Ảnh Đế Truy Thê!

Chương 18



Sáng hôm sau, vì chuyện xảy ra ở buổi tiệc nên đạo diễn Vương cho đoàn làm phim nghỉ một bữa để lấy lại tinh thần. Thế nên thứ hai mà mọi người nghĩ sẽ bận tối mắt tối mũi lại trở thành ngày nghỉ.

Bố mẹ Lôi có công việc cần giải quyết ở nước ngoài nên đã xuất ngoại, ở nhà chỉ còn mấy anh em. Lôi Hòa Nghi đọc tin tức trên mạng, biết Liêu thị phá sản thì có chút bất ngờ. Xuống nhà ngồi ăn sáng, hỏi mấy anh trai:

- Chuyện Liêu thị là thế nào vậy ạ?

Ba người Lôi Lăng Triệt, Lôi Lăng Quân và Lôi Lăng Hàn ngơ ngác nhìn nhau. Sau đó Lôi Lăng Triệt mới hỏi lại:

- Không phải em chỉ thị Tần Luân làm sao?

- Không có, nếu là em làm, em còn hỏi các anh làm gì? Bố mẹ đang ở nước ngoài, có biết chuyện cũng không thể ra tay nhanh thế được! Không phải em cũng không phải các anh vậy rốt cuộc là ai?

Lôi Lăng Quân đảo mắt, liền nghĩ đến một người, nhưng vẫn làm như không biết, ngờ nghệch nhìn em gái:

- Bọn anh vẫn chưa ra tay thì Liêu thị đã xong đời rồi! Có cần bọn anh điều tra thử không?

Lôi Hòa Nghi lắc đầu:

- Không cần đâu ạ, mặc kệ là ai dù sao không có ác ý với em là được.

- Được, nghe theo em vậy!

- Em ăn xong rồi, còn có hẹn nên em xin phép đi trước, mọi người ăn ngon miệng.

Lôi Lăng Hàn vẫy tay chào Lôi Hòa Nghi, nhắc nhở:

- Đi đường cẩn thận!

- Vâng ạ!

Ba anh em ngồi nhìn nhau, Lôi Lăng Quân cười cười nói:

- Cung Huyền Thương và Nghi Nghi... có hi vọng!

Hôm nay được nghỉ, Lôi Hòa Nghi như được ân xá, vừa ăn sáng xong đã ra ngoài chơi, đi đến căn hộ của Quang Tuấn kéo anh đi công viên giải trí chơi. Tuy Lôi Hòa Nghi vẫn chưa có tên tuổi gì nhưng Quang Tuấn thì khác cho nên hai người đi chơi có chút gò bó, vì không muốn scandal nổ ra ảnh hưởng đến sự nghiệp của Quang Tuấn nên Lôi Hòa Nghi phá lệ để vệ sĩ âm thầm đi theo sau. Phòng khi có người nhận ra Quang Tuấn rồi chụp ảnh hai người thì còn biết đường mà xử lí kịp thời.

Đằng này Lôi Hòa Nghi ăn chơi vui vẻ, bên kia Apmando ngồi trong phòng làm việc với một mớ công văn, hợp đồng. Nhưng nhận được tin Liêu thị và Liêu Đồng Hùng xảy ra chuyện thì hết mực vui vẻ.

Thư ký gõ cửa đi vào, sắc mặt có chút phức tạp nhìn anh:

- Cung tổng, lý lịch của Rachel tiểu thư đều đã có đầy đủ rồi ạ!

Cung Huyền Thương nhíu mày, ngẩng đầu lên từ đống văn kiện:

- Kỷ Tuyên, hiệu suất làm việc của cậu từ khi nào lại xuống cấp như vậy, sao bây giờ mới có?

- Cung tổng thứ lỗi, ngài xem sẽ hiểu ạ!

Cung Huyền Thương đưa tay cầm lấy tài liệu chợt ngẩng đầu nhìn Kỷ Tuyên:

- Không lẽ có người cố ý che giấu thân phận cô ấy?

Kỷ Tuyên không nói gì, chỉ gật đầu xem như lời khẳng định.

- Tôi hiểu rồi, cậu ra ngoài xử lý công việc tiếp đi!

Kỷ Tuyên rời đi, Cung Huyền Thương mở tập tài liệu xem qua lý lịch của Lôi Hòa Nghi.

- Rachel là con gái Lôi gia - Lôi Hòa Nghi cũng là em gái Lôi Lăng Quân. Chẳng trách... Kỷ Tuyên điều tra gần một ngày trời mới ra, hóa ra là vì phía sau có Lôi Lăng Triệt và Lôi Lăng Quân che giấu.

Cung Huyền Thương cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu, lại nhớ đến gì đó, không khỏi cảm thán:

- Vậy ra cô gái hôm đó mình gặp ở bệnh viện quân y là cô ấy, đúng là ‛ trùng hợp ’.

Cung Huyền Thương lại lật sang mấy trang sau, càng đọc càng cảm thấy Lôi Hòa Nghi không đơn giản:

- Tốt nghiệp bằng loại ưu ở Đại học Stanford khi 21 tuổi. Có thể chơi rất nhiều nhạc cụ đặc biệt là nhạc cụ truyền thống phương đông. Biết múa cổ trang và có thể đọc được văn tự cổ. Lôi Hòa Nghi này... là thiên tài sao? Lôi Lăng Quân đúng là rất biết dùng người, ngay cả em gái mình mà cũng không bỏ qua, nhất quyết kéo vào Lôi Phong cho bằng được. Chờ đã, thương hiệu CHEN là do Lôi Hòa Nghi thành lập, cùng với Ninh Mẫn là hai nhà thiết kế chủ lực của thương hiệu này. Thương hiệu CHEN - Thần, có ý nghĩa gì...?

Phía sau vẫn còn một trang giấy, nói về Lôi Hòa Nghi trước khi đi du học.

- Năm 17 tuổi đã được Đại học Stanford mời đi du học, trước đó Lôi Hòa Nghi từng phân vân sau đó kiên quyết rời đi. Trước khi đi đã gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng mà nguyên nhân tai nạn là do đi đường không để ý. Từng rất yêu một người - Trình Dịch Nghiêm, nhưng sau khi tỉnh dậy từ vụ tai nạn thì lại trở nên tuyệt tình với Trình Dịch Nghiêm. Không ngờ một tiểu thư cao ngạo cũng vì tình mà bi lụy như vậy nhưng có lẽ cũng vì Trình Dịch Nghiêm đó mà mới có Lôi Hòa Nghi của ngày hôm nay, một cô gái... rất mạnh mẽ, có cốt khí. Chỉ là người đã từng bị từ chối tình cảm sẽ không dễ dàng tiếp nhận một người khác.

Nghĩ đến đó Cung Huyền Thương lại cảm thấy khó chịu giống như gặp phải một vấn đề hết sức nan giải.

- Shhh, tại sao mình lại phải nghĩ đến việc này. Không lẽ là bị ông nội đầu độc tâm lý rồi, cũng tại ông nội suốt ngày đánh trống bên tai nói mình mau chóng tìm vợ đây mà... không nghĩ chuyện đó nữa. Xem nào, Lôi đại tiểu thư đi đóng phim, nếu có kẻ dở trò thì... haiz, e là giới giải trí này sẽ chẳng còn yên ổn nữa đâu! Nhưng mà sẽ có nhiều chuyện thú vị lắm đây!

Một ngày rất nhanh đã trôi qua, hôm sau đoàn làm phim lại rơi vào trạng thái làm việc cường độ cao. Đạo diễn Vương sợ giữa chừng lại xảy ra việc ngoài ý muốn cho nên luôn khích lệ mọi người đẩy nhanh tiến độ quay.

Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi và những diễn viên nòng cốt khác cũng nhiệt tình phối hợp với nhau cùng quay phim. Một tuần nữa trôi qua, cuối cùng đã đến phân cảnh Mạc Hiên và Thiên Vũ thành thân.

Tranh phục giá y lần này do đích thân Lôi Hòa Nghi chọn từ thương hiệu CHEN của mình cho nên cô rất xem trọng. Lúc trước chấp nhận thỉnh cầu đóng bộ phim này của Lôi Lăng Quân, Lôi Hòa Nghi cũng đưa ra điều kiện. Đó là toàn bộ phục trang của nam nữ chính sẽ do thương hiệu CHEN phụ trách, Lôi Lăng Quân dĩ nhiên không từ chối. Dù sao thiết kế từ thương hiệu của em gái Lôi Lăng Quân cũng đã xem qua, cảm nhận thì trên cả hài lòng. Từ chối các nhà tài trợ khác tuy có chút thất lễ, nhưng anh cũng không để họ chịu thiệt, đền bù không nhỏ cho nên chẳng sợ gì. Ngược lại có thể dùng tranh phục của CHEN thì hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều, Lôi Lăng Quân chẳng có lý do nào để từ chối cả. Lôi Hòa Nghi đề xuất ý kiến này ngoại trừ muốn giúp CHEN được nhiều người biết đến ra cũng là vì muốn giúp anh trai mình.

Bộ giá y hôm nay cô dùng để quay phim nằm trong bộ sưu tập mới của CHEN, do cô tự mình thiết kế. Bình thường là cô và Ninh Mẫn phối hợp để sản phẩm vừa mang nét cổ điển vừa mang nét hiện đại. Riêng bộ sưu tập này là do Lôi Hòa Nghi tự tay thiết kế nên đều là trang phục cổ và không được bày bán.

Lôi Hòa Nghi ở trong phòng thay đồ, nhìn giá y đang treo trước mặt, đôi mắt đều là hoài niệm.

Ngọc Khánh bước vào thông báo:

- Chị Rachel, sắp tới giờ quay rồi, đạo diễn bảo em đến nhắc chị trang điểm.

- Được rồi, chúng ta sang phòng hóa trang thôi!

- Vâng!

Lôi Hòa Nghi nhìn bộ giá y một cái rồi cùng với Ngọc Khánh rời đi.

Cô hóa trang hơn nửa tiếng mới xong, ngồi đó chờ người đến phòng nghỉ mang trang phục đến.

Nhưng đợi được một lát, cái cô chờ được là vẻ mặt khó xử của hai nhân viên phụ trách giúp cô lấy đồ.

- Có chuyện gì?

- Bộ váy này hình như hư rồi!

Lôi Hòa Nghi đập bàn đứng dậy, đi đến chỗ ma nơ canh. Cô và Ngọc Khánh kiểm tra xong thì sắc mặt xấu đi trông thấy, Lôi Hòa Nghi ngẩng đầu nhìn hai nhân viên:

- Sao lại rách rồi, có phát hiện ra gì không?

- Không có, chúng tôi vừa đến xem thì đã phát hiện ra vết rách. Thật sự không biết do ai làm, trong phòng cô lại không có camera...

- Tôi hiểu rồi, để tôi ra gặp đạo diễn.

- Chị Rachel, em đi với chị!

Lôi Hòa Nghi ra khỏi phòng hóa trang, liếc nhìn xung quanh thì phát hiện ra ánh mắt đượm ý cười của Từ Mộng. Cô ta phát hiện Lôi Hòa Nghi đang nhìn mình cũng chẳng thu hồi ý cười trên mặt, ngược lại cười càng tươi hơn, nhìn Lôi Hòa Nghi đầy khiêu khích.

Cô không chút tức giận, hừ lạnh một tiếng sau đó một đường đi thẳng đến chỗ đạo diễn. Cung Huyền Thương cũng đang ở đó, hai người đang ngồi thảo luận một chút thấy Lôi Hòa Nghi mặt trang điểm kỹ lưỡng nhưng trang phục lại chưa thay thì nhíu mày.

- Rachel, xảy ra chuyện gì sao, tại sao cháu còn chưa thay đồ!

- Xin lỗi đạo diễn, trang phục xảy ra chút vấn đề ạ!

Sắc mặt Cung Huyền Thương lạnh tanh, mà đạo diễn Vương thái độ cũng kém đi.

- Trang phục do cháu chọn, chú biết cháu đã kiểm tra kỹ rồi mang đến. Đột nhiên bị hỏng chỉ có thể là do người khác gây ra... có phát hiện ra ai khả nghi không?

- Chuyện đó không quan trọng đâu ạ, bây giờ phải giải quyết chuyện này thế nào mới là vấn đề chính.

- Chú có quen vài nhà tài trợ cũng có tiếng, trang phục cũng không tồi, để chú nhờ họ xem sao? Có điều chú đã từng hợp tác với họ, nhìn chung những bộ tốt nhất bên đó so ra vẫn còn kém hơn bộ y phục của cháu.

Lôi Hòa Nghi thoáng nhíu mày, sau đó hạ quyết tâm:

- Không cần đâu ạ, cháu có cách rồi, phiền mọi người đợi cháu hai mươi phút.

Cung Huyền Thương và đạo diễn Vương nhìn nhau, gật đầu với Lôi Hòa Nghi, Cung Huyền Thương nói:

- Không thành vấn đề! Cô không cần gấp!

- Cảm ơn!

Lôi Hòa Nghi chạy về phòng, lấy điện thoại gọi đi, đợi bên kia bắt máy, cô đã vội nói:

- Mẫn Mẫn, nhờ cậu một việc!

- Nghi, chuyện gì mà giọng cậu gấp gáp quá vậy?

- Phiền cậu để người mang bộ Hoài Niệm trong phòng làm việc của mình đến Lôi phủ. Mình cần dùng gấp!

- Hoài Niệm... sao đột nhiên lại...

- Chuyện này mình sẽ giải thích sau, được không?

- Được... được... được, mình sẽ cho người mang đến cho cậu ngay, đợi một lát.

- Cảm ơn cậu, Mẫn Mẫn, hôm nào rảnh mình sẽ mời cậu đi ăn một bữa.

- Một lời đã định!

- Ừm!

Lôi Hòa Nghi tắt điện thoại, gọi Ngọc Khánh vào:

- Em ra cổng lớn Lôi phủ, khoảng 15 phút sau sẽ có xe đến, đó là xe mang theo bộ y phục mới. Em nói với bảo vệ cho phép họ mang đồ vào giúp chị!

- Vâng, chị Rachel.

- Cảm ơn em!

Ngọc Khánh ra ngoài, Lôi Hòa Nghi gọi thợ trang điểm đến, bảo cô ấy sửa lại kiểu tóc theo ý của cô cho phù hợp với bộ y phục mới.

Chẳng bao lâu sau, ba bốn người cùng với Ngọc Khánh mang bộ y phục mới đến. Lôi Hòa Nghi bảo bọn họ mang nó vào phòng.

- Các anh để ở đâu giúp tôi, còn cái này, phiền các anh mang về nói với Ninh tổng, giữ cẩn thận giúp tôi.

- Vâng, Rachel tiểu thư!

- Cảm ơn!

Mấy người đến mang bộ y phục bị hư đi, Lôi Hòa Nghi nhờ Ngọc Khánh giúp mình mặc bộ đồ mới rồi bảo cô ấy thông báo với mọi người có thể quay rồi!

Năm phút sau, Lôi Hòa Nghi bước ra, kinh diễm toàn trường, đến cả Cung Huyền Thương cũng phải lau mắt mà nhìn.