Ảnh Đế Yêu Thầm

Chương 1: Ngoại tình



——**——

Tránh cho mọi người hoang mang khi xem truyện, tác giả xin phép mượn chính văn để nói vài lời:

- Công trong truyện có sự thay đổi, mong bạn đọc lưu ý khi "nhảy hố", nếu bạn không thích có thể không xem nữa, có duyên gặp lại, xin cảm ơn!

——**——

Chương 1: Ngoại tình

Yên Đài, nhà hát lớn Arthur.

Chiêm Ngọc đang bước vào cửa nhà vệ sinh bỗng dừng lại trong một giây, tầm mắt cậu và một người đàn ông (*) vừa từ bên trong bước ra vô tình giao nhau.

(*) bản gốc là "nam sĩ": cách gọi lịch sự đối với đàn ông.

Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên lại xen lẫn chút hoảng sợ của đối phương, Chiêm Ngọc mới nhớ ra lúc này mình đang mặc trang phục của nữ, nên đành xoay người tới nhà vệ sinh nữ bên cạnh.

Đường đường là một thằng đàn ông mà lại mặc quần áo nữ làm Chiêm Ngọc có chút khó chịu, trong lòng không tránh được cảm giác hổ thẹn, nếu được thì cậu tình nguyện nhịn xuống, không vào để giải quyết "nỗi buồn" nữa.

Nhưng trưa nay lúc dùng bữa cậu có uống hai ly nước ép trái cây, lúc xem phim lại nhịn một hồi lâu, giờ thật sự không thể nhịn thêm được nữa.

May mắn là lúc này nhà vệ nữ tầng 4 không có người, điều này khiến Chiêm Ngọc cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cũng không có thất lễ với những cô gái khác (*) đi vào.

(*) bản gốc là "nữ sĩ": cách gọi lịch sự đối với phụ nữ.

Khi vào nhà vệ sinh, cậu đi vào phòng đầu tiên rồi đóng cửa lại, định nhân lúc không người giải quyết thật nhanh rồi bỏ chạy lấy người.

Nhưng thực tế lại không như mong muốn, lúc cậu kéo khoá quần, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, cửa phòng bên cạnh bị đẩy ra rồi đóng lại, sau đó truyền đến âm thanh ái muội của phụ nữ cùng với tiếng cọ xát khi cởi quần áo.

... Không phải chứ, trong nhà vệ sinh nữ mà cũng gặp phải loại tình huống như thế này?

Tai Chiêm Ngọc có hơi nóng, rõ ràng người khác ở nhà vệ sinh công cộng làm chuyện xấu hổ, vậy mà cậu lại thấy ngượng ngùng thay cho bọn họ.

Cậu không định ở lại nghe góc tường, chỉ muốn nhanh rời khỏi nơi này, chẳng qua âm thanh truyền đến ngay sau đó lại làm ngón tay đang chạm vào then cửa của cậu ngừng lại, cả người phút chốc cứng đờ.

"Xoay người lại, nằm bò."

Thanh âm nam tính, trầm thấp quen thuộc xuyên qua tấm ngăn truyền đến, Chiêm Ngọc quay đầu, không dám tin mở to mắt nhìn chằm chằm tấm ngăn màu trắng giữa hai phòng.

"Hóa ra Vệ thích tư thế này... A! Anh nhẹ chút!"

Người phụ nữ kia kinh hô một tiếng sau đó là tiếng đập vào ván cửa, hình như cô ta bị người kia đè lại ở cửa phòng vệ sinh.

Người đàn ông không lên tiếng, người phụ nữ nhẹ giọng oán trách vài câu, tỏ vẻ hờn dỗi, "... Lần nào anh cũng không hôn em, vì sao thế?"

"Nói nhảm ít thôi."

Người đàn ông kia lên tiếng cảnh cáo một câu, người phụ nữ khẽ hừ nhẹ một tiếng, giọng điệu oán giận dần mất, thay vào đó là âm thanh thở dốc tiếp tục vang lên.

Chiêm Ngọc không phải đứa nhỏ chưa hiểu chuyện, không cần nghĩ cũng biết hai người bọn họ đang làm cái gì. Cậu nhìn chằm chằm vào bức tường ngăn cách như thể có khả năng nhìn xuyên qua đó thấy hai người kia.

Dựa vào cuộc nói chuyện của hai người, cậu thậm chí có thể tưởng tượng tư thế người đàn ông ấn người phụ nữ trên cánh cửa. Nhưng chuyện này với cậu mà nói lại không phải trọng điểm, cách xưng hô của người phụ nữ mới chính là thứ khiến Chiêm Ngọc để ý.

—— Vệ tổng.

Nếu âm thanh có thể nhận sai, vậy thì hai chữ "Vệ tổng" mà Chiêm Ngọc nghe được đã giúp cậu khẳng định đó chính là người đêm đêm nằm bên cạnh mình —— Vệ Thu Dung.

Huống chi cậu và Vệ Thu Dung quen mười mấy năm, sau đó ở bên nhau ba năm, làm sao có thể nhận sai giọng đối phương được? Đừng nói giọng nói ngày thường, ngay cả tiếng thở dốc khi đối phương làm tình cậu cũng đều quen thuộc.

Mỗi lần hai người dây dưa, đối phương dùng thanh âm trầm ấm khẽ thì thầm bên tai cậu vô cùng gợi cảm.

Mà bây giờ nghe tiếng phụ nữ bên kia truyền lại với Vệ Thu Dung âm trầm nói chuyện, Chiêm Ngọc lại thấy dạ dày cồn cào, buồn nôn.

"Ưm a... Vệ... A!"

Tiếng rên rỉ yêu kiều của người phụ nữ đột nhiên im bặt, có lẽ bị người bịt miệng.

Ở phương diện làm tình, Vệ Thu Dung tương đối bá đạo, Chiêm Ngọc có thể tưởng tượng được anh ta duỗi tay che miệng người phụ nữ kia, một bên lại va chạm.

Không mất quá nhiều thời gian, giọng người phụ nữ kia lại vang lên lần nữa, hai người tựa hồ tiến vào trạng thái quên mình, hoàn toàn không cố kỵ nơi công cộng, chỉ lo cảm thụ cuồng hoan đến từ da thịt.

... Đúng là quá ghê tởm.

Chiêm Ngọc nghĩ tới Vệ Thu Dung vào lúc cậu không có mặt, ở nơi cậu không hay biết cùng người khác lên giường, cậu liền thấy dạ dày như có mấy ngàn ruồi bọ bay loạn, cơ hồ muốn chui ra từ miệng.

Mà người phụ nữ này đã dùng lời nói từ miệng mình tiết lộ một thông tin làm trái tim cậu đóng băng.

Cô ta nói "Lần nào anh cũng không hôn em?" Chứng tỏ hai người không phải lần đầu làm loại chuyện này.

Tay nắm then cửa của Chiêm Ngọc không biết khi nào dùng sức đến mức mu bàn tay nổi đầy gân xanh, có lẽ là lúc nghe thấy giọng Vệ Thu Dung.

Cậu như tự tìm đau đớn, ở đây nghe người yêu mình cùng một phụ nữ không biết tên làm tình. Hình ảnh cậu ở bên Vệ Thu Dung mấy năm nay không ngừng hiện lên trong đầu.

Đối phương ôm cậu, gọi thân mật "Bảo bối Tiểu Ngọc", vậy mà bây giờ tất cả đều hóa thành tiếng thở dốc khi anh ta làm tình với người khác.

Những lời thề trước đó toàn bộ đều hóa thành đao nhọn luân phiên nhau cứa từng nhát vào tim Chiêm Ngọc, hốc mắt cậu ẩm ướt, lại cưỡng chế một giọt cũng không cho chảy xuống, hàm răng cơ hồ cắn chặt.

Phẫn nộ, khổ sở, ghê tởm, thất vọng... Các loại cảm xúc lôi kéo thần kinh.

Chiêm Ngọc nghĩ vọt tới chất vấn Vệ Thu Dung lí do làm như vậy, lại không muốn bị đối phương coi thành trò cười, cũng không muốn đối phương nhìn thấy dáng vẻ sắp khóc hiện tại của mình.

... Quá khó coi.

Chiêm Ngọc duỗi tay che đôi mắt của chính mình lại.

Năm đó Vệ Thu Dung vì come out mà bị Vệ lão gia tử đánh gãy chân, cậu nhìn đối phương nằm trên giường bệnh là nước mắt lập tức chảy xuống, Vệ Thu Dung đến ôm lấy cậu, từng tiếng dỗ dành, nói Tiểu Ngọc cậu hẳn nên cười mà không phải khóc, càng không thể khóc vì anh ta.

Chiêm Ngọc lúc ấy thấy trừ Vệ Thu Dung ai có thể làm cậu khóc chứ?

Đúng thật là chưa từng có.

Mà hôm nay cậu lại thấy Vệ Thu Dung nói không sai, cậu không nên khóc vì Vệ Thu Dung, anh ta không xứng.

Chiêm Ngọc hít sâu một hơi, run rẩy lấy di động từ trong túi ra, hai lần nhập sai mật khẩu mới mở được khóa điện thoại, ngón tay dừng trên màn hình trong chốc lát, liền không chút do dự nhấp mở chức năng ghi âm.

Nhìn màn hình nhảy ra thời gian ghi âm, Chiêm Ngọc bỏ qua một bên không xem nó, lại không tránh được thanh âm truyền tới từ bên cạnh.

Chẳng qua dù khổ sở ra sao, tận sâu trong đáy lòng cậu vẫn không thể từ bỏ, hy vọng xa vời rằng Vệ Thu Dung sẽ không làm ra những chuyện như vậy.

Lúc thời gian ghi âm nhảy đến năm phút, sắc mặt Chiêm Ngọc đã trắng bệch, cậu tắt ghi âm, tìm kiếm trong danh sách gọi.

Tên Vệ Thu Dung ở vị trí đầu tiên, ngón tay cậu tạm dừng hai giây, cuối cùng ấn xuống.

Rất nhanh, tiếng chuông di động quen thuộc vang lên, chỉ một âm đầu đã cắt đứt tia hy vọng cuối cùng của Chiêm Ngọc.

Đó là ca khúc Vệ Thu Dung đặt, lúc Vệ Thu Dung lấy nó làm nhạc chuông riêng cho cậu còn ôm cậu thân mật: "Bài mới nghe rất êm tai, anh rất thích đó, bảo bối."

Rõ ràng chỉ mới vừa vào thu, Chiêm Ngọc lại thấy toàn thân cực kì lạnh lẽo.

Lúc tiếng chuông vang lên, tiếng vang cách vách ngừng lại, ngay sau đó giọng nữ bất mãn hỏi, "Sao anh lại ngừng? Là ai gọi đến..."

Khi đối phương nói, Chiêm Ngọc nghe được Vệ Thu Dung thấp giọng thét một tiếng, "Câm miệng!"

Điện thoại còn chưa nghe thì Vệ Thu Dung đã tắt máy, giao diện trên điện thoại nhảy về trang thông tin, đồng tử ngăm đen của Chiêm Ngọc nhìn chằm chằm tên ở trên, không có sức lực ấn gọi thêm lần thứ hai.

Cách vách truyền đến thanh âm sửa sang quần áo, Chiêm Ngọc nghe được cô gái chất vấn một cách đầy tức giận, "Vệ Thu Dung, anh có ý gì?!"

"Cút!"

Thanh âm Vệ Thu Dung không kiên nhẫn, ngay sau đó là tiếng mở cửa, kế tiếp là tiếng bước chân đi ra ngoài.

"Anh là đồ khốn! Anh đứng lại đó cho em!!!"

Cô gái tức muốn hộc máu mà mắng, đáp lại cô chỉ có tiếng bước chân càng lúc càng xa.

Chiêm Ngọc đứng lẳng lặng, nghe phòng bên truyền đến tiếng oán trách đầy nóng nảy, mắt thấy không giữ được người, cô nàng đành chỉnh trang quần áo nhanh chóng rời đi.

Buồng vệ sinh chỉ còn lại Chiêm Ngọc, cậu chậm rãi mở cửa ra ngoài, tới trước bồn rửa tay.

Gương trước mặt thật lớn, nó có bóng dáng cậu, khóe mắt cậu mang chút đỏ ửng, tất cả mờ mịt trước mắt đều bị cậu áp xuống.

Lúc rửa tay, di động trong túi khẽ rung lên.

Cậu cúi đầu tiếp tục rửa tay, trong thời gian đó, cậu làm lơ di động lại rung lần nữa.

Từ buồng vệ sinh ra ngoài, cậu mới lấy di động ra xem, bên trong là cuộc gọi từ Vệ Thu Dung không ngoài dự liệu của cậu.

Trừ các cuộc gọi nhỡ ra, trên màn hình còn có vài tin WeChat.

Chiêm Ngọc mở khoá di động, nhìn nội dung đối phương gửi đến.

【 Dung ca: Sao em không nghe điện thoại thế, bảo bối? 】

【 Dung ca: Vừa nãy anh đang trong cuộc họp nên tắt máy, em ở đâu? 】

【 Dung ca: Sao vậy, em tức giận rồi sao? 】

【 Dung ca: Hạng mục đã nói không thay đổi lắm, tối nay anh sẽ về, em nhớ ăn tối đúng giờ đấy, ngoan. 】

【 Dung ca: Nhớ em. 】

Công ty Vệ Thu Dung gần đây nhất đang làm một hạng mục mới về khu du lịch, đã bận rộn rất lâu, nhiều lần xã giao đều đến đêm khuya. Chiêm Ngọc tuy không hiểu chuyện thương trường, nhưng cũng nghe nói một chút, không hề nghi ngờ lời Vệ Thu Dung nói.

Nếu hôm nay cậu không đến đây xem phim với Lật Thanh, bị Lật Thanh bắt mặc quần áo nữ, như vậy căn bản sẽ không ở nhà vệ sinh nữ bắt gặp Vệ Thu Dung.

Tình cờ đến mức làm người ta có chút không kịp trở tay.

Chiêm Ngọc thậm chí thấy may mắn khi Lật Thanh có việc đi trước, nếu không lấy tính tình táo bạo của Lật Thanh, khẳng định ngay bây giờ sẽ vung tay đánh nhau với Vệ Thu Dung.

Buồn cười là có một lần Lật Thanh bắt được bạn trai ngoại tình, còn cảm thán nói hâm mộ cậu cùng Vệ Thu Dung, nói trên thế giới này đàn ông ngoại tình tuy nhiều, nhưng Vệ Thu Dung chắc chắn không phải một trong số đó, anh ta yêu Chiêm Ngọc như vậy, mạng cũng có thể giao cho Chiêm Ngọc.

Hiện tại cậu liền nhận ra Vệ Thu Dung không phải không có, chỉ do cậu không biết mà thôi.

Lúc Chiêm Ngọc vẫn còn đang hoảng hốt, di động lại rung, tin mới nhảy ra.

【 Dung ca: Bảo bối, thấy tin nhắn rồi thì trả lời anh. 】

Lần này Chiêm Ngọc không làm lơ nữa, đánh chữ gửi cho đối phương.

【 Chiêm Ngọc: Vừa rồi em luyện đàn. 】

【 Dung ca: Em mệt hả? Tối nay muốn ăn gì thì bảo dì Thư làm cho, anh sẽ cố gắng về sớm. 】

Chiêm Ngọc không để ý đến vấn đề của đối phương, chậm rãi đánh một câu.

【 Chiêm Ngọc: Anh yêu em chứ? 】

Vệ Thu Dung hồi âm lại tin nhắn rất nhanh, anh ta trả lời không chút do dự hệt như yêu Chiêm Ngọc là điều ăn sâu vào máu xương cốt tủy của anh ta vậy.

【 Dung ca: Đương nhiên rồi. 】

【 Dung ca: Sao em còn hỏi vấn đề ngốc nghếch này? Trừ em ra thì anh còn yêu ai? 】

Chiêm Ngọc vừa rồi vẫn luôn kìm nén, nhìn thấy câu "Trừ em ra thì anh còn yêu ai?" là khóe mắt liền đỏ ửng.

Năm đó Vệ Thu Dung và cậu bên nhau, khi Vệ gia lão gia tử biết thì Vệ Thu Dung phải ăn đòn, mà anh ta có chết cũng cắn răng nói với người ông mình kính trọng rằng, dù anh ta có chết cũng muốn ở bên cậu, anh ta sẽ không lấy người khác.

Rõ ràng lúc ấy nghe câu này cực kỳ an tâm, giờ lại thấy đau xót đến tận tim.

Chiêm Ngọc nhìn chằm chằm màn hình, bước chân không tự giác nhanh hơn, dường như muốn rời xa nơi vừa phát hiện người yêu ngoại tình, như thể chậm một chút sẽ bị những thanh âm phản cảm đó đuổi theo.

Lúc hết phim, người ở lại không nhiều, lúc này không có người phát hiện cảm xúc của cậu không đúng. Cậu cúi đầu đi, tầm mắt vẫn luôn dừng trên màn hình di động, không đề phòng đụng trúng người đi tới từ phía trước.

Di động trong tay rơi xuống mặt đất, đánh "cộp" một tiếng.

Chiêm Ngọc không phòng bị nên mất đà lui ra sau một bước, đối phương kịp thời đưa tay đỡ lấy cậu.

Hành động thực lễ phép, chỉ đỡ một chút trên tay cậu, lúc cậu đứng vững liền buông lỏng ra.

Khi Chiêm Ngọc đã đứng vững, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.