Ảnh Đế Truy Thê!

Chương 14



Apmando có chút ngạc nhiên với tài nghệ nấu ăn của Lôi Hòa Nghi, chỉ là vài món nước nhưng hương vị lại chẳng thua nhà hàng năm sao, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn. Không nỡ bỏ thừa món ngon nên Apmando cố gắng nuốt hết, Lôi Hòa Nghi hài lòng nở nụ cười sau đó đi lấy thuốc rồi pha một ly nước ấm đưa cho Apmando uống.

Apmando cầm lấy uống một lần, Lôi Hòa Nghi nhận lại ly nước rồi nói với anh:

- Uống thuốc rồi lát nữa có lẽ anh sẽ buồn ngủ, anh muốn nghỉ ngơi ở đây hay về nhà. Nếu muốn ở thì tôi sẽ nhờ Lôi tổng sắp xếp phòng nghỉ cho anh ở Lôi phủ, còn muốn về thì tôi sẽ nhờ tài xế của tôi đưa anh về.

- Dù sao với tình trạng hiện giờ của tôi cũng không thể quay phim được, ở lại đây cũng chỉ phiền mọi người cho nên tôi nghĩ vẫn là về nhà thì hơn.

- Vậy để tôi gọi tài xế của tôi!

Lôi Hòa Nghi lấy điện thoại gọi cho tài xế riêng của mình. Có điều vì tài xế đã được Lôi Hòa Nghi báo là cô sẽ đóng phim hết ngày nên đã đến bệnh viện thăm mẹ già, cũng hứa sẽ ở đó với bà nên hiện tại có chút khó xử. Lôi Hòa Nghi không muốn làm khó ông, chỉ đành nói lại với Apmando:

- Chú tài xế của tôi bận việc rồi cho nên nếu anh không ngại, tôi có thể đưa anh về.

- Có phiền cô quá không?

- Không sao, đều là đồng nghiệp với nhau cả.

- Cảm ơn!

- Không có gì, có cần tôi giúp anh thu dọn gì không?

- Không cần đâu, tôi vốn không mang nhiều đồ đến!

- Được rồi, anh đợi tôi gọi điện thoại một chút.

Lôi Hòa Nghi trở về thay y phục, tháo trang sức trên đầu và sửa lại tóc, sau đó đi ra ngoài gọi Ngọc Khánh lấy chìa khóa xe rồi mới gọi cho Lôi Lăng Quân nói sơ lược với anh về tình hình ở đây. Cũng nói mình sẽ đưa Apmando về nhà anh cho nên muốn nhờ Lôi Lăng Quân canh chừng phóng viên, nếu có bị paparazzi chụp được thì còn kiểm soát kịp thời.

Lôi Lăng Quân ngoài miệng thì sảng khoái đồng ý, trong lòng thì đã vui như mở cờ vì mối quan hệ của Lôi Hòa Nghi và Apmando cũng đã có tiến triển.

Lôi Hòa Nghi nghe anh hai đồng ý thì sang nói với đao diễn vài tiếng rồi mới trở lại đưa Apmando ra xe.

Mọi người trong đoàn làm phim đều nhìn chằm chằm hai người nhưng chẳng ai dám nghị luận hay chụp ảnh này nọ. Nơi này là Lôi phủ, đặt dưới tầm kiểm soát của Lôi Lăng Quân, chẳng ai dám khoa tay múa chân, động chạm đến ‛ gà cưng ’ của Lôi Phong cả.

Chỉ có Từ Mộng đứng phía sau, nhìn bóng dáng hai người Apmando và Lôi Hòa Nghi như sắp dính sát vào nhau mà nghiến răng nghiến lợi. Đợi hai người đi khuất thì rời đi, gọi một cuộc điện thoại.

Lôi Hòa Nghi dựa theo định vị cùng với hướng dẫn của Apmando mà đưa anh về nhà.

Nhà của Apmando không phải khu sầm uất nhất trong thành phố nhưng lại nằm ở khu thuộc dạng xa xỉ nhất. Mỗi nhà cách nhau cả chục mét, an ninh vô cùng cẩn mật, không phải ai cũng muốn vào cũng được.

Lôi Hòa Nghi được bảo vệ cho phép vào thì lái xe đi, cuối cùng dừng trước nhà của Apmando, xuống xe đỡ anh vào nhà.

Bên trong khá rộng rãi và thoải mái nhưng Lôi Hòa Nghi không để ý nhiều, để Apmando nằm nghỉ trên sofa rồi nói với anh vài tiếng sau đó toan rời đi.

Vừa xoay người thì cảm nhận được dưới chân có một vật thể ấm áp cạ vào, cô cúi đầu nhìn thì thấy đó là một chú chó Samoyed cỡ lớn, toàn thân trắng muốt, đứng bên cạnh Lôi Hòa Nghi nhìn cô chằm chằm, hệt như nhìn vật thể lạ.

Lôi Hòa Nghi không kháng cự lại được sự dễ thương này, ngồi xuống vuốt ve cưng nựng một hồi mới không nỡ đứng dậy.

- Chú chó này tên gì vậy?

- Bánh Bao, tên nó là Bánh Bao, nào lại đây!

Bánh Bao nghe chủ gọi thì vẫy đuôi không ngừng bốn chân chạy nhanh đến, giống như biết anh bị ốm, vẻ mặt lo lắng cạ vào cổ Apmando, miệng rên ư ử.

Apmando cưng chiều vuốt ve bộ lông vừa dày vừa dài lại ấm áp của Bánh Bao rồi nói với Lôi Hòa Nghi:

- Hôm nay thật sự cảm ơn cô, lần giúp đỡ này tôi nhớ, về sau cần tôi giúp gì thì không cần ngại.

- Giúp anh không phải vì muốn anh phải nợ ân tình tôi nhưng mà nếu thật sự có việc cần anh giúp thì tôi sẽ không ngại đâu. Được rồi, đưa anh về nhà an toàn, tôi cũng nên rời đi rồi, tạm biệt, hẹn gặp lại, cũng tạm biệt Bánh Bao nhé.

Bánh Bao vẫy đuôi hướng mặt về phía Lôi Hòa Nghi mà sủa xem như tạm biệt. Apmando cũng nhìn Lôi Hòa Nghi, gật đầu:

- Tạm biệt, đi đường cẩn thận!

- Được!

Thấy Lôi Hòa Nghi đã đi khuất thì Apmando cúi đầu, khẽ hôn lên đầu Bánh Bao:

- Rachel trông có vẻ rất thích con, con cũng rất thích cô ấy đúng không?

Bánh Bao không biết có nghe hiểu hết không mà sau khi Apmando nói xong thì vẫy đuôi rồi sủa:

- Gâu...gâu...

- Vậy được rồi, về sau bố sẽ dẫn con đến đoàn làm phim để con chơi với cô ấy nhiều hơn, được không?

- Gâu...

- Ngoan lắm, mau đi lấy điện thoại đến đây cho bố.

Bánh Bao toan chạy đi, lúc sau quay về thì ngậm thêm một chiếc điện thoại khác của Apmando. Anh cầm lấy rồi gọi cho bác sỹ riêng của mình, kêu anh ta đến kiểm tra rồi kê thuốc cho anh. Việc đóng phim không thể chậm trễ, phía tập đoàn cũng còn rất nhiều việc chờ anh giải quyết, không thể để cơn sốt này làm hỏng được.

Lôi Hòa Nghi quay về đoàn làm phim, vì đã tẩy lớp trang điểm và thay y phục nên bây giờ cô không quay nữa, trang điểm làm tóc lại rất mất thời gian nên cô chỉ ngồi cùng đạo diễn, xem những người khác quay rồi nghe ông ấy chỉ dạy thêm.

Đến cuối chiều thì mọi người cơ bản đã hoàn thành xong những cảnh hôm nay chỉ có cảnh của Lôi Hòa Nghi và Apmando là bị trì hoãn, những cảnh này sẽ được quay bù vào những hôm sau để kịp thời gian cắt ghép. Dù sao năng lực diễn xuất của Apmando thì không còn gì để bàn cãi, mà khả năng của Lôi Hòa Nghi cũng được đánh giá cao cho nên đạo diễn tin tưởng những cảnh quay đó sẽ không làm mất nhiều thời gian.

Kết thúc một ngày làm việc, Lôi Hòa Nghi cùng Ngọc Khánh thu dọn đồ đạc rồi trở về.

Tối đó, Lôi Hòa Nghi đang đọc kịch bản thì Lôi Lăng Quân gõ cửa rồi đi vào, sắc mặt không được tốt cho lắm.

- Anh hai, có chuyện gì sao?

Lôi Lăng Quân gật đầu, vẻ mặt không hẳn là lo lắng mà là tức giận.

- Có người muốn cắt bớt đất diễn của em trong ‛ Giang sơn mỹ nhân ’ và còn có ý định muốn bôi đen em.

Lôi Hòa Nghi nhếch môi, gấp lại kịch bản để sang một bên:

- Để em đoán xem, có phải là Từ Mộng không?

Ban đầu Từ Mộng vốn đã có ác cảm với cô vì cô là người mới vừa vào đã được diễn nữ chính cùng Apmando. Sau chuyện hôm nay thì sự ác cảm đó lại tăng lên nhiều lần chỉ vì cô đã kề cận, tận tình chăm sóc cho Apmando, còn được anh đồng ý để mình đưa anh về nhà. Một người cao ngạo như Từ Mộng dĩ nhiên sẽ không để cô hưởng mọi phúc lợi như vậy rồi.

Mà Lôi Hòa Nghi suy đoán không sai, những chuyện này đều là do một tay cô ta gây nên.

- Em đoán không sai, quả thật chính là Từ Mộng. Anh vừa nghe chú Vương gọi điện đến nói là mấy nhà đầu tư bên kia bất mãn việc anh đưa người mới là em vào đoàn làm phim, còn giao cho vai diễn quan trọng này. Còn lấy cớ sợ diễn xuất của em không tốt, không ăn ý với Apmando nên muốn cắt bớt đất diễn của em, thêm đất diễn cho Từ Mộng.

- Hừ, đám cáo già đó đã từng tuổi này rồi mà vẫn còn nông cạn quá. ‛ Giang sơn mỹ nhân ’ được cả Lôi thị và Lôi Phong mạnh tay đầu từ, đối với anh quan trọng nhường nào. Nhìn anh lơ là một chút thì nghĩ rằng anh mặc kệ thế là muốn làm gì thì làm đây mà. Từ thị góp vốn cũng không ít nhưng so với Lôi thị và Lôi Phong thì chẳng đáng là bao. Tiếng nói chỉ có trọng lượng sau hai tập đoàn chúng ta, Từ Mộng lợi dụng rất tốt địa vị của mình ấy chứ. Đáng tiếc cô ta chọn nhầm người để chèn ép rồi.

- Chuyện này anh và chú Vương thừa sức xử lý, em đừng lo. Nếu là những bộ phim khác thì anh có thể mắt nhắm mắt mở cho qua nhưng nếu là em gái anh và ‛ Giang sơn mỹ nhân ’ thì đừng hòng ai động đến được.

- Đúng rồi, còn việc bôi đen là thế nào. Em tự nhận ở đoàn làm phim mình cư xử rất đúng mực, không có chút sơ hở nào để Từ Mộng bắt thóp, cô ta bôi đen em như thế nào. Sẽ không phải dùng thủy quân mê hoặc dư luận chê bai diễn xuất của em đấy chứ?

- Không phải, anh tin tưởng khả năng của em, mọi người ở đoàn làm phim cũng nhìn rõ tố chất của em, cô ta sẽ không làm thế đâu.

- Vậy cô ta đang có âm mưu gì?

- Chú Vương nói cuối tuần này, các diễn viên nòng cốt sẽ có buổi liên hoan với các nhà đầu tư. Người của anh điều tra được cô ta dùng thế lực của Từ thị đánh tiếng cho mấy lão già háo sắc nhắm đến em, trong buổi liên hoan sẽ tích cực hỏi thăm em rồi lén cho người chụp ảnh lại, đến lúc đó tung ra scandal em được ‛ bao nuôi ’ thì sự nghiệp diễn xuất của em xem như bỏ. Cô ta có lẽ đã chán ghét em đến mức không quan tâm bộ phim này sẽ vì scandal mà lỗ vốn, bị tẩy chay, cô ta cũng không sợ mình bị ảnh hưởng. Dù sao Từ Mộng cũng là ảnh hậu, ‛ Giang sơn mỹ nhân ’ tuy là một bộ phim lớn nhưng không phải bộ phim duy nhất để củng cố địa vị của cô ta trong giới, mất một bộ đối với cô ta chẳng có gì nhưng em lại khác. Mới diễn bộ phim đầu tay đã bị bôi đen về sau rất khó trở mình.

Lôi Hòa Nghi nghĩ đến viễn cảnh một đám cáo già nhìn mình bằng ánh mắt dâm dục, tay sờ mó lung tung đã ghê tởm không chịu được, cả bữa tối đều như muốn trào ngược ra ngoài, bất giác cô rùng mình ớn lạnh.

- Cô ta chơi chiêu này cũng quá độc đi, cho dù em chỉ đóng một bộ này thôi. Người ta thích hay ghét em cũng chẳng quan tâm nhưng em tuyệt đối không để danh dự của mình bị giẫm đạp, bị mắng chửi được. Vậy rồi làm sao em còn lấy chồng được?

- Chuyện bôi đen này em không cần đích thân ra tay, anh sẽ không trơ mắt đứng nhìn đâu.

- Anh tính giải quyết thế nào?

- Buổi liên hoan đó vốn dĩ đại diện bên Lôi thị và Lôi Phong sẽ không có mặt cho nên Từ thị là lớn nhất. Nhưng Từ Mộng đã lập mưu này thì anh phải thay đổi kế sách rồi. Buổi liên hoan hôm đó, người của Lôi thị và Lôi Phong đều sẽ có mặt đầy đủ. Đến đó để lập uy cho em, làm bức chắn cho em.