Ảnh Đế Truy Thê!

Chương 121



Lúc viết chương này hơi buồn ngủ nên nếu có sai lỗi chính tả, mọi người thông cảm giúp mình nha! 😅😅😅

Có gì mình sẽ sớm sửa lại!

*

Sáng nay Cung Huyền Thương vẫn đến Cung thị như cũ, Lôi Hòa Nghi giúp anh mặc áo vest, thắt cà vạt đeo đồng hồ sau đó xuống nhà ăn sáng.

- Hôm nay em về nhà đi chùa cùng mẹ đúng không?

- Vâng ạ, tối qua mẹ vừa gọi nhắc em!

- Anh đưa em về nhà nhé!

- Không, anh cứ đi làm đi, em tự lái xe về được mà! Em chỉ về nhà thôi, anh đừng lo!

- Vậy chiều tối anh đến đón em về sẵn tiện ở lại dùng bữa với bố mẹ luôn!

- Vâng!

Lôi Hòa Nghi tiễn Cung Huyền Thương đi làm sau đó lên phòng thay đồ rồi lái xe về Lôi gia. Mẹ cô đã chuẩn bị đồ lễ xong đâu vào đấy chỉ đợi cô đến. Tài xế chở hai mẹ con lên một ngôi chùa nổi tiếng linh thiêng trong thành phố.

Quyên góp, làm lễ cầu phúc đâu vào đấy thì hai người ra ngoài đi dạo một lát. Mẹ Lôi bảo Lôi Hòa Nghi đứng đợi để bà đi vệ sinh, cô đáp lại rồi ngoan ngoãn đứng đợi.

Nơi Lôi Hòa Nghi đứng là dưới một gốc cây bồ đề lớn, hôm nay cũng không phải ngày lễ Phật giáo hay rằm gì nên trong chùa không có nhiều người lắm, bầu không khí thanh tịnh yên bình vô cùng.

Lôi Hòa Nghi đang ngẩng ngơ nhìn trời thì đột nhiên sau lưng có một giọng nói già nua nhưng lại ấm áp êm ái vang lên.

- A di đà phật...

Lôi Hòa Nghi giật mình quay lại, không ngờ trước mặt cô là trụ trì của chùa, cô lập tức chắp tay cúi đầu.

- Trụ trì ạ!

Trụ trì nhìn chằm chằm Lôi Hòa Nghi một hồi lâu, đôi mắt như đã hiểu rõ mọi sự.

- Thí chủ, vận mệnh của người là ngàn năm khó gặp, vạn người khó cầu... âu cũng là ý trời!

Lôi Hòa Nghi nhìn trụ trì, hé miệng sau đó không dám chắc chắn hỏi lại:

- Trụ trì, người nhìn ra sao ạ?

- A di đà phật, thí chủ, bần tăng chỉ có thể nhắc người một câu. Một khởi đầu mới là phúc nhưng cũng là họa. Niết bàn trùng sinh chưa bao giờ là dễ dàng. Nếu trời cao đã thương xót cho người bắt đầu lại thì cái giá phải trả cũng rất đắt!

- Trụ trì, người nói như vậy có phải con sẽ gặp chuyện gì đó không ạ?

- Thiên cơ bất khả lộ! Thí chủ, con đường này đã định sẵn không thể không thấy máu. Chỉ hi vọng thí chủ có thể vượt qua kiếp nạn, khổ tận cam lai. Người hãy nhớ rằng chỉ có phượng hoàng bản lĩnh nhất mới có thể niết bàn trùng sinh. A di đà phật!

Lôi Hòa Nghi nhìn chằm chằm trụ trì sau đó cúi đầu.

- Con sẽ nhớ rõ, cảm ơn trụ trì đã dạy bảo!

- Xem như bần tăng và thí chủ có một chút cơ duyên đi!

- Một ngày nào đó con sẽ quay lại tạ lễ với trụ trì!

- A di đà phật!

Trụ trì đáp xong cúi đầu chào rồi quay người rời đi. Lôi Hòa Nghi nhìn trụ trì đã đi khuất, trong lòng liền nảy sinh bất an. Đúng lúc này mẹ Lôi quay lại khiến những suy nghĩ trong lòng Lôi Hòa Nghi bị đứt đoạn, cô mỉm cười cũng mẹ về nhà.

Cả ngày hôm đó cô cứ bất an trong lòng, khẩu vị cũng không tốt, ăn không được bao nhiêu, chỉ muốn gặp Cung Huyền Thương nhưng cũng không muốn làm phiền công việc của anh, khiến anh lo lắng.

Cuối cùng cũng đến giờ tan ca, Cung Huyền Thương vội vã lái xe đến Lôi gia, vừa vào nhà chào hỏi ba mẹ xong đã vội hỏi Lôi Hòa Nghi, mẹ Lôi cười đáp:

- Xem con gấp gáp chưa kìa, Nghi Nghi đang trên phòng đấy. Con lên gặp con bé đi, lát nữa mẹ gọi hai đứa xuống ăn cơm!

- Vâng ạ!

Cung Huyền Thương đáp lại sau đó lên phòng Lôi Hòa Nghi. Gõ cửa bước vào, nhìn quanh không thấy ai trong phòng, để ý kỹ mới thấy cửa ra ban công đang mở. Cung Huyền Thương nhẹ nhàng bước vào không gây ra tiếng động. Lôi Hòa Nghi đang thất thần ngồi trên xích đu, suy nghĩ về những gì trụ trì nói ban ngày đến nỗi Cung Huyền Thương xuất hiện sau lưng cô cũng không phát hiện.

Thấy cô mãi không phát hiện ra mình, Cung Huyền Thương cười khổ cúi người hôn lên gò má cô một cái. Lôi Hòa Nghi giật mình quay đầu, đôi môi xẹt qua môi Cung Huyền Thương, đôi mắt anh ánh lên ý cười, lại hôn một cái lên môi cô.

- Thương, anh đến rồi!

Cung Huyền Thương đi vòng qua ngồi lên xích đu, bế Lôi Hòa Nghi ngồi lên đùi mình.

- Ừm, đến lâu rồi mà có người mãi không nhận ra.

Lôi Hòa Nghi áy náy vùi đầu vào ngực anh.

- Em xin lỗi, em không cố ý!

- Anh đùa thôi, em đừng tự trách!

- Vâng!

Lôi Hòa Nghi như tìm được chỗ dựa tinh thần, vòng tay qua cổ Cung Huyền Thương, tì cằm lên vai anh. Cung Huyền Thương cảm nhận được cảm xúc của Lôi Hòa Nghi không đúng, ân cần hỏi han:

- Có tâm sự sao em?

- Chỉ là có một chút khúc mắc, không sao đâu ạ!

- Anh sẽ không ép em phải nói ra nhưng nếu cần người tâm sự thì anh luôn ở đây!

- Vâng!

Lôi Hòa Nghi siết chặt vòng tay, ôm Cung Huyền Thương chặt hơn. Anh cảm nhận được sự bất an của cô, đau lòng vuốt tóc, ôm chặt Lôi Hòa Nghi vào lòng.

Lúc này Lôi Hòa Nghi không khỏi nhớ đến cuộc nói chuyện hôm đó với Phó Ngữ Tình, bất an trong lòng đã chuyển thành lo sợ.

“Sinh mệnh vô thường, chúng ta không biết được khi nào mình sẽ chết... ”

Tâm trạng Lôi Hòa Nghi bất an, ôm mãi Cung Huyền Thương không nói gì, anh cũng không nói cứ thể dùng vòng tay mình trấn an cô. Mãi đến khi mẹ Lôi gọi hai người xuống ăn tối thì Lôi Hòa Nghi mới điều chỉnh lại cảm xúc nắm tay Cung Huyền Thương xuống nhà. Có anh bên cạnh, tâm trạng cô cũng tốt lên, ăn uống nhiều hơn ban trưa khiến mọi người yên lòng đồng thời Cung Huyền Thương cũng đỡ lo hơn.

Hôm sau Lôi Hòa Nghi đang ở nhà nằm chơi với Bánh Bao thì có tin nhắn của Túc Nhạn gửi đến. Chị ấy nhắc Lôi Hòa Nghi về buổi casting cho bộ phim điện ảnh đề tài thế giới ngầm lần trước Cung Huyền Thương có nhắc.

Lôi Hòa Nghi đọc tin nhắn sau đó thay đồ đến Cung thị tìm Cung Huyền Thương.

Lễ tân đã quen với việc Lôi Hòa Nghi thỉnh thoảng đến Cung thị nên cũng không dám ngăn, để cô tự nhiên đến thang máy chuyên dụng của Cung Huyền Thương đi lên. Lôi Hòa Nghi đi một mạch đến trước phòng làm việc của anh, gõ cửa rồi bước vào. Cung Huyền Thương đang tập trung làm việc, đầu mày hơi nhíu lại, dáng vẻ nghiêm túc khó gần, chiếc kính gọng vàng trên mặt càng khiến anh thêm phần lạnh lùng cấm dục nhưng lại cực kì đẹp trai.

Lôi Hòa Nghi mỉm cười nhìn anh đi đến:

- Em đến giờ này có làm phiền anh không?

Giọng nói quen thuộc vang lên khiến Cung Huyền Thương sững người, vui mừng ngẩng đầu lên sau đó gấp văn kiện lại đi đến ôm cô.

- Sao hôm nay lại nổi hứng đến tìm anh vậy?

- Có vài việc cần Cung tiền bối chỉ dẫn ạ!

Cung Huyền Thương bật cười nhéo mũi cô, kéo tay Lôi Hòa Nghi đến ghế sofa.

- Để anh đoán nhé, có phim mới sao?

- Vâng ạ! Chị Túc Nhạn vừa nhắn tin cho em, bộ phim đề tài hắc đạo lần trước anh đề xuất em đóng vai nữ phụ đang tổ chức casting, đạo diễn cho diễn viên tùy ý chọn phân cảnh để thử. Em muốn hỏi ý anh em, ngày mốt em đi thử vai nên chọn phân cảnh nào để nâng cao xác xuất được chọn?

Lôi Hòa Nghi mở điện thoại đưa cho Cung Huyền Thương xem, anh cầm điện thoại nghiền ngẫm một lúc, dáng vẻ tập trung tay lại vòng qua eo Lôi Hòa Nghi kéo cô ngồi lên chân mình. Cô sao lại không nhận ra dáng vẻ lưu manh giả danh tri thức này của anh nhưng cũng mắt điếc tai ngơ vờ như không thấy, chiều theo ý anh, ghé mặt cùng anh xem. Sau một hồi chăm chú thì Cung Huyền Thương cũng lên tiếng:

- Chọn phân cảnh này đi!

- Hửm!

- Nữ phụ là đệ nhất thiên kim hắc đạo, tuổi trẻ tài cao, kha năng ngụy trang diễn xuất rất tốt. Phân cảnh này là lúc cô ấy đi thăm dò cảnh sát phụ trách điều tra, ngụy trang thành một thiếu nữ thanh thuần trong trẻo, sau khi rời khỏi thì thái độ quay ngoắt, ánh mắt kiêu căng hiếu chiến không phù hợp với phong cách ăn mặc hiện giờ. Nếu em có thể thay đổi biểu cảm ngay lập tức không bị cứng thì khả năng được chọn gần như chắc chắn.

Lôi Hòa Nghi suy tư một hồi...

- Vậy em diễn thử anh xem nhé!

- Được, em thử đi!

Lôi Hòa Nghi đứng dậy xoay một vòng, trạng thái lập tức thay đổi. Ánh mắt long lanh không chút tà niệm, môi mím lại, hai tay siết vào nhau đặt trước bụng, dáng vẻ khúm núm sợ sệt nhìn Cung Huyền Thương như thể mình vừa làm một chuyện tày trời đang chờ anh phán quyết.

- Xin... xin lỗi tôi không cố ý!

Cung Huyền Thương nhìn dáng vẻ ngây thơ như thỏ trắng này của Lôi Hòa Nghi, tâm tư sói già muốn “ăn” thịt thỏ lại nổi lên nhưng lại sợ ngủ sofa nên phải dằn xuống.

- Không sao, không cần xin lỗi!

- Nhưng... áo của anh bị bẩn rồi...

Sau đó người tiến đến cầm khăn giấy vội vã lau vạt áo trước ngực anh. Cung Huyền Thương cầm tay cô, nhìn xuống áo sau đó lui về sau một bước.

- Một cái áo mà thôi, không có gì, đừng căng thẳng!

Dáng vẻ nghiêm túc xa cách khiến cô gái nhỏ bị dọa, môi mím lại, ánh mắt ngập nước như sắp khóc. Cung Huyền Thương thở dài, xoa trán vỗ vai cô gái.

- Tôi không giận, cô đừng sợ!

- Thật không?

- Thật, tôi còn có việc, xin phép đi trước!

- Được!

Cung Huyền Thương gật đầu, Lôi Hòa Nghi thả lỏng bả vai, gương mặt lập tức thay đổi cảm xúc, dáng vẻ mỏng manh yếu đuối biến mất, ngẩng cao đầu, ánh mắt sắc lạnh, nhếch môi cười.

- Nhân tài kiệt xuất của đội cảnh sát điều tra hình sự thành phố hóa ra cũng chỉ như vậy!

Nói xong bĩu môi một cái, sau đó Lôi Hòa Nghi xoa xoa mặt nhìn Cung Huyền Thương.

- Anh thấy thế nào?

Cung Huyền Thương sờ cằm ôm eo Lôi Hòa Nghi nhìn cô nói:

- Về cơ bản em diễn không tồi nhưng nếu muốn gây được ấn tượng thì cần phải tốt hơn. Có muốn anh hướng dẫn thêm không?

- Hỏi thừa, dĩ nhiên là cần!

- Vậy tối trả học phí cho anh nhé!

Lôi Hòa Nghi đen mặt, Cung Huyền Thương bật cười nhéo má cô!

- Lúc nam chính rời đi em trở lại với thân phận của mình, đôi mắt gương mặt cần có nhiều cảm xúc hơn. Hãy tưởng tượng em sinh ra là con gái duy nhất của ông trùm, được cả tổ chức cung phụng, là người đi theo chủ nghĩa hoàn hảo, trong mắt không chứa được một hạt cát, mắt cao hơn đầu, kiêu ngạo bất tuân. Em đi thăm dò kẻ khiêu khích quyền uy của mình nhưng phát hiện ra hắn cũng chả có bao nhiêu bản lĩnh, vậy ánh mắt của em ngoại trừ có kiêu ngạo còn có gì?

- Là khinh thường!

- Không sai! Không phải chỉ khinh thường nam chính mà là khinh thường tất cả những kẻ mù quáng đi tìm thứ họ cho là công lý. Còn em, ánh mắt em phải luôn thể hiện ý nghĩ công lý nằm trong tay kẻ mạnh, công lý do em quyết định, hiểu không?

Lôi Hòa Nghi nghiền ngẫm sau đó gật đầu chắc nịch với anh.

- Em hiểu rồi, đa tạ tiền bối chỉ dẫn!

- Dẻo miệng!

- Anh có muốn tham gia bộ phim này không?

- Em tham gia thì làm sao vắng mặt anh được?

- Nhưng em nghe nói đạo diễn đã chọn xong nam nữ chính rồi, anh muốn diễn vai nào? Nam phụ sao?

- Ngốc quá, cái anh cần là thời gian bên cạnh em không phải tiền bạc hay danh tiếng, tại sao phải bắt buộc là nam chính chứ?

Lôi Hòa Nghi ngượng ngùng mỉm cười cúi đầu.

- Vậy anh tính đóng vai nào?

- Không phải vai diễn của em có một vệ sỹ trung thành sao, anh thấy vai đó tương đối thích hơn!

- Sao chứ, anh tính đóng vai vệ sĩ?

- Không được sao?

- Không phải không được chỉ là không tưởng tượng được đại tổng tài như anh lại hạ mình đi đóng vai vệ sỹ sẽ như thế nào? Vai diễn này lên hình nhiều nhưng lời thoại lại ít đến đáng thương!

Cung Huyền Thương bật cười, ôm Lôi Hòa Nghi tựa cằm lên vai cô:

- Bé con, chẳng phải anh đã nói cái anh cần là thời gian bên em sao, diễn cạnh em là được rồi cần gì nói nhiều. Huống chi với gương mặt này của anh dù không nói gì cũng không thể nào bị lu mờ được.

- Tự tin ghê chưa?

- Chồng em mà!

- Không biết xấu hổ!

- Ừ, là anh không biết xấu hổ! Có đói không, anh gọi người mang thức ăn đến cho em!

- Có một chút!

- Vậy em đợi một lát, đồ ăn sẽ lên ngay!

- Vâng, anh làm việc đi, em ngồi đợi anh!

- Được!

Thức ăn nhẹ được mang lên, Lôi Hòa Nghi vừa ăn vừa xem điện thoại, Cung Huyền Thương làm việc của mình, đến giờ tan ca thì cả hai cùng về nhà.

Đến ngày casting, Lôi Hòa Nghi trang điểm nhẹ nhàng thanh thoát, mặc một bộ váy dài màu trắng đơn giản đến buổi thử vai. Vì là một bộ phim điện ảnh được đầu tư cộng thêm vai diễn rất có trọng lượng cho nên người đến thử vai tương đối nhiều. Lôi Hòa Nghi không nghĩ đến sẽ gặp Chung Nhụy ở đây, từ sau khi kết thúc ghi hình ở doanh trại cô chưa gặp lại ai trong số 4 người còn lại. Ngạc nhiên thoáng qua sau đó Lôi Hòa Nghi bình thản gật đầu chào hỏi rồi ngồi xuống đợi.

Chung Nhụy nhíu mày lén nhìn Lôi Hòa Nghi, mặc dù buổi thử vai hôm nay có rất nhiều người nhưng Chung Nhụy vẫn tương đối tự tin. Vì cô ta nghe ngóng được nữ chính được chọn là Chúc Lam, mặc dù thời gian trước Chúc Lam có vài tin đồn tiêu cực nhưng chúng chẳng ảnh hưởng gì đến danh tiếng của cô ta nên việc Chúc Lam làm nữ chính cho một bộ phim điện ảnh lớn không quá khó hiểu. Nữ minh tinh bình thường hiếm ai dám mạo hiểm đóng nữ phụ khi Chúc Lam là nữ chính cả, cho dù có can đảm đến đây ít nhất cũng sẽ bị cái bóng của Chúc Lam đè nặng khiến bản thân thể hiện không tốt, lăn lộn nhiều năm Chung Nhụy đã sớm nhìn rõ. Một phần vì tính khí Chúc Lam không tốt cộng thêm diễn cùng Chúc Lam rất dễ bị lép vế. So về mặt này, Chung Nhụy xuất đạo cùng một thời điểm lại tự tin hơn, vì cùng tuổi nên ít nhất Chúc Lam sẽ không tỏ thái độ quá trớn, Chung Nhụy cũng sẽ không dễ bị lu mờ vì dù sao cũng là một diễn viên có kinh nghiệm. Cho nên trước lúc Lôi Hòa Nghi xuất hiện cô ta vẫn nắm chắc phần thắng, nhưng sau đó nhìn thấy cô thì cô ta lại có chút bất an.

Thời gian tiếp xúc lúc ghi hình cho «Nữ chiến binh» không dài nhưng Lôi Hòa Nghi lại khiến Chung Nhụy ấn tượng rất sâu. Tài năng của Lôi Hòa Nghi khiến cô ta có cảm giác Lôi Hòa Nghi có thể làm tốt mọi thứ, việc gì cô cũng có thể thực hiện dễ dàng bao gồm cả buổi thử vai hôm nay.

Bàn về nhan sắc, Chung Nhụy tự nhận không bằng, bàn về khí chất cô ta không thể so sánh, tài năng thì lại càng khỏi phải nói.

Có điều cách ăn mặc hôm nay của cô lại khiến Chung Nhụy có chút không hiểu. Theo lẽ thường thử vai nữ phụ với thân phận là một thiên kim hắc đạo, diễn viên sẽ chọn quần áo tông màu lạnh như đen hoặc xám cho dễ nhập vai, nhưng Lôi Hòa Nghi lại chọn một bộ váy trắng thanh thuần, trang điểm nhẹ nhàng hoàn toàn không hợp với hình tượng, Chung Nhụy nghĩ mãi cũng không hiểu.

Đến lượt cô ta vao thử vai cho nên ánh mắt thăm dò Lôi Hòa Nghi cũng biến mất, người khác căng thẳng tập luyện để chuẩn bị vào thử vai, Lôi Hòa Nghi bình tĩnh ung dung ngồi đó giữ trạng thái tinh thần thả lỏng thoải mái. Người khác nhìn vào còn tưởng cô đã nắm chắc phần thắng trong tay, đến đây cho có lệ mà thôi. Nhưng thực chất Lôi Hòa Nghi đã nắm chắc nhân vật của mình, còn việc được chọn vào vai nữ phụ đối với cô được thì tốt không được cũng chẳng sao. Với cô, đóng phim không phải là tất cả, cô không cần phải sống chết vì nó cũng không cần phải bất chấp mọi thủ đoạn chỉ vì một vai diễn.

Cung Huyền Thương từng nói cái anh cần là thời gian ở bên cô, tương tự cái cô cần chỉ là muốn hiểu rõ thêm thế giới Cung Huyền Thương từng tồn tại mà thôi.

Lôi Hòa Nghi ngồi một hồi lâu đến lúc tên mình được gọi vào. Cô điều chỉnh cảm xúc rồi khoan thai mở cửa đi vào. Dàn giám khảo chấm điểm nhìn cách ăn mặc trang điểm của Lôi Hòa Nghi khác hẳn những nữ minh tinh khác thì nhướng mày ngạc nhiên, trong mắt xen lẫn mấy phần hứng thú. Đạo diễn bộ phim, Lý Tầm lên tiếng:

- Rachel đúng không, cô chọn cảnh mà mình muốn diễn thử đi!

Lôi Hòa Nghi không do dự chọn phân cảnh cô đã tập luyện cùng Cung Huyền Thương. Dàn khách mời lại được một phen ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, gật đầu đồng ý. Lôi Hòa Nghi điều chỉnh cảm xúc sau đó bắt đầu diễn, lúc nhân vật của cô tỏ vẻ ngây thơ vô hại thì ánh mắt đạo diễn và những người khác đều không có quá nhiều cảm xúc. Lôi Hòa Nghi còn trẻ tuổi lại xinh đẹp, diễn nét ngây thơ không hề khó với cô, lại chẳng có tính khiêu chiến cộng thêm bộ váy trắng và cách trang điểm đã giúp màn diễn xuất của cô đạt được hiệu ứng rất tốt. Lúc chuyển cảnh, trong vòng một giây ngắn ngủi Lôi Hòa Nghi đã thay đổi trạng thái khiến mọi người chăm chú dõi theo. Phong thái cao quý diễm lệ, kiêu ngạo cực điểm, ánh mắt sắc lạnh lại như khinh thường tất thảy, giọng nói phát ra cũng bén nhọn vô cùng. Bộ váy trắng vừa rồi khiến cô trở nên vô hại bây giờ cũng không thể lấn át được khí chất hắc ám lãnh diễm của một thiên kim hắc đạo, đây mới chính là phong thái của một tiểu thư cao quý từ trong cốt cách chứ không phải cao quý nhờ những bộ quần áo xa xỉ.

Hai mắt đạo diễn Lý sáng rực vỗ tay khen hay.

- Tốt, thật sự đây mới chính là người tôi cần tìm! Rachel tiểu thư, chúng tôi sẽ bàn bạc sau đó liên hệ với cô trong thời gian sớm nhất. Cảm ơn cô vì màn hóa thân vừa rồi!

- Không dám, chỉ là chút tài mọn mà thôi!

- Khiêm tốn rồi!

- Vậy tôi xin phép!

- Đi thong thả!

- Cảm ơn!

Lôi Hòa Nghi ra khỏi phòng gọi điện báo tin cho Cung Huyền Thương. Anh khen ngợi Lôi Hòa Nghi vài câu sau đó nhắc cô nhanh về nhà tránh giờ cao điểm sẽ kẹt xe, Lôi Hòa Nghi ngoan ngoãn nghe theo, tắt máy về nhà. Còn Cung Huyền Thương thì cho người đi dò la tin tức đề phòng có kẻ chơi xấu sau lưng.