Ảnh Đế Truy Thê!

Chương 29



Lôi Lăng Quân ba chân bốn cẳng dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến chỗ em gái. Đau lòng lau đi mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra trên trán cô, ngẩng đầu nhìn Cung Huyền Thương:

- Xảy ra chuyện gì?

- Không rõ, hình như là dây cáp xảy ra vấn đề nên cô ấy bị rơi.

Đồng tử Lôi Lăng Quân co rút lại, một cơn giận không tên không ngừng xâm chiếm cả người anh. Bộ phim này anh đã dốc tâm tư suốt nhiều năm để chuẩn bị, đến hiện tại mới khởi quay. Chất lượng phim thì khỏi phải bàn, em gái lại diễn vai chính cho nên Lôi Lăng Quân chuẩn bị mọi thứ dù là chi tiết nhỏ nhất cũng đều dùng thứ chất lượng nhất. Từng cành cây ngọn cỏ, con chó con mèo đều dùng hàng thật. Đạo cụ đều là đồ chất lượng, thiết bị là hàng nhập khẩu cho nên việc dây cáp xảy ra vấn đề quả thật quá phi lý. Một thiết bị quan trọng như vậy, đoàn làm phim sẽ dùng hàng kém chất lượng sao? Huống chi còn là cảnh quay của Lôi Hòa Nghi.

Lôi Lăng Quân nghĩ được như vậy thì dĩ nhiên Cung Huyền Thương cũng nghĩ đến, đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm sau đó lại thấp thoáng vẻ thương xót nhìn Lôi Hòa Nghi, vỗ vai Lăng Quân, hạ giọng trấn an:

- Giờ không phải lúc kích động, cậu nên nghĩ cách đưa cô ấy đến bệnh viện đi. Lôi phủ cách xa trung tâm thành phố, xe cứu thương đến cũng mất một khoảng thời gian huống chi đường đi cũng không được bằng phẳng, không chừng vết thương của cô ấy sẽ còn trở nặng.

Lôi Lăng Quân gật gật đầu, tiếp tục xoa đầu an ủi em gái, lúc này Lôi Hòa Nghi đã được nhân viên y tế cẩn thận đặt lên cáng cứu thương và bắt đầu sơ cứu. Lôi Lăng Quân cắn ngón tay đi đi lại lại, lúc sau thì đưa tay vào túi lấy điện thoại ra.

- Alo, anh! Là em, Quân đây.

Lôi Lăng Triệt lúc này đang ở quân khu tích cực huấn luyện để chuẩn bị cho nhiệm vụ sắp tới. Vừa hoàn thành xong một bộ môn huấn luyện thì cấp dưới mang điện thoại đến, nói là Lôi Lăng Quân gọi.

Lôi Lăng Triệt có chút khó hiểu, vì Lôi Lăng Quân biết hiện tại là giờ làm việc của anh, sẽ không gọi điện vào giờ này, nếu gọi thì hẳn là có chuyện không hay.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, Lôi Lăng Triệt vừa bắt máy đã nhận được một câu nói của em trai khiến anh có cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh:

- Anh, nha đầu ở Lôi phủ bị thương rồi? Lôi phủ cách xa trung tâm thành phố, anh có thể lái trực thăng đến không?

Lôi Lăng Triệt chưa kịp tiêu hóa tin tức vừa nhận được, thứ duy nhất lọt vào tai anh chính là mấy chữ bị thương. Chai nước trên tay vừa uống được một ít liền bị vứt đi.

- Đưa nha đầu đến sân vườn, anh đến ngay!

- Vâng!

Vừa cúp điện thoại, Lôi Lăng Triệt liền lệnh cho cấp dưới:

- Chuẩn bị trực thăng cho tôi, những việc khác từ từ tôi sẽ giải thích với cấp trên!

- Rõ!

Vì có nhiệm vụ quan trọng nên các trang thiết bị chiến đấu ở quân khu luôn trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Lôi Lăng Triệt vừa hạ lệnh thì cấp dưới đã hành động, cấp nhiên liệu rồi kiểm tra một lượt, phát hiện không có sai sót thì đến báo cáo với Lôi Lăng Triệt. Toàn bộ quá trình không quá mười phút.

Lôi Lăng Triệt đi lên trực thăng, khởi động sau đó rời đi.

Bên phía đoàn làm phim, biết được Lôi Lăng Triệt sẽ sớm tới đây nên Lôi Lăng Quân dặn dò các nhân viên y tế đưa Lôi Hòa Nghi đến sân vườn Lôi phủ, đợi trực thăng đến.

Cung Huyền Thương đi theo các nhân viên y tế, Lôi Lăng Quân đi đến chỗ đạo diễn Vương yêu cầu điều tra làm rõ chuyện này. Đạo diễn Vương dĩ nhiên đồng ý, chưa nói đến diễn viên trong đoàn của ông bị thương chỉ riêng việc Lôi Hòa Nghi là con gái anh em tốt của ông thôi, việc này đã không thể bỏ qua rồi.

Lôi Lăng Quân liếc tất cả những người trong đoàn một lượt, ngụ ý không ai được đi theo, sau đó cũng đi đến sân vườn. Vừa đi vừa gọi điện thoại cho bệnh viện kêu họ chờ sẵn ở sân thượng. Còn về hai ông bà đang ở Berlin và Lôi Lăng Hàn ở Paris, không nên nói thì hơn, sợ rằng biết tin bọn họ sẽ cấp tốc bay về mất. Lúc đó người áy náy nhất lại chính là Lôi Hòa Nghi.

Hơn mười phút sau thì trên bầu trời xuất hiện một chiếc trực thăng quân đội, những người có mặt ở đoàn làm phim nháo nhào hết cả lên. Trực thăng dừng ngay trên Lôi phủ, không cần nói cũng biết là vì ai mà đến, mọi người đều thầm than Lôi Hòa Nghi thật đỉnh, có thể khiến Lôi tổng huy động cả trực thăng quân đội đến. Không ai để ý sắc mặt Từ Mộng đứng lẫn trong đám đông lập tức tái mét. Cô ta không ngờ chỉ vì Lôi Hòa Nghi bị ngã mà khiến Lôi Lăng Quân lập tức chạy đến đây. Còn vì cô mà thỉnh trực thăng quân đội đến thay cho xe cứu thương. Dường như cô ta cảm thấy mình chọc phải ổ kiến lửa rồi, cho dù không biết thân phận thật sự của Lôi Hòa Nghi nhưng cô ra đủ thông minh để hiểu địa vị của cô trong lòng Lôi Lăng Quân không thấp. Nếu chuyện này bị lộ ra, sợ là Từ gia cũng không cứu được cô ta.

Từ Mộng nhìn đông ngó tây, tìm kiếm anh nhân viên phụ trách kiểm soát dây cáp của Lôi Hòa Nghi lúc nãy. Anh ta đang co ro run rẩy ở một góc, cảm nhận ánh mắt của Từ Mộng thì giật bắn mình nhìn sang. Cô ta hất cằm về một phía, ngụ ý muốn anh ta đi theo.

Ngoài sân vườn, trực thăng vừa xuất hiện thì Lôi Lăng Quân và Cung Huyền Thương đã cúi người che chắn cho Lôi Hòa Nghi, giúp cô tránh được bụi đất.

Trực thăng từ từ đáp xuống, Lôi Lăng Triệt nhảy ra khỏi trực thăng, chạy đến chỗ mọi người. Nhìn Lôi Hòa Nghi sắc mặt yếu ớt trên cáng cứu thương, đau lòng vô cùng:

- Có sao không?

Lôi Hòa Nghi vì ngại có những người khác ở đây nên không dám để lộ thân phận, cố nở nụ cười còn khó coi hơn khóc trấn an Lôi Lăng Triệt.

- Em không sao!

Lôi Lăng Triệt vuốt tóc cô, đưa mắt ra hiệu với nhân viên y tế và hai người Lôi Lăng Quân, Cung Huyền Thương.

- Đến bệnh viện thôi!

Ba người đàn ông đi trước, nhân viên y tế khiêng cáng cứu thương đi sau, cẩn thận cố định vị trí trên trực thăng. Lôi Lăng Triệt sắp xếp vị trí cho mọi người ổn thỏa rồi thì bắt đầu khởi động, đi đến bệnh viện.

Tại bệnh viện đã có người chờ sẵn trên sân thượng. Trực thăng đáp xuống, cửa vừa mở là cá bác sỹ y tá đã chạy đến đưa Lôi Hòa Nghi đi cấp cứu.

Lôi Lăng Triệt nhìn nhân viên y tế, nói:

- Hai người ở đây đợi một lát sẽ có cấp dưới của tôi đến mang trực thăng đi đồng thời sẽ đưa hai người về.

- Việc này không cần đâu ạ, chúng tôi có thể bắt xe về.

- Lôi phủ không phải là nơi ai muốn đến cũng được.

- Chúng tôi... hiểu rồi!

Lôi Lăng Triệt hài lòng gật đầu rời đi, đồng thời lấy điện thoại ra gọi cho cấp dưới, bảo người đến mang trực thăng về lại quân khu.

Trước phòng cấp cứu, ba người đàn ông đi qua đi lại. Ai nấy cũng có dung mạo xuất chúng, cộng thêm có Cung Huyền Thương đang là ảnh đế nổi đình đám nên thu hút không ít sự chú ý của những người xung quanh, đặc biệt là các nữ bác sĩ, y tá.

Nhưng bệnh viện này có cổ phần của Lôi thị, hai vị thiếu gia Lôi thị đều ở đây, bọn họ đến nhìn lâu quá 5 giây cũng không dám chứ đừng nói đến quay phim chụp hình rồi up Weibo. Mất việc như chơi chứ chẳng đùa.

Cả ba người không hề để ý đến những ánh nhìn xung quanh, trong lòng họ đều có một nỗi niềm chung là lo lắng cho cô gái nhỏ bên trong.

Không biết đã qua bao lâu, bác sĩ đi ra, nhìn ba người. Chưa đợi bác sỹ nói gì thì Lôi Lăng Quân đã hỏi thẳng:

- Em gái tôi sao rồi bác sỹ?

- Lôi thiếu yên tâm, tiểu thư tuy bị ngã nhưng may là va chạm không mạnh, có lẽ là do đất mềm hoặc rơi ở độ cao không lớn. Cho nên chỉ bị nứt xương nhẹ, không có bị gãy, không nghiêm trọng, có điều vẫn phải để ý trong sinh hoạt, không nên vận động mạnh và tránh động đến chỗ băng bó. Qua một thời gian ngắn, sẽ ổn thôi.

- Vậy thì tốt rồi, cảm ơn bác sỹ!

- Việc nên làm! Tôi còn có việc, xin phép đi trước.

- Vâng!

Bác sỹ vừa đi thì y tá bên trong cũng đã đẩy Lôi Hòa Nghi đang ngồi trên xe lăn ra. Vẻ mặt cô đã tốt hơn trước rồi, có huyết sắc cũng có sức sống hơn. Ngoại trừ tay trái và chân trái bị bó thạch cao ra thì chẳng khác gì lúc bình thường cả. Nếu để ý kỹ sẽ thấy ở phần bắp tay và bắp chân lộ ra gần thạch cao có mấy mảng tím đen vô cùng đáng sợ. Đó là vết thương gây ra khi cô ngã xuống đất, màu tím đen phi thường nổi bật trên làn da tuyết trắng, khiến ai nhìn vào cũng thấy xót xa. Nhưng Lôi Hòa Nghi dường như không cảm thấy đau nữa, vẻ mặt tràn đầy ý cười hệt như người bị thương không phải là mình vậy.

Cô nhìn anh trai rồi đưa mắt nhìn Cung Huyền Thương:

- Hôm nay cảm ơn anh!

- Tôi chẳng làm được gì giúp cô cả!

- Nhưng anh đã ở bên cạnh ngay lúc tôi cảm thấy hoảng loạn nhất, việc này đủ để tôi cảm ơn rồi chứ?

- Không cần khách sáo!

- Đúng rồi, sẵn tiện đây đã gặp thì tôi cũng nói thẳng. Hai người họ là anh của tôi, tên tôi thật ra là Lôi Hòa Nghi. Cho nên tương lai dù có xuất hiện tin đồn nhảm gì thì mong anh hãy tin tưởng người cộng sự này và nếu có thể thì hi vọng anh sẽ giúp tôi ra mặt, tôi sẽ rất cảm kích.

- Yên tâm, tôi cũng không ngốc.

Lôi Lăng Quân cũng tính giới thiệu lại Cung Huyền Thương cho Lôi Hòa Nghi nhưng bị Cung Huyền Thương lạnh lẽo liếc một cái liền ngoan ngoãn ngậm miệng, nhanh chóng đổi chủ đề.

- Được rồi, bây giờ em là bệnh nhân, ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi cho anh, muốn ăn gì thì nói, anh hai đi mua cho em!

- Được, em muốn ăn cháo hải sản, muốn ăn sò nướng, ăn soup bào ngư, mực chiên giòn của Anh còn có... tôm hùm và cua Alaska.

- Được, được, được, anh hai sẽ thỏa mãn cái dạ dày không đáy của em. Bây giờ về phòng bệnh, đợi anh đi mua.

- Vâng!

Lôi Lăng Quân nhìn Lôi Lăng Triệt, muốn anh cùng nhau đưa em gái về phòng bệnh. Lôi Lăng Triệt gật đầu chấp thuận, hai người cùng với Cung Huyền Thương chuẩn bị đi thì điện thoại của Lôi Lăng Triệt vang lên. Anh cho tay vào túi lấy ra, nhìn đến tên người gọi thì mặt mày tái ngắt, tay run đến nỗi suýt rớt điện thoại.

Lôi Lăng Quân và Lôi Hòa Nghi nhìn thấy biểu cảm khoa trường đó thì không nén nổi bật cười, đưa ánh mắt nhìn Lôi Lăng Triệt, ngụ ý hỏi anh người gọi là ai? Một bên là Cung Huyền Thương với bộ dạng người ngoài muốn xen kịch vui:

Lôi Lăng Triệt không trả lời, bắt máy trả lời, vừa nói hai chữ liền khiến sắc mặt em trai em gái đại biến:

- Ông nội...