nhiều yến sào một chút tốt cho sức khỏe…”

“Không cần phiền như vậy đâu mẹ, có thời gian con trở về nhà lấy là được rồi.” Thẩm Thanh Yến đáp.

“Này có gì phiền đâu, dù sao giờ mẹ hiện cũng rảnh rỗi. Công việc của con rất bận, mẹ mang qua cho con, tiện thể xem hai đứa…” Tần Hiêu Đồng nói.

Thẩm Thanh Yến: “Thật sự không cần đâu, gần đây con cũng hết bận rồi.”

Mẹ Thẩm không kiên nhẫn nói: “Vừa nãy gọi điện cho con, con không nhận. Mẹ với bố con lo lắng không thôi, nghe Cao Khang Hạo nói lúc đó Mạn Mạn còn ngất nữa, con nói xem sao mẹ yên tâm cho được? Được rồi, mẹ với bố con đã ở dưới tầng rồi, lên bây giờ đay. Mẹ lấy từ chỗ bác con một con gà, còn có trứng gà, nhân sâm, các con bồi bổ nhiều chút.”

Đầu dây bên kia xen lẫn âm thanh tiếng thang máy thông báo “Đã đến tầng một dưới lòng đất”. Thẩm Thanh Yến thầm than không ổn, từ sofa đứng dậy…