Ảnh Đế Yêu Thầm

Chương 42



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Hzzz..."

Nước thuốc sát lên miệng vết thương ở khuỷu tay làm Lật Thanh hít khí một tiếng.

Chiêm Ngọc ở bên cạnh thấy cậu nhíu nhíu mày, vội hỏi, "Rất đau sao? Bác sĩ Lâm à, phiền bác nhẹ một chút."

Bác sĩ giúp sát trùng vết thương nói, "Nhẹ lắm rồi đó, cố nhịn đi."

"Chính là thấy cay cay thôi, cũng không phải là rất đau." Lật Thanh thấy Chiêm Ngọc cau mày, vẻ mặt lo lắng, xua xua tay bảo cậu đừng lo lắng.

Bác sĩ Lâm vừa bôi thuốc, vừa cất đồ lại vừa dặn dò, "Rồi đấy, mấy ngày nay cẩn thận một chút, miệng vết thương đừng chạm nước, ăn kiêng."

"Đã biết, cảm ơn bác sĩ Lâm." Lật Thanh cảm ơn đối phương, cùng Chiêm Ngọc tiễn người ra cửa.

Tiễn bác sĩ Lâm xong, Chiêm Ngọc nhìn khuỷu tay dán băng gạc của Lật Thanh hỏi đầy quan tâm, "Còn đau không?"

"Không đau." Lật Thanh không thèm để ý, "Đau là thằng nhãi Vệ Thu Dung, ông đây làm nó gãy tay."

Lật Thanh tuy hình thể và chiều cao không có hơn Vệ Thu Dung mấy, nhưng cậu từng luyện Karate, ở phương diện đánh 1x1, Vệ Thu Dung không phải đối thủ của cậu.

Nhắc tới Vệ Thu Dung, sắc mặt Lật Thanh liền tối sầm.

Những ngày qua cậu luôn vội tân trang cửa hàng, trong lúc giải quyết chuyện trong tiệm, vội đến đầu óc choáng váng nên ít liên hệ với Chiêm Ngọc, cũng không biết Chiêm Ngọc đã chia tay với Vệ Thu Dung, càng không nghĩ tới thằng ranh Vệ Thu Dung kia vậy mà dám ngoại tình.

Chiêm Ngọc không nói cho Lật Thanh chuyện này đầu tiên, chính là vì không muốn cậu xảy ra xung đột với Vệ Thu Dung.

Đương nhiên, cái này không phải cậu luyến tiếc Vệ Thu Dung, mà chỉ là cậu cảm thấy không cần phải dây dưa không rõ với đối phương, không nghĩ vòng tới vòng lui mà cuối cùng vẫn đánh nhau, cậu có chút dở khóc dở cười, cũng vô cùng cảm động với tình cảm Lật Thanh dành cho mình.

"Làm cậu nhọc lòng rồi." Cậu áy náy nhìn Lật Thanh.

"Anh em với nhau mà nói cái gì đấy?" Lật Thanh trừng mắt.

Hôm nay Lật Thanh khó có được mà không mặc nữ trang, tuy vẫn một đầu tóc dài nhưng không hoá trang, ngũ quan thiếu mặt phong tình thiếu nữ lại thêm một phần anh khí.

"Dì Lộ... Đi công tác rồi?" Chiêm Ngọc chần chờ.

Nếu Địch Lộ, mẹ Lật Thanh còn ở đây, Lật Thanh tuyệt đối không thể mặc quần áo nam.

"Ừ." Nhắc tới mẹ mình, giọng Lật Thanh trở nên nhàn nhạt, không muốn nói thêm, tiếp tục nói về Vệ Thu Dung.

Mấy ngày trước đến Chiêm gia, lại đúng lúc Chiêm Ngọc cùng Thẩm Tùng An đi Nông Gia Nhạc, cậu liền giao vé du lịch Nam Sơn cho Nhan Lạp, có vài vé lận, trừ bỏ đưa một nhà ba người Chiêm Ngọc thì Vệ Thu Dung cũng có phần.

Cũng là lúc ấy Nhan Lạp nói cho cậu biết Chiêm Ngọc đã chia tay Vệ Thu Dung.

Lật Thanh cùng Chiêm Ngọc có tình cảm rất tốt, cậu xem Chiêm Ngọc thành em trai mình mà đau lòng, nghe Vệ Thu Dung ngoại tình, cậu nào chịu được Chiêm Ngọc bị Vệ Thu Dung khi dễ như thế.

Tìm người hỗ trợ động thủ cũng chưa hết giận, cậu nhân lúc mẹ đi công tác, đổi quần áo nam đi đánh Vệ Thu Dung.

Chuyện này cậu vốn không muốn Chiêm Ngọc biết, nào biết đánh người xong còn chưa về nhà đã nhận được cuộc gọi từ Chiêm Ngọc.

Cậu không nghĩ tới Vệ Thu Dung lại nói chuyện này cho Chiêm Ngọc, quả thực quá không biết xấu hổ.

"Rác rưởi."

Nghĩ đến đây Lật Thanh nhịn không được mắng một tiếng, nói đầy giận dữ, "Bị thương một chút còn muốn tìm cậu tố khổ, có phải đàn ông không?"

Chiêm Ngọc hôm nay nhận được điện thoại của Vệ Thu Dung cũng có chút ngoài ý muốn, từ lần ở trường học nói rõ, đối phương cũng không lại tìm cậu nữa.

"Lật Thanh đã làm gãy tay anh, em cũng nguôi giận đi? Có thể hận anh ít một chút được không?" Vệ Thu Dung ở trong điện thoại đã nói thế.

Chiêm Ngọc không rõ mình thấy thế nào, bất đắc dĩ hay cạn lời.

Kỳ thật cậu cũng không hận Vệ Thu Dung, đối với cậu mà nói, từ lúc chia tay với Vệ Thu Dung, đối phương và cậu đã không còn quan hệ gì nữa.

Chiêm Ngọc đột nhiên trầm mặc, Lật Thanh tưởng mình nói khiến cậu thương tâm, vội duỗi tay ôm bờ vai của cậu, an ủi, "Tiểu Ngọc đừng thương tâm, vì loại người này không đáng."

Thấy Lật Thanh hiểu lầm, Chiêm Ngọc cười cười nói, "Không có thương tâm, đã qua rồi."

Trước đó đúng là cậu có thương tâm thật, sau cùng thì hai người ở bên nhau lâu như vậy, nhưng Vệ Thu Dung lại sai chuyện cậu không chịu nổi, làm cậu không chút lưu luyến với đoạn tình cảm kia.

Cậu cũng không phải người chấp nhất, giờ nhớ lại cũng không để ý như vậy, chẳng qua cảm thán mà thôi.

Lật Thanh quan sát cẩn thận vẻ mặt của cậu, xác nhận cậu không miễn cưỡng cười vui mới thở nhẹ ra, "Không thương tâm thì tốt, bạn trai hả, bỏ qua người này, người sau càng ngoan."

Chiêm Ngọc: "..."

Người sau càng ngoan...

Người sau...

Chiêm Ngọc không biết vì sao lại nghĩ tới Thẩm Tùng An.

Cách ba ngày Thẩm Tùng An tỏ tình rồi, trong ba ngày này bọn họ ai bận việc nấy, trừ liên lạc qua WeChat cùng điện thoại thì cũng không gặp mặt.

Thẩm Tùng An cũng không làm giống lời anh nói, Hôm nay không nghĩ xong mai anh lại hỏi. Anh như biết Chiêm Ngọc băn khoăn, cho Chiêm Ngọc đủ thời gian tự hỏi, ngày thường nói chuyện phiếm cũng không cố ý nhắc tới việc này, tựa như trước đó ở chung, sẽ không làm quan hệ hai người trở nên xấu hổ.

Không thể không nói, Thẩm Tùng An vô luận phương diện nào cũng săn sóc, trong quá trình ở chung với anh, Chiêm Ngọc không tìm thấy chỗ nào không thoải mái.

Đây cũng là nguyên nhân hai người ở chung không lâu, Chiêm Ngọc liền có hảo cảm với anh.

"Tiểu Ngọc?"

Lật Thanh đánh gãy suy nghĩ của Chiêm Ngọc, "Cậu đang nghĩ cái gì vậy?"

Chiêm Ngọc lấy lại tinh thần, ý thức được mình ở đề tài này người nghĩ tới đầu tiên lại là Thẩm Tùng An, ngây ngẩn cả người.

"Lại ngẩn người làm gì?" Lật Thanh xoa nhẹ tóc cậu một phen, không vui hỏi, "Không phải lo cho Vệ Thu Dung đấy chứ?"

"Đương nhiên không có." Chiêm Ngọc lắc đầu, nếu Vệ Thu Dung còn gọi được cho mình, chứng minh lúc Lật Thanh xuống tay cũng có lưu chút tình, cậu cũng không lo, ngược lại người cậu lo là Lật Thanh.

Vệ Thu Dung có hổ thẹn, đối với hành vi lúc này của Lật Thanh có lẽ sẽ không trả thù, nhưng lấy tính tình anh ta, nếu có lần sau, khó tránh khỏi sẽ làm chuyện bất lợi với Lật Thanh.

Nghĩ vậy, cậu nói với Lật Thanh, "Thanh ca, chuyện tớ với Vệ Thu Dung đã qua, cậu không cần lại tìm anh ta, hiện tại cửa hàng mới vừa khai trương, vẫn thanh tĩnh một chút cho tốt."

Lật Thanh biết cậu nói cái gì, khẽ hừ một tiếng, "Ông đây mới không sợ hắn, cơ mà dù ông đây không tìm hắn thì ở trên cũng có."

Chiêm Ngọc khó hiểu, "Ở trên? Thành phố?"

"Không, tỉnh." Lật Thanh gật đầu, "Yến Thành."

"Sao lại thế?"

Lật Thanh ngồi xếp bằng bên Chiêm Ngọc, cùng cậu nói tin hôm nay nghe được: "Hôm nay không phải tớ qua gây sự sao, lúc sau nghe được, hắn gặp phiền toái ở hạng mục du lịch Tây Giao, nghe đâu là người bên trên ra lệnh, hiện tại đang điều tra rất lợi hại."

Chiêm Ngọc nhớ rõ trước đó Vệ Thu Dung nói hạng mục du lịch Tây Giao kia đã khá ổn, sao giờ bên trên lại tra?

"Cậu đừng đau lòng đấy, điều tra ra vấn đề vậy chứng minh hắn không sạch sẽ, đáng đời." Lật Thanh sợ cậu nhớ tình cũ quan tâm Vệ Thu Dung, vươn tay dán băng gạc nói, "Cậu xem thằng nhãi kia làm này, khẳng định lưu sẹo, cậu đau lòng cho tớ trước đi."

Chiêm Ngọc không phải đau lòng, chỉ thấy có chút kỳ quái, Vệ gia kinh thương nhiều năm, trong quan trường cũng có không ít quan hệ, sao đột nhiên chọc tới người ở trên?

Kinh doanh này cậu không hiểu, cũng không nghĩ ra nguyên do, dứt khoát không thèm nghĩ nữa, nghiêng đầu tránh thoát tay Lật Thanh sắp chọc mặt mình, nhắc nhở Lật Thanh, "Cậu đừng lộn xộn, một chút nữa vết thương lại chảy máu bây giờ."

Lúc Lật Thanh đánh Vệ Thu Dung, khuỷu tay cọ đến rách mất một miếng da to, miệng vết thương diện tích lớn, không dễ khép miệng, Chiêm Ngọc lo lắng nhìn cậu, "Cậu thành như này, dì Lộ về thấy được làm sao bây giờ?"

"Liền nói lúc trang hoàng tiệm không cẩn thận làm trầy xước là ổn." Lật Thanh tỏ vẻ không sao cả mà nói, "Dù sao chỉ cần gương mặt này không bị thương, bà cũng không quản đâu."

Chiêm Ngọc nhìn ánh mắt cậu trở nên lạnh nhạt, nghĩ đến tính cách cố chấp cực điểm của Địch Lộ, thở dài, vừa đau lòng lại vừa bất lực.

Lật Thanh biết cậu vì mình mà tiếc thay, cười cười, duỗi tay lại xoa nhẹ tóc cậu, "Nghĩ mấy cái này làm gì, không bằng ngẫm lại tiệc tối mặc cái gì, cậu đã chọn chưa?"

"Chọn rồi."

Chiêm Ngọc có rất nhiều lễ phục thích hợp mặc diễn tấu, cũng không cần chuẩn bị thêm, sáng nay dì Thư đã giúp cậu an bài người giặt ủi rồi.

"Vậy được, tối nhớ giữ vị trí cho tớ đó." Lật Thanh nhắc.

Chiêm Ngọc cười nói, "Đương nhiên rồi."

Thật ra cậu cũng không cần cố ý giữ vị trí, ba cậu là người tài trợ tiệc tối đầy năm của trường, trường tự nhiên sẽ an bài chỗ VIP, Lật Thanh chỉ cần báo tên ba là được.

Nhắc đến tiệc tối, Chiêm Ngọc lại nghĩ tới Thẩm Tùng An.

Cậu nhớ lại lần đầu diễn tập, vẫn là Thẩm Tùng An đi cùng mình, cũng một lần đó đối phương trộm bỏ card vào ba lô.

Sáng nay, cậu thấy tin Wechat Thẩm Tùng An để lại, nói trong nhà có việc gấp phải về nhà một chuyến.

Lúc ấy cậu trả lời lại, bảo Thẩm Tùng An lúc về nhớ chú ý an toàn, hiện tại đã giữa trưa, Thẩm Tùng An cũng chưa hồi âm lại.

Cậu do dự có nên gửi qua hỏi thêm lần nữa không, lại sợ quấy rầy đối phương nên đành thôi.

Tiệc tối sẽ bắt đầu vào bảy giờ rưỡi, cậu cần phải khẩn trương chuẩn bị, do thời gian khá gấp, hẳn là Thẩm Tùng An sẽ không về kịp?

Chiêm Ngọc không tự giác mà vuốt ve di động, trong mắt mang theo tia mất mát mà chính bản thân cậu cũng không phát hiện.

Chiêm Ngọc lái xe trở về nhà từ chỗ Lật Thanh, sau đó chuẩn bị thay quần áo ra cửa.

Dì Thư cùng cậu lên tầng, vừa đi vừa nói, "Quần áo đã ủi xong rồi, Tiểu Ngọc kiểm tra xem."

Áo sơmi, nơ, nút tay áo, khăn, quần tây, áo khoác đều đầy đủ mọi thứ, Chiêm Ngọc nói cảm ơn dì Thư rồi đến phòng quần áo để đổi sang trang phục biểu diễn.

Cậu đứng trước gương sửa lại chiếc nơ, ánh mắt lơ đãng dừng ở khăn tay được xếp gọn gàng trước ngực, động tác trên tay hơi hơi dừng.

... Mình nên đổi cái khác đi.

Trong đầu Chiêm Ngọc bất ngờ nhảy ra ý niệm này.

Cậu đứng một hồi, duỗi tay lấy khăn ra, sau đó chọn một chiếc trong số khăn Thẩm Tùng An đưa, xếp thành hình rồi đặt trong túi trước ngực.

Sửa sang lại, lúc sau cậu lui hai bước, ngắm lại chính mình trong gương.

Khăn tay là cái lần trước ở rạp hát Arthur hỏi xin Thẩm Tùng An, màu và hoa văn phối với tây trang màu đen vừa vặn, lần trước Thẩm Tùng An ở rạp hát Arthur đóng phim, cũng đã dùng cái này để phối cùng với tây trang.

"Tiểu Ngọc, xong chưa?"

Dưới lầu truyền đến giọng nói của Nhan Lạp.

Chiêm Ngọc thu ánh mắt, xoay người ra khỏi phòng quần áo, đáp lại, "Dạ xong rồi mẹ."

Nhan Lạp và Chiêm Hồng Viễn đã ở dưới lầu chờ Chiêm Ngọc cùng xuất phát, khi Chiêm Ngọc tới, Nhan Lạp tinh mắt phát hiện khăn tay trong túi trước ngực cậu, híp mắt nói, "Tiểu Ngọc, khăn tay này rất quen mắt nha! Hình như mẹ đã thấy ở đâu...

Chiêm Ngọc không nghĩ tới đôi mắt bà tinh như vậy, đến chi tiết này mà cũng có thể phát hiện, theo phản xạ dùng tay che khăn, định qua loa lấy lệ liền nghe bà nói, "Này không phải cái trước đó Tùng An đưa cho con sao, mẹ có chụp lại đây này."

"..." Chiêm Ngọc lại lần nữa xác định, bà thật sự là fan chân ái của Thẩm Tùng An.

Phát hiện Chiêm Ngọc dùng khăn tay của Thẩm Tùng An, Nhan Lạp cười đến không khép miệng được, "Ai nha, này có tính là chính chủ CP Cháo bát bảo phát đường không nha?"

Vẻ mặt Chiêm Hồng Viễn không thể hiểu được, "Cháo bát bảo gì vậy?"

"Ông không hiểu." Nhan Lạp không để ý tới ông, vòng quanh Chiêm Ngọc một vòng, "Bảo bối con mặc tây trang thật đẹp mắt, khăn tay cũng đẹp, làm fan CP của các con thật quá hạnh phúc."

Chiêm Ngọc bị bà nói đến có chút thẹn thùng, ảo não mình vừa rồi sao lại nhất thời xúc động đổi thành khăn tay của Thẩm Tùng An, mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, nói, "Vừa lúc hợp với bộ tây trang này mà thôi, con thật sự không có ý gì khác."

"Mẹ cũng chưa nói con có ý gì khác mà." Nhan Lạp cười tủm tỉm, một bộ ngầm hiểu, "Tự ghép CP, mẹ hiểu."

Chiêm Ngọc: "..." Không, mẹ không hiểu!!

Chiêm Hồng Viễn không chơi Weibo, cũng không chú ý Thẩm Tùng An, nghe không hiểu Nhan Lạp đang nói cái gì, nhìn thời gian, ra tiếng nói, "Ra cửa trước đi đã, Tiểu Ngọc không phải còn muốn gặp bạn học sao?"

Bạn học là chỉ người hợp tấu với Chiêm Ngọc hôm nay, Chiêm Ngọc độc tấu đàn violon xếp gần cuối, hợp tấu trước, cậu cần qua sớm nói chuyện với đối phương.

"Đúng đúng đúng, nhanh qua đó đi." Nhan Lạp cầm túi trên sô pha, vừa đi vừa hỏi, "Đúng rồi Tiểu Ngọc, con báo cho Tùng An chưa? Có cần giữ vị trí cho thằng bé không?"

Chiêm Ngọc nói, "Anh ấy về nhà, không chắc chắn sẽ tới."

"Vậy à." Nhan Lạp có chút thất vọng, "Được rồi, nếu không kịp thì mẹ quay video để thằng bé nhìn con lợi hại bao nhiêu."

"Tiểu Ngọc không phải lão sư của Tùng An sao? Tiểu Ngọc lợi hại không, nó đã sớm biết rồi?" Chiêm Hồng Viễn kỳ quái nhìn bà một cái, thấy bà hành động có chút dư thừa.

Nhan Lạp trừng mắt nhìn ông một cái, "Tôi muốn cùng idol nói chuyện, được chưa?"

Chiêm Hồng Viễn: "... Rồi, tôi còn nói gì được nữa."

Chiêm Ngọc nhìn ba mẹ cãi nhau, cố gắng nhịn không cười, đang muốn nói chuyện, di động đột nhiên rung lên, nhắc nhở WeChat có tin nhắn.

Là Thẩm Tùng An gửi tin qua, chỉ có bảy chữ.

【 Thẩm ca: Tiểu Ngọc, giữ chỗ cho anh. 】

Chiêm Ngọc ngừng chân lại, nhìn tin hai lần, khóe môi không tự chủ nhếch lên một chút.

Nhan Lạp quay đầu lại hỏi, "Tiểu Ngọc, sao vậy?"

Chiêm Ngọc nhanh chóng trả lời lại một chữ "Được" cho Thẩm Tùng An, cất di động, bước nhanh qua, "Không có gì."

Ba người lên xe, tài xế lái xe, chậm rãi ra sân.

Tới hiện trường tiệc tối, Chiêm Ngọc đi hậu trường tìm bạn học hợp tấu, Chiêm Hồng Viễn cùng Nhan Lạp đi nói chuyện cùng lãnh đạo trường học.

Bảy giờ, tiệc tối chính thức bắt đầu.

Tiết mục mở màn là múa, chủ yếu để tăng không khí, tiết mục thứ hai là ca hát... Chiêm Ngọc cùng bạn học hợp tấu 《 Điệu D 》 là tiết mục thứ năm.

Khúc《 Điệu D 》này Chiêm Ngọc đã nhớ kỹ trong lòng, trong khoảng thời gian này cùng bạn học phụ trách dương cầm phối hợp rất khá, trong quá trình hai người diễn tấu không có chút sai lầm.

Hợp tấu xong, trong lúc vỗ tay Chiêm Ngọc nhìn thoáng qua ghế VIP, xem Thẩm Tùng An tới chưa.

Trở lại hậu trường, Chiêm Ngọc gật đầu với những đàn em tiến lên khích lệ mình, ôm đàn trở lại vị trí của mình nghỉ ngơi, sau đó lấy di động gửi tin cho Thẩm Tùng An.

【 Chiêm Ngọc: Thẩm ca, anh sẽ đến đây chứ? 】

Tin gửi năm phút rồi, Thẩm Tùng An bên kia cũng không đáp.

Còn bận à?

Chiêm Ngọc siết chặt di động, do dự có nên gọi cho đối phương, suy xét mãi, vẫn gọi đi.

Đường dây điện thoại của Thẩm Tùng An ở trạng thái bận, Chiêm Ngọc đành tắt máy, ngoan ngoãn chờ đối phương trả lời tin.

Nhưng mãi cho đến khi cậu lên sân khấu lần nữa, Thẩm Tùng An cũng chưa hồi âm lại, vị trí để lại cho anh cũng trống không.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Chiêm Ngọc nghiêng đầu đàn violon sát má, tay trái đè ở huyền.

Đàn violon đối với cậu mà nói, đã trở thành một bộ phận không thể thiếu trong cuộc đời, khúc diễn tấu cậu đã sớm luyện trăm ngàn lần, cũng sẽ không vì một người nuốt lời mà ảnh hưởng tới hiệu quả.

Kỳ thật Thẩm Tùng An không cần đến cũng được, chỉ là lúc diễn tập đối phương ở với mình, hiện tại tới khi diễn chính thức lại nuốt lời, trong lòng khó tránh khỏi có chút thất vọng.

Đứng trên sân khấu Chiêm Ngọc khác tính cách ngoan ngoãn mềm ấm ngày thường, lúc nốt đầu tiên ra, tình cảm cực nóng cùng nùng liệt của cậu cũng theo đó chảy xuôi.

Tiếng nhạc kích động cứng cỏi, như giam tất cả mọi người trong tiếng đàn, những nốt nhạc từ trong tay Chiêm Ngọc kéo bọn họ vào ảo cảnh của giai điệu, dùng con mắt độc giả cảm thụ tình cảm người soạn nhạc và người diễn tấu muốn biểu đạt.

Một khúc có sáu phần, Chiêm Ngọc nhắm mắt lại, trong rung động, lấy kỹ xảo hoàn mỹ cao siêu thành thạo diễn tấu ra.

Tiếng nhạc không còn vang lên nữa, động tác trong tay cậu dừng lại, chậm rãi mở mắt.

Giữa sân tiếng vỗ tay như sấm, Chiêm Ngọc hơi cong eo cảm ơn mọi người.

Dư quang khoé mắt xẹt qua vị trí trống, Chiêm Ngọc mím môi, xoay người tính xuống đài, giây tiếp theo lại dừng bước chân, không dám tin nhìn phía trước.

Thẩm Tùng An đứng cuối sân khấu, một thân phong trần mệt mỏi, trong ngực ôm một bó hoa hồng lavender tố nhã (*).

(*) Nhạt, thanh đạm. Ở đây muốn nói hoa có màu trắng.

Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người tới trước mặt Chiêm Ngọc, cúi đầu cười một cái với Chiêm Ngọc, thần sắc ôn nhu mà nói, "Xin lỗi, anh đến chậm một chút, bất quá cũng may không chậm đưa hoa cho em."

Chiêm Ngọc ngơ ngác nhìn anh, tâm đột nhiên như nổi trống.

Hoa hồng lavender, đó là hoa cậu thích nhất.

Mật ngữ —— chỉ chung tình với một mình em.

(*) Hoa hồng lavender



Loài hoa hồng lavender này có ở dạng bụi hoa cho đến từng cây riêng lẻ. Hoa hồng lavender thể hiện sự say đắm trong tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.

**Hoa hồng tím: sự say mê, uy nghi, tình yêu từ cái nhìn đầu tiên, hoa hồng tím còn thể hiện một tình yêu thủy chung son sắc, tình yêu bất diệt, vĩnh cửu. Màu tím liên quan đến hoàng gia lên khi dùng hoa này sẽ mang đến không khí vương giả và tráng lệ.

**Hoa hồng trắng: tình yêu tinh khôi, tình yêu chung thuỷ bất diệt. Màu này thường dùng trong đám cưới.