Ảnh Đế Yêu Thầm

Chương 21



Sau khi Thẩm Tùng An nói xong câu "Chúng ta theo dõi nhau đi", Chiêm Ngọc còn chưa lấy lại tinh thần đã thấy anh nói tiếp, "Trương Kỳ nói Weibo của cậu có nhiều chia sẻ về đàn violon, nhưng theo dõi mới có thể xem, thế nên tôi bảo cậu ta lập nick phụ."

"Nếu cậu rảnh đề cử cho tôi chút sách nhập môn hoặc video nhé?"

Thẩm Tùng An gửi hai tin liên tiếp, giải thích nguyên nhân vì sao anh có nick phụ.

Chiêm Ngọc nghe xong bừng tỉnh, thì ra đối phương vốn muốn tới tìm cậu để xin tư liệu về đàn violon, phỏng chừng Trương Kỳ còn cho rằng cậu đặt thiết lập trên Weibo là theo dõi mới có thể xem tin, cho nên cố ý giúp Thẩm Tùng An lập nick phụ theo dõi mình.

Đi học mấy ngày, Thẩm Tùng An cũng thể hiện mình có hứng thú với đàn violon, mỗi ngày sau khoá học đều dành thời gian luyện tập thêm, thế nên dù là người mới học, nhưng anh tiến bộ rất nhanh, năng lực cảm nhận cũng rất cao.

Cho nên anh tích cực muốn tìm tư liệu học tập, Chiêm Ngọc cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Thư phòng của cậu có rất nhiều sách về đàn violon cùng đĩa nhạc, trong máy tính cũng lưu không ít video. Suy nghĩ một chút rồi trả lời đối phương.

【Viên hương tô Hà Cầu: Bên tôi có, khi tôi tìm thấy sẽ gửi cho anh.】

【Scan: Được, cảm ơn Tiểu Ngọc lão sư. 】

【Scan: Nhớ nghỉ ngơi sớm, ngủ ngon. 】

Thẩm Tùng An lần này không gửi bằng giọng nói, sau khi cảm ơn, chủ động kết thúc đề tài nói chuyện phiếm.

Anh dứt khoát lưu loát sau khi có được thứ mình cần, làm Chiêm Ngọc thấy cậu bắt giữ dấu vết về câu nói ôn nhu trước đó là không có căn cứ xác thực.

Hóa ra là Thẩm Tùng An muốn tìm thêm tư liệu học tập.

Chiêm Ngọc nghĩ thầm, cười lắc lắc đầu, đặt điện thoại qua một bên, tính toán ngày mai đi tìm một ít sách thích hợp.

*****

Thẩm Tùng An mặc áo ngủ, dựa vào ghế nằm trên ban công, trên bàn lùn bên cạnh đặt ly rượu vang đỏ chỉ còn một nửa.

Trong tay cầm di động, giao diện không rời khỏi cuộc nói chuyện phiếm, tầm mắt dừng ở ID "Viên hương tô Hà Cầu" của Chiêm Ngọc.

Nhớ tới lần trước Chiêm Ngọc ăn tô tạc Hà Cầu nổi tiếng, mắt hơi nheo lại, vẻ mặt hiện rõ sự thỏa mãn, anh thấp giọng cười khẽ một tiếng.

Đèn tượng màu vàng ấm chiết xạ ánh sáng chiếu lên khuôn mặt anh tuấn, khóe môi hơi cười, giữa hai đầu lông mày lộ một tia ôn nhu lại lưu luyến.

Cái gì mà vì muốn có tư liệu học tập mới theo dõi Weibo Chiêm Ngọc, đó chỉ là lấy cớ thôi, nếu anh cần tài liệu, phân phó một câu, tự nhiên sẽ có người đưa đến.

Anh không dám biểu hiện quá mức vội vàng, sợ làm Chiêm Ngọc phản cảm, cho nên mới mượn cơ hội này sáng tạo lý do tương đối hợp lý tiếp xúc.

Thoát khỏi khung tin, tầm mắt anh rơi trên Weibo mấy hôm trước Chiêm Ngọc like.

Đó là một bộ phim điện ảnh còn chưa lên sóng.

"Cốc cốc ——"

Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.

Thẩm Tùng An từ trên ghế nằm đứng dậy, đi qua mở cửa, phát hiện chú Chung đứng ngoài cửa.

Trên người chú Chung cũng mặc áo ngủ xám trắng, đầu tóc không chải vuốt chỉnh tề như ban ngày, nhẹ nhàng nhắc nhở anh, "Thiếu gia, đã khuya, nên nghỉ ngơi."

Phòng chú Chung ở bên cạnh phòng Thẩm Tùng An, nhìn thấy phòng còn sáng, liền qua xem thử.

Thẩm Tùng An liếc mắt lên đồng hồ treo tường, phát hiện đã gần 12 giờ, cùng Chiêm Ngọc nói chuyện xong, anh thế mà ngồi ở ban công ngây người hồi lâu.

Chú Chung tuy nói là quản gia, nhưng đã hai mươi mấy năm chiếu cố Thẩm Tùng An, kỳ thật nói là người thân càng thích hợp hơn.

Thấy trưởng bối nhắc nhở nghỉ ngơi, Thẩm Tùng An băn khoăn, gật đầu đồng ý, "Được, chú cũng trở về nghỉ ngơi đi."

"Được." Chú Chung cười hoà ái, khi rời đi còn thay anh đóng cửa.

Trên tay Thẩm Tùng An vẫn cầm di động, cúi đầu nhìn Weibo Chiêm Ngọc, thiết lập theo dõi đặc biệt, lúc này mới vừa lòng.

*****

Sáng ngày hôm sau, Chiêm Ngọc có tiết, giữa trưa về thư phòng tìm sách cho Thẩm Tùng An.

Thư phòng rất lớn, chỉ giá sách thôi là đã chiếm một mặt tường, trên đó có rất nhiều sách về đàn violon và phổ nhạc.

Sách tuy nhiều, nhưng được sắp xếp gọn gàng chỉnh tề, còn ghi rõ phân loại.

Chiêm Ngọc chọn mấy quyển sách phân tích ở kệ nhập môn và mấy quyển nhạc phổ, lại đi đến bên cạnh tìm mấy CD trong ngăn tủ, tất cả đều đưa cho Thẩm Tùng An.

Chọn sách và đĩa xong, cậu gửi lên WeChat Thẩm Tùng An, hỏi đối phương khi nào có thời gian.

Thẩm Tùng An không trả lời, nửa giờ sau mới gọi lại.

Anh nói cho Chiêm Ngọc, mình hôm nay có quay chụp cho tạp chí, sau khi xong mới có thể lại đây.

Nói tới đây, anh tạm dừng một chút, hơi chần chờ hỏi, "Hay là, cậu giúp tôi mang lại đây nhé?"

Ngay từ đầu Chiêm Ngọc nghe anh nói đang công tác, định nói là lần sau lấy cũng được, nghe anh nói thế, có chút động lòng, muốn xem hiện trường quay chụp.

Bất quá cậu cũng có chút chần chờ, "Tôi qua đó không quấy rầy mọi người sao?"

"Đương nhiên không, tôi bảo Trương Kỳ qua tiếp cậu." Thẩm Tùng An nhanh nhẹn nói, cuối cùng lại bỏ thêm một câu, "Nhớ mang cả sách qua."

Đối với việc anh mở miệng ba câu cũng không rời tư liệu, Chiêm Ngọc khó tránh khỏi có chút buồn cười, cũng bảo đảm nhiều lần, "Được được được, xin Thẩm đại minh tinh yên tâm, tôi nhất định mang đến."

Thẩm Tùng An ở bên kia điện thoại cười một tiếng cực nhẹ, nói, "Cảm ơn Tiểu Ngọc lão sư."

"Không cần khách sáo." Chiêm Ngọc nói, "Tôi lái xe qua, anh chia sẻ vị trí quay chụp với tôi đi."

"Được."

Tắt máy, Thẩm Tùng An định vị trên WeChat.

【Scan: Định vị.】

【Scan: Cậu tới thì nói cho Trương Kỳ, cậu ta sẽ xuống tầng đón cậu. 】

Nơi anh quay chụp là Nhị Hoàn một cao ốc thương nghiệp, Chiêm Ngọc trả lời "Đã biết", lấy túi sách và đĩa nhạc ra khỏi thư phòng.

Cha mẹ cậu đã ra ngoài thăm hỏi bạn bè từ sáng sớm, trong nhà chỉ còn dì Thư. Lúc đi cậu lễ phép chào dì rồi lái xe ra cửa.

*****

Thẩm Tùng An vì nhận quay 《 Khúc ca dạy Thanh Xuân 》 nên Đàm Dĩnh từ chối hầu hết các lời mời, nhưng công tác đã định ra trước đó thì vẫn cần phải hoàn thành.

Trong đó hạng mục đầu chính là quay chụp của hôm nay.

Chiêm Ngọc đến dưới tầng đỗ xe, gọi điện cho Trương Kỳ.

Rất nhanh Trương Kỳ xuống, vừa thấy cậu liền cao hứng phấn chấn vẫy tay, "Chiêm Ngọc lão sư, tôi ở đây nè."

Chiêm Ngọc đi tới, cùng cậu ta vào thang máy, hỏi, "Mọi người xong việc rồi sao?"

"Còn chưa đâu." Trương Kỳ nhận túi trong tay cậu, nói, "Bất quá tiến độ hôm nay rất nhanh, cậu tới vừa đúng lúc đó, đợi chút khi xong việc chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm."

Hai người tới tầng mười ba, Trương Kỳ đưa Chiêm Ngọc vào studio.

Hôm nay Thẩm Tùng An quay chụp cho tạp chí đứng đầu trong nước 《 Thời đại nam sĩ 》, yêu cầu quay chụp của tạp chí rất cao, mỗi kỳ đều muốn đạt tới hoàn mỹ.

Mà Thẩm Tùng An khi công tác cũng thuộc về loại đã tốt còn muốn tốt hơn, dù có một chút không hài lòng nào, đều chủ động nói chuyện chụp lại cùng nhiếp ảnh gia.

Hai bên tiêu chuẩn cao, yêu cầu nghiêm, làm cho buổi chụp chỉ có thời gian buổi sáng kéo dài đến bây giờ còn chưa kết thúc.

Chiêm Ngọc đi vào, Thẩm Tùng An đang quay chụp tạo hình cuối cùng.

Anh ngồi trên ghế xa hoa, chân trái tùy ý đặt lên bên phải, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi.

Mái tóc được chải hất ngược toàn bộ, lộ trán no đủ, trên sống mũi là gọng kính vàng, sau kính là hai mắt lạnh nhạt, chán đời.

Hôm nay Thẩm Tùng An cho người ta cảm giác cô độc, lạnh lùng, khó có thể tiếp cận.

Chiêm Ngọc chưa từng gặp qua trạng thái Thẩm Tùng An khi đang làm việc, vì vậy không tránh khỏi cảm thấy có chút tò mò, cũng có chút chấn động. Người trước mắt cùng người bình thường cậu từng gặp kia chênh lệch quá lớn, trừ diện mạo ở ngoài, cậu không tìm ra điểm chung nào.

Tiếng camera vang lên tách tách không ngừng, Chiêm Ngọc vì sợ ảnh hưởng đến nhân viên công tác nên không đến quá gần mà tìm vị trí thích hợp đứng yên.

Thẩm Tùng An như biết cậu lại đây, hơi nghiêng đầu, biểu tình không chút để ý nhìn thoáng qua hướng của cậu.

Tầm mắt tương giao hai giây, Thẩm Tùng An lại xoay trở về.

Nhưng mà chính khoảnh khắc ngắn ngủn trong nháy mắt kia, Chiêm Ngọc thế mà cảm thấy hàn ý trong mắt đối phương chợt tan đi, thoảng qua chưa thành hình, ẩn nấp sâu trong đó là mềm mại.

Quay chụp kết thúc, Thẩm Tùng An bước nhanh tới trước mặt Chiêm Ngọc, nói, "Khiến cậu đợi lâu rồi, có phải đứng một mình rất nhàm chán hay không?"

Vẫn là tạo hình ban nãy, thế nhưng biểu tình cùng khí chất lại hoàn toàn bất đồng, khôi phục lại là Thẩm Tùng An Chiêm Ngọc quen thuộc.

Chiêm Ngọc phát hiện cậu vẫn tương đối quen Thẩm Tùng An này hơn.

"Không lâu, rất thú vị."

Cậu cười tủm tỉm nói với Thẩm Tùng An, "Thẩm ca, vất vả rồi."

Thẩm Tùng An cũng cười theo một cái.

Trương Kỳ ở bên cạnh nói, "Thẩm ca, Chiêm Ngọc lão sư đã đưa sách cho em."

"Ừ." Thẩm Tùng An gật đầu, đối Chiêm Ngọc nói, "Tôi đi tháo trang sức, cậu có muốn vào ngồi chờ một chút?"

Nghe Thẩm Tùng An nói thế, Chiêm Ngọc theo anh vào phòng hóa trang.

Lúc Thẩm Tùng An tháo trang sức, Chiêm Ngọc ở bên cạnh ngồi xem di động, ngẫu nhiên cùng anh nói hai câu.

Tẩy trang xong, Thẩm Tùng An lại gội đầu, để keo vuốt tóc trôi hết, rồi mới thay đổi quần áo của mình.

Anh vừa làm xong, người đại diện Đàm Dĩnh từ bên ngoài vào, chào hỏi Chiêm Ngọc, sau đó hỏi bữa tối bọn họ muốn ăn cái gì.

Thẩm Tùng An nhìn về phía Chiêm Ngọc, Chiêm Ngọc tỏ vẻ mình ăn gì cũng được.

Đàm Dĩnh làm chủ đặt phòng ở tiệm lẩu, ngắt điện thoại, từ trong túi lấy ra hai tấm vé, nói với Thẩm Tùng An, " Di Tuệ tặng hai vé phim ' Tìm kiếm ', tối 8 giờ, vừa lúc Chiêm Ngọc lão sư cũng ở đây, hai người mỗi người một vé."

Một bên cô nói, một bên đưa vé, "Là phim do Cù đạo quay, hẳn không tồi đâu."

Chiêm Ngọc cầm vé, 《 Tìm kiếm 》 là một bộ phim điện ảnh có chủ đề liên quan đến "Bọn buôn người", trước đó cậu có nhìn thấy một ít tin liên quan trên mạng.

Nghe nói là một phim điện ảnh cải biên từ chuyện xảy ra trong hiện thực.

Cậu cảm thấy hứng thú với bộ phim này, cũng tính chờ lúc chiếu phim cùng cha mẹ đi rạp chiếu phim xem, không nghĩ tới hiện tại còn chưa công chiếu đã có vé.

Nhưng đây là người khác đưa Thẩm Tùng An phiếu, cậu "vô công bất thụ lộc".

Đàm Dĩnh ở giới giải trí lăn lộn nhiều năm như vậy, liếc mắt một cái nhìn ra tới cậu băn khoăn cái gì, nói, "Chiêm Ngọc lão sư đừng ngượng ngùng, cậu dạy Tùng An đàn violon, cậu ta mời cậu xem phim cũng coi như đáp lễ. Lại nói, vé này có mất tiền đâu, không xem sẽ phí."

Thẩm Tùng An cũng nói, "Cùng đi đi."

Bọn họ nói như vậy, Chiêm Ngọc cũng không thể chối từ, liền nói cảm ơn rồi cất tấm vé vào túi xách.

Thấy cậu nhận vé phim, Đàm Dĩnh tỏ vẻ hài lòng, trên môi hiện rõ ý cười.

Chỉ có hai vé là không có khả năng, trong túi của tôi còn không ít đây này!