Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh

Chương 64



“Thầy Thẩm? Dậy thôi!” Nhân viên của tổ tiết mục mở cửa phòng, ống kính máy quay đang lia về phía anh.

Cũng không biết đó có phải là ảo giác của Cung Dương hay không, cậu ta luôn cảm thấy vừa rồi trên mặt Thẩm Thanh Yến thoáng qua sự hoảng sợ. Nhưng khi nhìn kỹ lại, Thẩm Thanh Yến đã bình thường trở lại.

Hóa ra thầy Thẩm vốn bình tĩnh mà cũng có lúc hoảng sợ, thật sự hiếm thấy. Có vẻ như đêm qua thầy Thẩm ngủ rất say, cho nên khi bị đánh thức mới biểu hiện ra vẻ bối rối hoàn toàn khác với bình thường.

“Thầy Thẩm, mau dậy thôi, chúng ta chuẩn bị bắt đầu mạo hiểm rồi!” Cung Dương là người chủ trì của tập này, cậu ta sẽ chịu trách nhiệm sắp xếp nhiệm vụ của vài vị khách mời.

Trái tim Thẩm Thanh Yến vẫn đang đập thình thịch, tiểu yêu tinh Xu Mạn này, đúng là dọa chết người không đền mạng mà.

Anh mím môi, thay đổi dáng vẻ lười biếng, ngáp dài một cái rồi nói trước ống kính quay phim: “Được rồi, tôi sẽ tới đây ngay.”

“Mới sáng sớm đã phải dậy, đúng là đòi mạng mà.” Vân Tụ từ trong phòng bên cạnh vươn vai đi ra, ngửi được mùi thơm thoang thoảng của hoa lan trong không khí, anh ta cũng dựa vào cửa phòng Thẩm Thanh Yến: “Phòng lão Thẩm thơm thật đấy, thảo nào khi ra ngoài phải mang theo chậu lan, chúng ta hãy cho hoa lan một cảnh đặc tả nào… Ơ?”

Thẩm Thanh Yến vội vàng đứng dậy đóng cửa lại, cắt ngang lời nói của Vân Tụ: “Được rồi, mọi người đi gọi những người khác trước đi, tôi phải tắm rửa thay quần áo rồi.”

Vẻ mặt Vân Tụ có chút nghi ngờ: “Không đúng, lão Thẩm, vừa nãy tôi thấy trong chậu hoa của cậu hình như không có hoa lan?”

Thẩm Thanh Yến giả vờ quay đầu lại nhìn, nói với Vân Tụ: “Cậu hoa mắt rồi, tôi đi tắm rửa thay quần áo trước đây.”

Mặc dù biểu hiện trên mặt Thẩm Thanh Yến rất tự nhiên, nhưng Vân Tụ lại cảm thấy cửa bị chặn đứng, Vân Tụ không khỏi liếc nhìn hắn nhiều hơn.

Cung Dương muốn đi gọi những khách mời khác, hơn nữa Thẩm Thanh Yến cũng đã nói như vậy rồi, cậu ta cũng không quá tò mò, bèn bảo quay phim rời đi.

“Cậu làm gì mà thận trọng vậy? Chẳng nhẽ có bí mật gì không thể lộ ra sao?” Vân Tụ nghiêm túc đánh giáThẩm Thanh Yển, thậm chí còn nhìn vào vùng bụng và đùi của Thẩm Thanh Yến đầy ẩn ý.

Thẩm Thanh Yến bình tĩnh để anh ta nhìn: “Tôi không ong bướm như cậu, lúc nào cũng có nợ đào hoa.”

Vân Tụ nhớ lại lần trước chuyện mình đã quên kéo rèm cửa trong khách sạn, bị Thẩm Thanh Yến dùng ống nhòm nhìn thấy, nhếch môi, đang định nói gì đó thì Thẩm Thanh Yến đóng sầm cửa lại.

Vân Tụ buồn chán, chỉ đành đi tắm rửa.

Thẩm Thanh Yến khóa cửa, quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy hoa lan trên giường lại biến thành người, làn da trắng nõn mềm mại như tuyết lắc lư trước mắt khiến anh không dám nhìn thẳng.

Thẩm Thanh Yến đắp chăn lên người cô, che đi những mảng trắng tuyết chói mắt kia.

Xu Mạn cuối cùng cũng có thể biến trở lại thành người, nhưng bây giờ tổ tiết mục chuẩn bị rời đi, nhiệm vụ hôm nay của họ là leo núi đá và leo núi, vừa đi là đi cả một ngày, để Xu Mạn ở đây một mình Thẩm Thanh Yến cũng không quá yên tâm.

“Anh Thanh Yến?” Xu Mạn thấy Thẩm Thanh Yến đang suy nghĩ, khẽ gọi.

Thẩm Thanh Yến che miệng cô, hiệu quả cách âm của căn phòng bình dân này không hề tốt.

Thẩm Thanh Yến thấp giọng nói: “Bây giờ chúng ta chuẩn bị rời đi. Em biến lại thành hoa lan, quay lại chậu hoa trước. Sau đó anh đưa em ra ngoài. Đợi đến khi lên xe, lại biến lại thành người.”

Xu Mạn nghe vậy cảm thấy có chút phức tạp, ngơ ngác gật đầu, biến lại thành hoa lan trở về chậu hoa.

Thẩm Thanh Yến mặc quần áo vào, thu dọn quần áo và giày dép cho Xu Mạn, tắm rửa xong thì ôm hoa lan đi ra ngoài.

“Tiểu Dương, Xu Mạn đến rồi, đang ở dưới tầng, tôi xuống tầng gửi hoa lan cho em ấy, rất nhanh sẽ tập hợp với mọi người.”

Cung Dương thấy anh quý chậu lan này như vậy, biết chậu lan này hẳn rất quý giá, để ở đây không ai trông quả thực không an toàn, bèn nói: “Được thôi, thầy Thẩm, anh phải nhanh lên đấy, bên này bọn tôi sắp xuất phát rồi.”

Thẩm Thanh Yến ôm chậu hoa xuống tầng, đi thẳng lên xe của mình, đặt chậu hoa lan và quần áo lên ghế sau, vươn tay búng lá hoa lan nhỏ: “Nhóc nghịch ngợm, được rồi, mau mặc đồ vào đi, anh ở ngoài xe đợi em.”

Xu Mạn biến thành người, mặc bộ quần áo Thẩm Thanh Yến đã chuẩn bị cho cô rồi bước xuống xe.

Bên kia ban công, Vân Tụ trên tay cầm điếu thuốc đang cháy, không ngờ lại nhìn thấy cảnh ở bãi đậu xe dưới tầng. Anh ta không khỏi tự hỏi: Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn đang làm cái quái gì vậy? Chẳng phải xe của Thẩm Thanh Yến đỗ ở đó từ tối qua sao? Tại sao Xu Mạn lại từ xe cậu ta đi ra? Mà Thẩm Thanh Yến thì lại đợi cô ở bên ngoài…

Đúng là kỳ lạ.

“Anh Thanh Yến, em đã xong rồi.” Xu Mạn bước xuống xe, ôm chặt Thẩm Thanh Yến,dán vào lưng anh.

Thẩm Thanh Yến bắt lấy bàn tay đang ôm eo mình, kéo cô đến trước mặt anh, đánh giá một lượt. Thấy cô đã hồi phục sức lực, cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Nhân viên tổ tiết mục và khách mời không lâu sau cũng đi xuống, mọi người cùng nhau đi ăn sáng ở gần đó.

Vân Tụ bưng đồ ăn sáng đi đến chỗ ngồi bên cạnh Xu Mạn, chờ Thẩm Thanh Yến đi rồi mới thì thào nói: “Cô trốn vào xe của lão Thẩm từ lúc nào vậy, sao tôi lại không nhìn thấy?”

Xu Mạn ngơ ngác nhìn anh ta, suy nghĩ một chút rồi ranh mãnh hỏi: “Anh đoán xem?”

“Không phải lão Thẩm nói để hoa lan cho cô trông sao? Sao lại không thấy cô mang hoa lan theo?” Vân Tụ lại hỏi.

Buổi sáng, thái độ của Thẩm Thanh Yến thực sự rất kỳ quái, hơn nữa cậu ta ghi hình chương trình mang theo một chậu lan làm gì không biết?

“Hóa ra anh nhìn trộm bọn tôi à?” Xu Mạn có chút không vui.

“Tôi cần phải nhìn trộm à? Tôi cũng không giống hai người, còn cầm theo ống nhòm! Tôi đúng lúc đang ở trên ban công, có thể nhìn thấy xe Thẩm Thanh Yến đậu. Tôi không nhìn thấy cô vào trong xe cậu ta, chỉ nhìn thấy cô đi ra từ xe của cậu ta, chắc cô không phải là yêu tinh hoa lan đâu nhỉ?”

Vốn dĩ Vân Tụ chỉ đang nói đùa, nhưng Xu Mạn sau khi nghe lời này thì hơi mở to mắt, thân phận của mình đã bị bại lộ rồi sao?

Vân Tụ nhìn vẻ mặt cô rất buồn cười, lại hỏi: “Hai người để hoa lan trên xe, không sợ có người đập xe cướp hoa sao?”

Nghe câu hỏi này, Xu Mạn nhận ra anh ta chỉ đang nói đùa với mình, lúc này Thẩm Thanh Yến cũng đã bưng hai bát hoành thánh trở về.

Thẩm Thanh Yến liếc nhìn Vân Tụ: “Bên kia nhiều chỗ như vậy, cậu lại cứ muốn chen vào đây làm gì? Xích qua một bên.”

“Anh Thanh Yến độc tài quá nha, ở đây cũng đâu có viết là vị trí của cậu, tôi không thể ngồi đâu.” Vân Tụ nhướng mày.

“Xu Mạn, chúng ta qua đây ngồi.” Thẩm Thanh Yến gọi Xu Mạn đến chỗ bên cạnh.

“Thầy Thẩm mặt mũi lớn, tôi nhường cậu, nhường cậu!” Vân Tụ trêu ghẹo, đứng dậy để Thẩm Thanh Yến ngồi cạnh Xu Mạn.

Công việc quay phim hôm nay tương đối nhiều, sau khi ăn sáng xong, mọi người vội vàng lên đường.

Thẩm Thanh Yến cầm ô che cho Xu Mạn và xịt chống nắng cho cô, anh sợ ánh nắng như thiêu đốt sẽ làm hỏng làn da mỏng manh của lan hoa nhỏ nhà mình.

“Mạn Mạn làm trợ lý sướng thật đấy, còn được thầy Thẩm xịt chống nắng cho.” Cung Dương lướt qua cười trêu chọc.

“Thầy Thẩm, anh còn thiếu trợ lý không? Tôi cũng muốn làm trợ lý cho anh.” Liêu Tường hỏi.

“Thầy Thẩm nói cậu ta không cần trợ lý nam.” Vân Tụ trả lời: “Mạn Mạn, cô có muốn qua làm trợ lý cho tôi không?”

“Trước tiên anh nên soi lại gương đã, người mù cũng sẽ chọn Thanh Yến.” Phương Viện Viện theo thói quen chặn họng Vân Tụ.

“Tôi nói này, sao cô cứ luôn khịa tôi thế? Có phải có ý kiến ​​gì với tôi không? Tôi kém Thẩm Thanh Yến chỗ nào?” Vân Tụ rất bất mãn, quay đầu lại hỏi Xu Mạn: “Mạn Mạn, tôi có đẹp trai không?”

Phương Viện Viện trợn trắng mắt nhìn Vân Tụ.

Xu Mạn rất thành thật nói: “Anh rất đẹp trai.”

Trong số những con người cô gặp, Vân Tụ quả thực là thuộc dạng ưa nhìn, rất phong lưu giàu có.

Vân Tụ nở mày nở mặt, khoe khoang với Phương Viện Viện: “Nghe thấy chưa? Người đẹp Mạn Mạn của chúng ta thật có mắt nhìn người.”

“Thế anh so với cậu ta thì sao?” Thẩm Thanh Yến đứng bên cạnh bỗng hỏi.

Xu Mạn bật cười, hơi ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đẹp trai nhất.”

Sau khi Thẩm Thanh Yến nhận được câu trả lời hài lòng thì nhếch môi cười, vẻ mặt đó giống như một con cáo ranh mãnh đang cười.

Khóe miệng Vân Tụ giật giật: Cái tên giả bộ nghiêm túc Thẩm Thanh Yến này, không giẫm mình thì không thoải mái đúng không?

Mọi người nói đùa xong thì bắt đầu hành trình mới, Xu Mạn đi theo đội ngũ nhân viên, vừa xem họ quay chương trình, trò chuyện với các nhân viên. Nhưng hầu hết nhân viên nói, còn cô chỉ im lặng lắng nghe.

Tất cả mọi người đều biết Thẩm Thanh Yến đặc biệt quan tâm cô, bọn họ cũng không dám lơ ​​là Xu Mạn.

Trong hoạt động leo núi đá, năm khách thành lập một đội và thi đấu với các đội của người bình thường, đội chiến thắng sẽ được thưởng.

Bức tường đá để leo núi nằm ở một góc công viên, nghe nói không cao cũng không thấp, leo núi đá trong nhà kích thích hơn nhiều.

Sau khi Cung Dương đọc luật chơi, trò chơi rất nhanh đã bắt đầu.

Sau khi các tuyển thủ chuẩn bị xong thì đi đến trước tường đá và leo lên. Có rất nhiều khách du lịch vây quanh xem, cùng nhau cổ vũ cho họ.

Xu Mạn đứng sang một bên, cảm thấy nếu là mình thì chắc chắn cô sẽ leo nhanh và tốt hơn họ, chỉ tiếc là cô không phải tuyển thủ. Nhưng nghe nói đội chiến thắng sẽ có phần thưởng, Xu Mạn cũng không ngừng cổ vũ Thẩm Thanh Yến.

Vân Tụ là người tích cực nhất, đi phía trên cùng, anh ta vốn là một người ham tươi, loại hoạt động này chỉ là chuyện nhỏ đối với anh ta. Tuy nhiên, đây là hoạt động đồng đội, không chỉ phụ thuộc vào ai leo nhanh nhất mà còn phụ thuộc vào việc một đội năm người có đoàn kết và phối hợp ăn ý hay không.

Thẩm Thanh Yến và Liêu Tường cũng theo sát, Phương Viện Viện tuy là phụ nữ nhưng tay chân cũng khá linh hoạt, không hề kéo chân cả đội.

Chỉ có Phan Tịnh là thể chất yếu, chưa được bao lâu đã đổ mồ hôi nhễ nhại. Liêu Tường quay đầu lại liếc nhìn, cổ vũ Phan Tịnh: “Chị Tịnh, cố lên, chúng ta còn tụt lại so với các đội khác nhiều lắm.”

Phan Tịnh cũng lo lắng, cô ấy biết mình đã kéo chân cả đội, nhưng tay chân mềm nhũn, leo lên tường đá, thật sự không còn nhiều sức đến thế, thậm chí cô ấy còn muốn nhảy xuống. Giống như lúc trước cô ấy đứng trên bệ cửa sổ vậy, lúc đó không có can đảm nhảy xuống, giờ bước lên các bậc của bức tường đá này, cảm giác muốn bay càng ngày càng rõ ràng.

Cô ấy bí mật kéo sợi dây an toàn quanh eo mình, thứ đó thắt quá chặt, trói buộc cô ấy.

“Theo sát.” Thẩm Thanh Yến cũng quay đầu lại nói: “Đừng phân tâm, chú ý dưới chân.”

Phan Tịnh hoàn hồn, tiếp tục leo lên.

Vân Tụ leo về đích đầu tiên, Thẩm Thanh Yến và các khách mời khác cũng đã gần đến nơi, thấy chiến thắng đã ở trong tầm mắt, Cung Dương giải thích trước ống kính máy quay ở bên dưới, bỗng mọi người vây xem hô lên sợ hãi, Cung Dương quay đầu lại nhìn, cũng bị dọa sợ.

Phan Tịnh đột nhiên xảy ra sự cố, cả người đang treo lơ lửng trên không trung, nếu không phải có dây an toàn thì chắc chắn cô ấy đã ngã xuống. Thẩm Thanh Yến đang kéo cô ấy, nhìn từ bên dưới rất nguy hiểm.

Xu Mạn lo lắng nhìn phía trên, cô tiến lên vài bước, muốn giúp Thẩm Thanh Yến, nhưng bây giờ cô không thể nhảy lên đó như kiếp trước được.

Lúc này, Vân Tụ đưa tay về phía Thẩm Thanh Yến, cùng thành viên đội leo núi khác kéo hai người lên.

Mặc dù toàn bộ quá trình trông có chút nguy hiểm, nhưng may là không xảy ra chuyện gì.

Khi Thẩm Thanh Yến trở lại mặt đất, Xu Mạn vội vàng bước tới: “Anh Thanh Yến, anh có bị thương không?”

Thẩm Thanh Yến thấy cô lo lắng, an ủi nói: “Đừng cau mày nữa, anh không sao.”

Mọi người lại hỏi han tình hình của Phan Tịnh, Phan Tịnh có vẻ rất sợ hãi, cả người đều choáng váng.

Tổ tiết mục để mọi người nghỉ ngơi điều chỉnh lại trạng thái rồi mới tiếp tục leo lên.

Vân Tụ ở một bên không nghiêm túc kêu lên: “Tại sao không có ai quan tâm đến tôi thế? Vừa rồi mình tôi kéo hai người họ, cơ tay cũng bị căng rồi.”

“Anh Vân thật giỏi, tiếc là chúng ta không đoạt được giải, còn phải tiếp tục leo núi, giờ chân em đang hơi run rồi.” Liêu Tường giờ đã quen thuộc với mọi người, cũng không ngại ngùng như hồi đầu chương trình nữa.

“Không xảy ra chuyện gì là tốt lắm rồi, quan trọng là tham gia thôi.” Phương Viện Viện xen vào.

Phan Tịnh ngồi ở một góc không nói lời nào, đang uống ly nước khoáng trợ lý đưa cho.

Vừa nãy có khoảnh khắc cô ấy nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc, cảm giác đó quá kích thích. Chỉ là vào khoảnh khắc rơi xuống, trong lòng cô ấy bỗng lóe lên một tia sợ hãi.

Thật ra, cô ấy không muốn xảy ra bất kỳ chuyện gì trong tình cảnh này, cô ấy rất sợ phiền phức, chỉ muốn lặng lẽ rời đi.

Cô ấy liếc nhìn Thẩm Thanh Yến, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Xu Mạn đang ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Yến.

Phan Tịnh khi bị đôi mắt sâu thẳm đó nhìn chằm chằm, cảm thấy tội lỗi không thể giải thích được. Cô dời ánh mắt, tiếp tục uống cốc nước trên tay.

Người phụ trách của tổ tiết mục cũng đến hỏi tình trạng của Thẩm Thanh Yến, sau khi xác nhận Thẩm Thanh Yến không gặp vấn đề gì, mới tiếp tục hoạt động leo núi tiếp theo.

“Để em xem tay anh, có đau không?” Xu Mạn thổi nhẹ vào cánh tay anh.

Thẩm Thanh Yến cảm thấy cánh tay quả thật có vẻ bị căng cơ, nhưng nhìn thấy vẻ căng thẳng của Xu Mạn, anh không khỏi bật cười: “Thật sự có chút đau, vậy nên tiếp theo đây em phải tự chăm sóc tốt cho mình đấy.”

Xu Mạn gật đầu, trong lòng lại nghĩ đến một chuyện khác.

Sau sự việc vừa nãy, công việc quay phim còn lại suôn sẻ hơn rất nhiều, đến 4 giờ chiều thì nhiệm vụ leo núi cũng đã hoàn thành xuất sắc.

Buổi tối hôm đó, tổ tiết mục chiêu đãi khách mời bữa tối là món ăn đặc sản của địa phương ở gần công viên.

Sau bữa tối là thời gian hoạt động tự do của mọi người.

Đạo diễn Trương biết hôm nay Xu Mạn đến đây, bèn hỏi Thẩm Thanh Yến: “Thầy Thẩm, tối nay Xu Mạn có chỗ ở không? Có cần chúng tôi sắp xếp phòng cho cô ấy không? Phòng của Tiểu Quan ở trên tầng vẫn còn một cái giường đấy.”

“Không cần đâu.” Xu Mạn trả lời trước, cô không muốn ở chung với người mình không quen.

Thẩm Thanh Yến cũng không yên tâm để Xu Mạn ở chung với người khác, bèn giải thích: “Không cần phiền vậy đâu, cô ấy có nơi để ở rồi.”

Đạo diễn Trương nghe anh nói vậy, cũng không hỏi thêm.

Tuy nhiên, nơi ở của Xu Mạn quả thực rất khó chọn, đưa cô đến khách sạn trong thị trấn Thẩm Thanh Yến cũng không yên tâm, bởi vì như vậy cách anh quá xa. Nhưng Thẩm Thanh Yến không thể gióng trống khua chiêng đưa Xu Mạn về phòng nghỉ ngơi được, tổ tiết mục lắm người nhiều chuyện, sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Đắn đo cân nhắc mãi, Thẩm Thanh Yến cảm thấy Xu Mạn vẫn nên biến lại làm hoa lan thì thích hợp hơn, như vậy anh có thể đưa cô trở về phòng.

Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn đi ra ô tô ở bãi đậu xe, Thẩm Thanh Yến đang định để Xu Mạn vào trong xe biến lại thành lan, không ngờ Vân Tụ đang đi về phía mình.

“Ơ! Cậu đanh định đi đâu vậy? Người đẹp Mạn Mạn đâu?” Vân Tụ cười hỏi.

Thẩm Thanh Yến chỉ đành nói: “Đưa Xu Mạn về khách sạn, cô ấy đang ở trong xe.”

“Mạn Mạn ở khách sạn nào thế?” Vân Tụ lại hỏi.

Thẩm Thanh Yến nhướng mày: “Hỏi kỹ như vậy làm gì?”

“Quan tâm chút thôi mà.”

Vẻ mặt Thẩm Thanh Yến trở nên nghiêm túc: “Cậu nên tiết kiệm sức lực để quan tâm đến bạn giường của mình thì hơn, Xu Mạn không cần cậu quan tâm, tôi sẽ tự mình quan tâm.”

“Đúng là giả bộ nghiêm túc mà! Chậu hoa buổi sáng của hai người đâu rồi?” Vân Tụ nói, muốn đến gần xe nhìn xem thử.

Thẩm Thanh Yến nghiêng người chắn trước mặt anh ta: “Cậu vẫn thích tọc mạch chuyện người khác như vậy nhỉ, không phải việc của cậu, không phải đồ của cậu, bớt tò mò đi.”

“Chậc, chậc~Nhỏ mọn! Nhìn một tí cũng không mất chiếc lá nào, cậu có nhất thiết phải thế này không?” Vân Tụ bất mãn lẩm bẩm.

“Cậu đừng chỉ xem qua, thích như vậy thì tự mình đi mua một chậu đi.” Thẩm Thanh Yến nói.

Vân Tụ mất hứng, thấy Thẩm Thanh Yến không chịu để anh ta nhìn, đành phải tức giận rời đi.

Song, Vân Tụ mới đi được vài bước thì gặp Phương Viện Viện, cón nói chuyện với Phương Viện Viện ở đó. Thẩm Thanh Yến thấy họ trò chuyện hăng say, thậm chí còn không có ý định rời đi, chỉ đành lên xe giả vờ đưa Xu Mạn về khách sạn.

“Anh Thanh Yến, anh thật sự định đưa em về khách sạn sao?” Xu Mạn ngồi ở phía sau đột nhiên hỏi, ban nãy ở trong xe cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Thẩm Thanh Yến và Vân Tụ.

Thẩm Thanh Yến thầm nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Đưa em trở về khách sạn cũng được.”

“Vậy anh có muốn ở khách sạn với em không? Em không muốn xa anh, chúng ta đã lâu không chơi trò chơi rồi, em muốn có một chút linh lực. Đợi đến khi hoa của em nở, có thể tặng anh, anh sẽ không cảm thấy mệt mỏi mỗi ngày nữa.” Xu Mạn nói.

Thẩm Thanh Yến dở khóc dở cười, đưa Xu Mạn trở về khách sạn chủ yếu là để che mắt người khác, tránh đến lúc đó phát hiện Xu Mạn không ở khách sạn bên ngoài, càng làm tăng thêm nghi ngờ của mọi người, nhất là người thích tọc mạch như Vân Tụ.

Tuy nhiên, đề nghị của Xu Mạn khiến anh có chút nóng trong người, nghĩ đến chuyện lần trước bọn họ chưa làm xong, Thẩm Thanh Yến cũng rất mong chờ.

Thẩm Thanh Yến thuê một phòng cho Xu Mạn ở khách sạn tốt nhất trong thị trấn, Xu Mạn vào.

“Sau này, cứ đến em biến về làm hoa lan, anh đưa em về chỗ tổ tiết mục, buổi sáng sớm anh sẽ đưa lọ hoa đến đây, đến lúc đó em cũng thay quần áo ở đây, như vậy an toàn hơn.” Thẩm Thanh Yan giải thích.

Xu Mạn ngồi trong lòng anh, ôm mặt anh hỏi: “Vậy chúng ta có thể chơi một lát rồi về được không?”

“Đương nhiên là được rồi.”



Tầm hơn 8 giờ tối, Thẩm Thanh Yến mới ôm hoa lan trở về phòng, thu hút ánh mắt hóng hớt của mọi người.

Nhưng Thẩm Thanh Yến lại thản nhiên ôm hoa lan trở lại phòng và khóa cửa lại.

Xu Mạn biến lại thành hình người, nhảy lên giường, Thẩm Thanh Yến đưa quần áo cho cô, để cô mặc vào rồi đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Thanh Yến lại ôm hoa lan ra ngoài, lấy danh nghĩa đi đón Xu Mạn.

Anh đặt lọ hoa trống rỗng trong phòng khách sạn, dắt tay Xu Mạn ra khỏi khách sạn, trở về tổ tiết mục.

Từ đó về sau, Thẩm Thanh Yến ngày nào cũng cầm trên tay một tách trà hoa, bông hoa đó còn là… hoa lan.

“Lão Thẩm, cậu yêu hoa lan nhà mình thế, mà lại dùng để pha trà sao? Nhưng trà hoa lan có thể uống được không? Có độc không?” Vân Tụ bên cạnh ồn ào hỏi.

Thẩm Thanh Yến chậm rãi mở tách trà, một mùi hương thơm mát tràn ra, anh không vội trả lời câu hỏi của Vân Tụ, mà nhấp một ngụm trà hoa trong tay.

“Không có độc, có thể giúp ngủ ngon, cũng có thể giúp anh Thanh Yến hồi phục sức lực, còn có thể chữa được chứng thận hư…” Xu Mạn ngồi bên cạnh Thẩm Thanh Yến giải thích với Vân Tụ.

“Thận hư?” Vân Tụ bật cười thành tiếng khi nghe thấy từ này này: “Hóa ra anh Thanh Yến thận hư à? Tôi nói sẽ mang cho cậu hai hộp bảo thận Hối Nguyên.”

Thẩm Thanh Yến bình tĩnh đặt chén trà xuống, liếc nhìn Vân Tụ: “Xem ra cậu cũng trữ rất nhiều hàng nhỉ.”

Những người còn lại ở xung quanh nghỉ ngơi nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, đều cười ồ, cả trường quay đều ngập trong tiếng cười.

“Anh Thanh Yến, anh có thể cho chúng tôi nếm thử được không?” Liêu Tường cũng hứng thú hỏi.

Phương Viện Viện cười nói: “Liêu Tường, có phải thận cậu cũng hư rồi không?”

Thẩm Thanh Yến tiếp lời: “Thận hư có thể tìm Vân Tụ, cậu ta trữ rất nhiều sản phẩm, thương hiệu nào tốt nhất, cậu ta chắc chắn biết rất rõ.”

Vân Tụ: “Lão Thẩm, cậu bớt ở đó nói xấu tôi đi, tôi bị thận hư khi nào chứ? Không muốn cho chúng tôi uống thì nói thẳng, sao lại vòng vo để chửi khéo tôi thế? Từ bao giờ cậu lại trở nên keo kiệt bủn xỉn như vậy? Sao trước đây tôi lại không nhận ra nhỉ?”

Phương Viện Viện tiếp tục khịa Vân Tụ: “Bị nói trúng tim đen cũng không cần phải gấp gáp thế! Có bệnh thì nên điều trị, đây là chuyện bình thường, anh Tụ mấy ngày trước chẳng phải đi mua thuốc ở tiệm thuốc sao?”

Phương Viện Viện che môi cười vui vẻ, Vân Tụ lại tức đến bật cười: “Chậc chậc, hóa ra là cô quan tâm tôi như vậy, đi mua thuốc cũng phải theo dõi…”

Đạo diễn Dương thấy bọn họ càng nói càng lạc đề nên vội ngắt lời: “Trà hoa của thầy Thẩm quả thật khác biệt, không hổ là trà hoa trị giá 20 triệu, chúng ta đừng nghĩ đến nữa. Đừng nói là thầy Thẩm không nỡ, nếu tôi có trà hoa trị giá 20 triệu, tôi cũng không nỡ.”

Vân Tụ và Liêu Tường vây quanh Thanh Yến Thanh Yến xin xỏ rất lâu, nhưng ngay cả cánh hoa cũng không xin được. Trà hoa của Thẩm Thanh Yến cũng nổi tiếng trong tổ tiết mục, mọi người đều biết rằng thầy Thẩm trước đây không uống trà, đã bắt đầu uống trà hoa rồi.

Tuy nhiên, sau một thời gian chung sống, Vân Tụ càng ngày càng cảm thấy kỳ lạ. Thẩm Thanh Yến rất quý chậu lan, giống như đối xử với vợ mình vậy.

Ngoài ra còn có một hiện tượng rất lạ là chậu hoa lan của Thẩm Thanh Yến và Xu Mạn dường như chưa bao giờ xuất hiện cùng một lúc, hơn nữa mùi hương trên người Xu Mạn giống hệt như mùi hoa lan…

Vân Tụ luôn cảm thấy việc này có chút kỳ quái.

Tò mò có ngày bỏ mạng, Vân Tụ cảm thấy mình chính là như vậy, cho dù biết nguy hiểm nhưng anh ta không nhịn được muốn tìm hiểu thử.

Chỉ là anh ta vẫn luôn không tìm được cơ hội.

Cho đến một ngày, anh ta phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa…