Ảnh Đế Truy Thê!

Chương 45



Sau khi Cung lão gia và Cung Huyền Thương cùng lên tiếng thì ánh mắt mọi người trong không hẹn cùng nhìn về phía Cung Huyền Thương bao gồm cả Lôi Hòa Nghi.

Anh căng thẳng nuốt nước bọt sau đó bình tĩnh chào hỏi người lớn trong nhà. Lôi lão gia sau khi đáp lại Cung Huyền Thương liền nhìn qua bạn già của mình:

- Hóa ra đây là cháu trai yêu quý của ông, lâu rồi không gặp càng ngày càng có dáng vẻ của ông khi xưa, không tồi, tốt...

Cung lão gia nghe cháu trai được khen thì nở mày nở mặt, cười ha hả.

- Tôi chỉ có một người thừa kế này thôi dĩ nhiên phải bồi dưỡng nó tốt nhất có thể rồi. Nghe cháu trai tôi nói nó và mấy đứa cháu của ông rất thân, cháu của ông cũng tài giỏi không kém đâu, tôi biết cả rồi.

- Quá lời rồi...

Cung Huyền Thương được ông nội Lôi khen mà trong lòng nhẹ đi, nhưng vừa xoay người thấy Lôi Hòa Nghi nhìn mình thì cả người căng thẳng như đứng đống lửa như ngồi đống than.

Lúc này Lôi lão gia nhìn cháu gái mình, tò mò hỏi:

- Mà sao hai đứa lại biết nhau vậy?

- Dạ cháu có giúp anh Quân đóng chính một bộ phim, trùng hợp... Cung thiếu cũng đóng chính nên quen nhau.

- Đóng phim... không tồi.

Lôi lão gia và Cung lão gia cười cười nhìn nhau, đều là bạn già lâu năm chỉ một ánh mắt cũng đã biết đối phương đang nghĩ gì. Lôi lão gia lần đầu cảm thấy cháu trai Lôi Lăng Quân của mình ngoài việc biết kiến tiền cũng có giá trị phết, còn biết se duyên cho em gái.

Còn Cung Huyền Thương khi nghe Lôi Hòa Nghi gọi mình là Cung thiếu thì trong lòng lộp bộp, bắt đầu lo sợ việc cô giận mình vì không nói thật cho cô biết. Nhưng lo lắng cũng bằng thừa, mấy lần sau đó cô không nhắc đến anh nữa.

Cả nhà ngồi lại trò chuyện một hồi rồi Lôi Hòa Nghi cũng đi vào bếp chuẩn bị nấu ăn. Cung Huyền Thương cũng xin phép đi vào phụ giúp.

Bên trong nhà bếp, Lôi Hòa Nghi đang nấu ăn, Cung Huyền Thương một bên giúp cô vài việc vặt, lâu lâu lại lén nhìn trộm.

- Thật ra tôi không muốn giấu em chuyện tôi là người của Cung gia!

- Ừ!

- Em... không giận chứ?

- Tại sao phải giận, muốn cho ai biết là quyền tự do của ang huống chi anh còn có sự nghiệp diễn xuất của mình cho nên có vài việc khó nói cũng là bình thường. Tôi không nông nổi đến việc những việc này cũng đem ra giận dỗi.

- Không giận nhưng tại sao lúc nãy lại gọi tôi là Cung thiếu.

- Tại vì... tôi chưa quen gọi anh thẳng tên thôi mà, anh suy nghĩ nhiều quá.

Lôi Hòa Nghi quay lại nở nụ cười nhẹ nhàng với Cung Huyền Thương, tảng đá trong lòng anh cuối cùng cũng rơi xuống.

Hai người vừa trò chuyện vừa phối hợp cùng nhau nấu bữa tối, không khí vô cùng ấm áp hệt như một cặp vợ chồng son mới cưới.

Lantana nấp ngoài cửa chứng kiến tất thảy, hí hửng quay lại phòng khách làm dấu OK với mọi người. Hai vị lão gia cùng bố Lôi mẹ Lôi mặt mày hơn hở nhìn nhau, chưa gì đã lo nghĩ tên cho cháu rồi.

Đến lúc ăn, mọi người hiểu rõ tình hình, tự chọn chỗ ngồi để lại hai vị trí trống cạnh nhau cho Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương.

Cả hai vờ như không có gì ngồi xuống dùng bữa, xong xuôi thì mọi người ra phòng khách nói chuyện dùng tráng miệng. Đột nhiên điện thoại Cung Huyền Thương reo lên, anh xin phép ra ngoài sau đó lát sau trở lại, đi theo sau là Kỷ Tuyên tay cầm túi lớn túi nhỏ.

- Ông nội Lôi, cô, chú, lần đầu gặp mặt con có chút quà tặng mọi người, mong mọi người không chê.

Lôi phu nhân hài lòng với cách ứng xử với Cung Huyền Thương nhưng vẫn phải nói.

- Ây, hai nhà chúng ta gặp nhau còn cần quà cáp sao?

- Cần chứ ạ, đều là cháu cẩn thận dặn dò người chuẩn bị, mọi người nhận cho cháu vui.

Lôi lão gia phất tay, lên tiếng.

- Được rồi, nếu đã là Huyền Thương cất công chuẩn bị chúng ta cũng không tiện từ chối. Đứa nhóc này, thật là...

Nói rồi ra hiệu cho người làm mang quà đi cất. Xong việc thì Kỷ Tuyên cũng đi ra xe đợi. Cung Huyền Thương nhìn thời gian đã không còn sớm bèn nói với ông của mình.

- Ông nội, trời đã trễ rồi, ông không thể thức khuya hơn nữa. Cháu đưa ông về!

Lôi lão gia cũng lên tiếng khuyên bạn già của mình.

- Già cả hết rồi, nghỉ ngơi thôi đừng để con cháu lo lắng, tôi cũng chuẩn bị đi ngủ đây.

- Được rồi!

- Nghi Nghi, cháu giúp ông tiễn lão Cung và Huyền Thương.

- ... Vâng ạ!

Mọi người trong nhà đứng lên chào tạm biệt hai ông cháu Cung gia, Lôi Hòa Nghi thì cùng ra ngoài với hai người.

Cung Huyền Thương nhìn ông của mình an vị trên xe rồi thì quay sang Lôi Hòa Nghi.

- Được rồi, em vào nhà đi, buổi tối gió lạnh lắm.

Lôi Hòa Nghi gật đầu, nghiêng người chào tạm biệt Cung lão gia trong xe rồi nhìn Cung Huyền Thương.

- Anh lái xe cẩn thận!

- Ừ! Tạm biệt!

- Tạm biệt, ngủ ngon!

- Em cũng ngủ ngon!

Nói rồi Cung Huyền Thương cũng lên xe, khởi động xe rời đi, Lôi Hòa Nghi nhìn hai người đã đi ra khỏi cổng mới quay người vào nhà.

Trên xe, Cung lão gia nhìn cháu trai mình, ánh mắt sáng tỏ.

- Tiểu tử, cháu có ý với nha đầu Lôi gia đúng không?

- Ông nhìn ra sao ạ?

- Ánh mắt cháu nhìn con bé có bao nhiêu dịu dàng cũng chỉ có nó không nhận ra huống chi cháu là do ông một tay nuôi lớn, cháu nghĩ gì ông còn không biết sao?

- Ông nội quả là gừng càng già càng cay, cháu bái phục!

- Cháu làm diễn viên ta rất khó chịu, giới giải trí xô bồ đó lắm người mưu mô, ban đầu ông còn sợ cháu mang một cô gái lắm mưu nhiều kế trong ngành về làm vợ. Bây giờ biết cháu thích nha đầu Hòa Nghi, ông cũng yên tâm, Lôi gia dạy dỗ con cháu thế nào, ông rõ hơn ai hết. Hòa Nghi cũng là đứa cháu dâu mà ông ưng ý nhất, tiểu tử, cố gắng một chút, đừng để cháu dâu ông chạy mất.

- Vâng ông nội, cháu vẫn đang cố gắng theo đuổi cô ấy từng ngày đây.

- Tốc độ này của cháu cũng quá chậm đi.

- Ông nội, người cháu để ý sẽ giống những cô gái khác sao? Huống chi nếu Hòa Nghi dễ dàng theo đuổi như vậy, cháu đã không để ý cô ấy.

- Ừm, người của Lôi gia quả thật rất có cốt khí. Cháu theo đuổi con bé nếu cần giúp đỡ gì thì cứ nói với ông, dù sao mối hôn sự này ông và lão Lôi đã định từ lâu, sẽ không có ai phản đối, chỉ chờ hai đứa lên tiếng thôi.

- Cháu sẽ cố gắng!

- Tốt!

Cung Huyền Thương đưa Cung lão gia về nhà mình, dù sao trời cũng muộn rồi, đưa về nhà cũ Cung gia lại xa, ở lại nhà anh một đêm cũng không sao.

Hôm sau tại Lôi gia, sau khi dùng bữa sáng thì mọi người ai làm việc nấy. Ông Lôi đi đến tập đoàn, mẹ Lôi ra ngoài vườn chăm hoa.

Lôi Hòa Nghi và Lantana thì ở trên phòng, một người xem báo cáo công việc của công ty thời trang, một người lướt xem tin tức.

Lướt một hồi không biết Lantana nhìn thấy gì mà cả mặt nhăn nhó như nuốt phải ruồi.

- Aaaaaa....

Lôi Hòa Nghi ngồi bên cạnh bị tông giọng của Lantana làm cho điếc tai, nghiêng đầu nhìn cô nàng.

- Cậu gặp quỷ à?

- Chuyện này so với gặp quỷ càng đáng sợ hơn!

- Hả!? Chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy?

Lantana quan sát sắc mặt của Lôi Hòa Nghi, đắn đo một hồi rồi mở điện thoại đưa cho cô.

No.1 hot search hôm nay là tin Ảnh đế Apmando hẹn hò với người đẹp ngoại quốc!

Kèm theo đó là hình ảnh Cung Huyền Thương và Lantana ngồi dùng bữa trong nhà hàng hôm nọ.

Phóng viên chụp ảnh cũng rất ranh ma, chọn ngay những bức ảnh lúc Lantana kể về chuyện của mình và Lôi Hòa Nghi lúc trước. Vẻ mặt có một phần hoài niệm và vui vẻ, còn Cung Huyền Thương chú tâm nghe chuyện cũ của Lôi Hòa Nghi cho nên vẻ mặt rất tập trung, lại có chút dịu dàng. Nhìn tổng thể bầu không khí của cả hai có chút ấm áp, cộng thêm Cung Huyền Thương đặt bàn ở vị trí khuất, ánh sáng xung quang không chói như bàn khác nên nhìn thế nào cũng cảm thấy giữa hai người có gì đó ái muội.

Huống chi từ trước tới giờ Cung Huyền Thương vốn kín tiếng, chưa từng có tin tức hẹn gặp người khác phái trẻ tuổi, scandal với phái nữ duy nhất từ trước tới giờ là lần lên báo cùng với Lôi Hòa Nghi.

Nhưng lần này là người đẹp ngoại quốc Lantana, cô thậm chí còn cùng Cung Huyền Thương dùng bữa, cánh nhà báo sao dễ dàng bỏ qua dịp này. Chỉ một đêm mà tin tức đã bay rợp trời với đủ loại câu chữ suy diễn mối quan hệ của hai người nhưng phần lớn đều phát triển theo chiều hướng Cung Huyền Thương đang hẹn hò.

Nhưng mọi người lại bắt đầu phát hiện ra Lantana đã xuất hiện cùng khung hình với Lôi Hòa Nghi trước đó khi đi ăn mừng bộ phim đóng máy có cả Ninh Mẫn và Quang Tuấn. Cộng đồng mạng lại tiếp tục suy đoán xem Cung Huyền Thương gặp Lantana liệu có liên quan gì đến Lôi Hòa Nghi.

Lantana ngồi một bên nhìn Lôi Hòa Nghi cứ chăm chăm vào điện thoại, hai mắt không có tiêu cự, cô không đoán được Lôi Hòa Nghi đang nghĩ gì, trong lòng nóng như lửa đốt. Nhưng Lantana không lo lắng Lôi Hòa Nghi hiểu lầm quan hệ của cô với Cung Huyền Thương bởi lẽ hơn ai hết Lôi Hòa Nghi là người biết rõ chuyện tình cảm của cô với Olearn.

Cũng chính vì như vậy nên Lantana mới không hiểu tại sao Lôi Hòa Nghi lại có trạng thái như người mất hồn này.

Đến lúc bản thân không nhìn được nữa Lantana mới khẽ lay tay Lôi Hòa Nghi, kéo hồn cô về.

- Nghi, đừng nói với mình cậu tin mấy tờ báo lá cải này nha?

Lôi Hòa Nghi trả điện thoại lại cho Lantana.

- Hỏi thừa, mình là người như vậy sao?

Lôi Hòa Nghi bước xuống giường.

- Bên thương hiệu có chút việc mình phải giải quyết, mình đến thư phòng một chút sau đó sẽ đến phòng vẽ tranh, cậu muốn tìm mình thì cứ đến đó.

- Biết rồi, hại mình cứ lo cậu sẽ hiểu lầm mình.

Lôi Hòa Nghi nghiêng đầu cười cười nhìn cô nàng.

- Đúng rồi, cậu nhớ hỏi Cung Huyền Thương cách giải quyết tin này đi, lên hot search với Cung Huyền Thương càng lâu cậu càng nổi tiếng. Đến lúc đó mình cũng không cảm thấy lạ khi Olearn biết cậu ở đây đâu.

- Chết mình rồi, phải làm sao đây?

- Mình không biết đâu, đi đây!

Lên hot search một lần là đủ rồi, Lôi Hòa Nghi không muốn bị thêm lần nữa, huống chi lần này nhân vật chính cũng không phải cô, nếu lên tiếng chỉ sợ sẽ bị phản tác dụng, khiến cho Cung Huyền Thương bị ảnh hưởng. Vả lại chưa kể đến Cung gia phía sau chỉ riêng bản lĩnh của Cung Huyền Thương cũng đủ để giải quyết chuyện này trong một nốt nhạc.

Lôi Hòa Nghi đi đến phòng làm việc, xử lí một vài chuyện liên quan đến bộ sưu tập mới xong xuôi thì đi đến phòng vẽ tranh muốn xả stress.

Nhưng cây cọ cầm trên tay một hồi lâu cũng không động đậy, dòng suy nghĩ của cô hiện tại rất rối loạn, không nghĩ được gì.

Lôi Hòa Nghi nhìn giá vẽ với tờ giấy trắng tinh trước mặt, tay cầm cọ vô thức hạ xuống, vẽ nghệch ngoạc lên giấy một cách không có quy luật. Đôi mắt nhìn về một nơi xa xăm, miệng lẩm nhẩm.

- Cung Huyền Thương, người anh thích không lẽ là... Lantana?

❊ ❊ ❊

Cung Huyền Thương ở nhà cũng nhìn thấy hot search trên Weibo. Tâm trạng cũng không biết dùng từ ngữ nào để miêu tả, vạn vạn không ngờ đến hôm đó bản thân đã đặt bàn ở vị trí khuất nhất nhưng vẫn bị chụp.

- Xong rồi, không phải Nghi Nghi cũng nhìn thấy rồi đó chứ?

Mặc dù hiểu rõ Lôi Hòa Nghi sẽ không dễ gì hiểu lầm nhưng không hiểu sao trong lòng anh vẫn có dự cảm không hay, cầm điện thoại lên gọi cho cô.

Nhưng gọi vô số cuộc cũng không ai nghe máy, Cung Huyền Thương lòng nóng như lửa đốt lên phòng thay đồ rồi phóng xe đến Lôi gia.

Vừa vào phòng khách thì thấy Lôi phu nhân và Lantana đang ngồi uống cafe xem ti vi. Cung Huyền Thương bình ổn hơi thở đi đến lễ phép chào hỏi Lôi phu nhân sau đó hỏi Lantana.

- Lantana, Nghi Nghi đâu?

Lantana chỉ tay lên lầu.

- Trong phòng vẽ tranh!

- Cảm ơn, cô ơi, cháu lên tìm cô ấy một chút.

- Cháu cứ tự nhiên!

Cung Huyền Thương quay người đi lên lầu, vừa chạy được mấy bước thì bị Lantana gọi lại, cô ấy chạy đến bên cạnh Cung Huyền Thương, nói nhỏ:

- Chuyện trên mạng anh xử lý nhanh nhanh giúp tôi, để lâu quá thì Olearn sẽ phát hiện ra tôi ở đây mất.

- Biết rồi, cùng lắm thì anh ta đến đây tôi để cô ra đảo trốn anh ta.

- Ra đảo gì chứ, mau đi tìm Nghi Nghi của anh đi.

Cung Huyền Thương đi đến phòng vẽ tranh, nhìn cửa không khóa còn hé mở thì nhẹ nhàng đẩy ra.

Bên trong Lôi Hòa Nghi đang ngồi ngẩng người trước giá vẽ, cây cọ trong tay cứ chấm vào giấy. Nghe tiếng bước chân thì Lôi Hòa Nghi hoàn hồn nhìn sang.

- Anh đến đấy à?

Cung Huyền Thương gật đầu rồi đi đến cạnh cô, sau đó tầm mắt dừng trên tờ giấy nguệch ngoạc vết màu của cô, thở dài, không biết phải nói gì.

- Em không sao chứ?

- Tôi... vẫn ổn mà!

Cung Huyền Thương chỉ tay vào bức tranh của cô.

- Ổn mà như thế này sao?

- ...

- Sao anh lại đến đây?

- Tôi gọi cho em nhưng không có ai nghe máy nên mới mạo muội đến đây tìm người.

- Oh! Điện thoại tôi để ở trong phòng ngủ. Xin lỗi!

- Không sao! Còn chuyện ở trên mạng, em đừng hiểu lầm!

- Tôi dĩ nhiên sẽ không hiểu lầm, Lantana dù sao cũng đã có vị hôn phu, anh không phải người sẽ dây dưa với người khác khi cô ây đã có chủ. Mặc dù không biết hai người gặp nhau vì chuyện gì nhưng tôi biết không phải là hẹn hò.

- Vậy mà tôi cứ sợ em hiểu lầm.

- Anh vì sợ tôi hiểu lầm mà chạy vội đến đây sao?

- Ừ!

Lôi Hòa Nghi cúi đầu cười ngượng ngùng, trong lòng có gì đó ấm áp. Sau đó không biết nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt Lôi Hòa Nghi đột nhiên thay đổi, có chút khó xử nhìn Cung Huyền Thương.

- Cung Huyền Thương, lúc trước anh nói anh đã có người mình thích, người đó sẽ không phải là... Lantana chứ?

- Không phải, tuyệt đối không phải, em nghĩ nhiều rồi!

Cung Huyền Thương nghe cô nói mà cả người toát mồ hôi hột. Thật may là anh đã chạy đến tận đây để giải thích cho cô nếu không cô cứ nghĩ người anh thích là Lantana thì không biết mọi chuyện sẽ đi về đâu.

Còn Lôi Hòa Nghi thì bị thái độ thẳng thắn phủ nhận của Cung Huyền Thương dọa sợ, cô chỉ thử suy đoán thôi không ngờ Cung Huyền Thương phản ứng mạnh như vậy.

- Sao em lại nghĩ người tôi thích là Lantana chứ?

Lôi Hòa Nghi xoa xoa mũi, lén nhìn Cung Huyền Thương, trông anh không có vẻ gì là giận dữ mới dám nói:

- Thì bởi lúc trước anh nói cố gái anh thích tính cách rất kiêu ngạo cũng rất vô tư, hơn nữa đã có người mình thích hay sao? Mà Lantana tựa hồ có chút giống như anh miêu tả.

Cung Huyền Thương nhìn Lôi Hòa Nghi, bất lực thở dài một tiếng. Không ngờ Lôi Hòa Nghi mà anh miêu tả lại trở thành Lantana trong suy nghĩ của cô, cô gái này chưa từng nghĩ rằng anh sẽ thích cô.

Cung Huyền Thương tiến về phía trước, đặt hai tay lên vai Lôi Hòa Nghi.

- Nghe này, tôi không thích Lantana, cô ấy không phải người tôi thích, tuyệt đối không phải, mong em đừng hiểu lầm.

- Xin lỗi, tôi sẽ không hiểu lầm nữa.

- ... Haiz! Không làm phiền em nữa, tôi quay về đây!

- Ừ, anh đi cẩn thận!

Cung Huyền Thương gật đầu sau đó quay người rời đi, anh vừa chạm tay vào tay nắm cửa thì phía sau Lôi Hòa Nghi gọi anh lại.

- Cung Huyền Thương!

- Hửm!?

- Bánh crepe sầu riêng hôm trước rất ngon, cảm ơn anh!

- Em thích là tốt rồi.