Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ

Chương 47



Hai chân cô bước đi như gió trở lại khoa nội trú, từ sau khi bệnh tình tái phát cô chưa từng đi nhanh đến như vậy.

Đẩy cửa phòng bệnh, thì thấy Vu Trân đang ngồi trên giường bệnh, soi gương vuốt tóc chỉnh lại dung nhan.

Bộ tóc giả trên đầu cô ấy là của cô, thấy chính chủ đã trở về, cô ấy ngay lập tức gỡ xuống trả lại cho Hà Nhiễm.

Vu Trân ngại ngùng lè lưỡi, "Thật ngại quá, em chỉ muốn thử xem hiệu quả thế nào."

Hà Nhiễm không để ý nói: "Không sao, em thích thì cứ lấy đi."

Vu Trân sau khi từ chối nhiều lần thì cũng nhận lấy, lại hướng về Hà Nhiễm hỏi thăm: "Chị mua bộ tóc giả này ở đâu vậy? Cái nào đội lên cũng rất đẹp, giới thiệu cho em với."

Hà Nhiễm lấy điện thoại ra, chia sẻ một đường link cho cô ấy.

Cuộc đối thoại này từ góc độ của người ngoài mà nói có lẽ rất buồn cười, nhưng đối với những nữ bệnh nhân ở tầng này như các cô thì đó lại là chuyện hết sức bình thường.

Vu Trân thích bộ tóc giả Hà Nhiễm tặng cho cô đến nỗi không nỡ buông tay, kể cả đến khi đi ngủ vẫn cứ để luôn như vậy.

Lúc Hà Nhiễm chuẩn bị nghỉ ngơi, Vu Trân bỗng gọi cô lại, "Hà Nhiễm, chị giúp em vẽ chân dung đi."

Cô ấy ngồi thẳng người, lấy tay quấn quấn lọn tóc, "Cứ vẽ lại dáng vẻ của em bây giờ."

Hà Nhiễm mỉm cười, "Không phải đã nói đợi đến lúc xuất viện, tóc em dài ra rồi mới vẽ hay sao?"

Vu Trân không biết đang nghĩ về gì đó, mà sự buồn bã u ám hiện rõ nơi đầu lông mày của cô ấy.

Giọng nói cô ấy nhỏ dần, "Em sợ em không đợi được đến ngày đó......"

Hà Nhiễm trong phút chốc liền nghẹn lời, không biết phải nói cái gì.

Cô lấy một tờ giấy trắng và cây bút chì ở trên bàn, đi đến bên giường của Vu Trân, hỏi: "Sổ phác thảo của chị bị mất rồi, lấy giấy trắng vẽ cho em được không?"

Vu Trân cười nói: "Nghe chị hết."

Hà Nhiễm ngồi xuống, vừa gọt bút vừa quan sát ngũ quan của Vu Trân, vẽ sơ lược một bản nháp ở trong lòng.

Sau khi hoa tay múa chân, cô đột nhiên phát hiện: "Em rất giống một người bạn ở chung phòng bệnh với chị lúc trước."

Vu Trân cười lên: "Thật ư?"

"Ừm." Hà Nhiễm nhẹ nhàng gật đầu, "Hơn nữa cậu ấy cũng thích đọc sách của Ken Willber."

"Đây là định mệnh nha!" Vu Trân lập tức hào hứng, truy hỏi: "Vậy bây giờ chị ấy thế nào rồi?"

"Cậu ấy......." Hà Nhiễm thoáng cứng họng.

Trong vài giây Hà Nhiễm ngập ngừng, Vu Trân đã nhanh chóng hiểu được ý cô, sắc mặt cô ấy dần ảm đạm xuống.

Bầu không khí trong nháy mắt liền trở nên ngột ngạt, trong phòng bỗng chốc chỉ còn lại tiếng bút chì đơn điệu, sắc bén.

Từ lúc đó, bọn họ cũng không trao đổi thêm gì nữa, một người lặng lẽ ngồi yên, một người yên tĩnh vẽ tranh.

****

Từ lần trước Hà Nhiễm bị dị ứng thuốc, liền được chuyển qua phương pháp chọc dò thắt lưng để điều trị.

Những lúc bình thường đều do bác sĩ Tiết tự mình châm cứu cho cô, tay nghề của bác sĩ Tiết rất lão luyện, rất nhanh đã kết thúc, cũng không hề cảm thấy đau đớn.

Nhưng nếu gặp lúc bác sĩ Tiết không có ở bệnh viện, đổi thành một bác sĩ khác đến châm cứu, cô liền phải chịu tội một trận.

Hà Nhiễm nằm co ro trên giường, phần lưng cong vẹo không được tự nhiên.

Cô có thể cảm nhận được từng mũi kim lạnh băng xuyên qua các lớp biểu bì, từ từ đâm thẳng vào xương thịt của chính mình, đó là một sự đau đớn sợ hãi thể hình dung được, đồng thời cùng lúc dày vò cả thể xác lẫn linh hồn.

Dù cho phần thắt lưng đã được chích thuốc tê, nhưng đại não thì vẫn thanh tỉnh như cũ, trong tiếng rêи ɾỉ của Hà Nhiễm, mỗi giây mỗi phút đều trở nên khắc cốt ghi tâm.

Lần lâu nhất cũng kéo dài gần một giờ đồng hồ, tổng cộng phải thay tới ba bốn vị bác sĩ mới giúp cô làm xong.

Sau khi kết thúc, Hà Nhiễm sức cùng lực kiệt nằm vật trên giường bệnh.

Cô không thể khống chế cơ thể toát ra mồ hôi lạnh, quần áo ướt đẫm như vừa mới trong thùng nước đá đi ra.

Nếu có khoảnh khắc nào muốn nghĩ đến cái chết nhất, cũng chỉ có thể là giờ phút này.

Sau khi chọc dò thắt lưng phải nằm thẳng năm sáu tiếng ở trên giường, không được động đậy, cũng không có ai nói chuyện với cô, nên cô đành phải bức bách chính mình đi vào giấc ngủ.

Tiếng mưa đêm phiền nhiễu.

Ba giờ sáng, sau khi Hà Nhiễm bị thức giấc, thì nửa đêm còn lại cũng không được yên bình.

Cái loại đau đớn đến tận xương tủy lại bắt đầu tỉnh dậy quấy phá, lan rộng hết từ đầu đến chân.

Không biết có phải là do gần đây chọc dò thắt lưng quá nhiều lần, khiến tứ chi cùng với giác quan của cô dần dần trở nên trì trệ. Ban đầu thì chỉ xuất hiện một chút tê cứng, đến bây giờ thì ngay cả đi bộ cũng bị loạng choạng ngã trái ngã phải.

Trên giường trằn trọc trăn trở cả tiếng đồng hồ, vẫn không tài nào ngủ được.

Đột nhiên cô nghe thấy có tiếng khóc thút thít từ bên cạnh truyền đến, Hà Nhiễm đưa tai lắng nghe, chắc chắn đó không phải là ảo giác của bản thân.

Vào lúc đó, âm thanh nức nở vừa nãy hòa lẫn với tiếng mưa róc rách bên ngoài cửa sổ, không dễ dàng nhận ra.

Hà Nhiễm hơi chần chừ, khẽ gọi một tiếng, "Vu Trân?"

Tiếng khóc bỗng dưng im bặt, vài giây sau mới nghe thấy được giọng nói từ phía bên kia của tấm rèm, "Vâng."

"Em sao vậy?"

"......."

Rất lâu cô ấy mới đáp lại: "Em không sao?"

"Thật sự không sao chứ?"

"......"

Hà Nhiễm cố hết sức di chuyển hai chân đã chết lặng, vén chăn xuống giường.

Cô bật đèn lên trước, rồi sau đó chậm chạp đi đến bên giường của Vu Trân.

Ánh mắt bắt gặp chính là một đôi mắt đỏ au, nước mắt lấp lánh.

Liên tục sốt cao đã tàn phá một cô gái đang tuổi thanh xuân vui vẻ trở nên xanh xao vàng vọt, hốc mắt sâu trũng xuống, gầy không còn hình người.

Hà Nhiễm ngồi xuống, hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái sao, có cần chị giúp em kêu y tá không?"

"Không cần." Vu Trân lắc đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Em chỉ là rất sợ......."

"Sợ gì?"

Hai tay cô ấy che mặt, bờ vai không ngừng run rẩy, "Em sợ chết."

Vu Trân nức nở nói: "Em có lên mạng tra thử, rất nhiều người bị bệnh này đều chết do tái phát, em cảm thấy sẽ rất nhanh thôi, em cũng sẽ không chống đỡ nổi nữa mà ra đi......."

Hà Nhiễm an ủi cô ấy, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, hầu hết mọi người đều bị chính mình dọa chết."

Vu Trân hít mũi nói: "Em biết, nhưng em cũng không khống chế được bản thân, mỗi lần nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang sẽ không nhịn được mà nghĩ ngợi lung tung, có phải hay không Hắc Bạch Vô Thường đã đến rồi? Vừa nãy em còn mơ thấy bọn họ đứng ngoài cửa sổ mỉm cười độc ác, nói muốn đến bắt em......."

Hà Nhiễm chép miệng, nói: "Cũng có thể bọn họ đến bắt chị không chừng, em lại tự mình đa tình rồi."

Vu Trân đang khóc thì bật cười, hai mắt mông lung đẫm lệ nhìn cô, "Chị vẫn rất hài hước."

"Phải không?" Hà Nhiễm mỉm cười yếu ớt, "Nhưng bạn trai của chị từ trước đến giờ chưa từng bị chị chọc cười."

Nhắc đến chủ đề này, Vu Trân lại trầm mặc.

Rất lâu sau đó, cô ấy mới chậm rãi mở miệng: "Thực ra em có thích một người."

"Sau kỳ thi đại học, cậu ấy có tỏ tình với em nhưng trước đó một tuần, em đang ở nhà thì bỗng nhiên bị ngất xỉu, sau đó được đưa đến bệnh viện kiểm tra thì được phát hiện là đã tái phát......."

"Sau đó thì?" Hà Nhiễm hỏi.

Vu Trân nói: "Em không thể ở bên cạnh cậu ấy, bây giờ cậu ấy cũng đã có bạn gái rồi."

"Vậy cậu ta có biết bệnh của em không?"

Vu Trân lắc đầu: "Không biết."

Hà Nhiễm trong khoảnh khắc không biết phải nói thế nào cho tốt.

Không hợp ý nhau.

Qua một đoạn thời gian, "Em rất muốn trước khi ra đi được gặp lại cậu ấy một lần, nói cho cậu ấy biết tâm ý của bản thân........nhưng nhìn dáng vẻ em bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ, gặp nhau còn không bằng hoài niệm."

Cô ấy dừng lại rất lâu, quay người lấy ra từ dưới gối một tờ giấy vẽ gì đấy đưa cho Hà Nhiễm, giao phó: "Nếu như có một ngày em không còn nữa, chị giúp em đưa hai thứ này giao cho cậu ấy, được không?"

Hà Nhiễm đưa tay nhận lấy, mở ra xem.

Đó là bức chân dung mà cô đã vẽ cho Vu Trân, cô gái trong tranh đang nở nụ cười tươi tắn xinh đẹp làm sao, tại nơi giấy vẽ gấp đôi, còn kẹp thêm một ít tóc được thắt bằng sợi dây màu đỏ.

Nụ cười trên môi Hà Nhiễm mang theo nồng đậm vị đắng chát.

Thì ra trong lòng mỗi người con gái đều có mong muốn giống nhau...

Hàng ngàn năm sau, cho dù tro cốt của các cô có trôi theo con sông Trường Giang cuồn cuộn chảy về phía đông, chôn vùi tại nơi gió bụi.

Nhưng những sợi tóc này vẫn sẽ tồn tại và kiên trì, nói lên một đoạn tình cảm thầm kín mà không ai biết được.

****

Có lẽ Hắc Bạch Vô Thường mà Vu Trân mơ thấy hôm đó cũng không chỉ là ảo ảnh, buổi tối hai hôm sau, cô ấy đã ra đi ttong giấc ngủ vĩnh viễn.

Do sốt cao liên tục dẫn đến tình trạng suy nội tạng nghiêm trọng, các vị bác sĩ trong bệnh viện cũng vô phương cứu chữa.

Ngày hôm sau, mẹ của Vu Trân đã đến phòng bệnh để thu dọn di vật của cô ấy.

Điều làm Hà Nhiễm cảm thấy ngạc nhiên là, Vu Trân vậy mà để lại cho cô một quyển sách, đó là quyển 《Kiên trì và dũng khí》 mà cô ấy thích nhất.

Hà Nhiễm do dự rất lâu mới mở ra xem, có một chiếc thẻ đánh dấu tự làm được kẹp trong một trang sách, tản ra dư vị nhàn nhạt.

Trên tấm thẻ lưu lại nét chữ đẹp đẽ tao nhã, trong sách còn ghi chú lại một đoạn thơ cực kỳ nổi tiếng.

Đừng đến trước mộ khóc thương tôi,

Tôi có ngủ đâu, tôi không ở đó.

Tôi đang bay là ngàn cơn gió,

Là tia sáng ngời trên tuyết lung linh.

Là nắng trời trên trái chín rung rinh,

Là cơn mưa nhẹ nhàng thu đến.

Bạn tỉnh giấc trong ban mai thanh khiết,

Tôi đã là bầy chim tung cánh bay nhanh......

Vũ điệu xoáy tròn lặng lẽ vô thanh,

Tôi là sao đêm dịu dàng chiếu sáng.

Đừng đứng khóc trước mộ tôi hỡi bạn,

Tôi chẳng ở đó đâu, tôi có chết đâu mà......*

(* Nguyên tác: Mary Elizabeth Frye (1932)

Lương Bảo chuyển ngữ)

Hà Nhiễm từ từ đóng lại quyển sách, nhớ tới cô bé một mình nỉ non trong đêm, trong lòng không kìm được chua xót.

****

Từ đó về sau, Hà Nhiễm lại chuyển đến phòng bệnh một người.

Không có hợp, sẽ không có tan.

Dương Văn Bình mỗi ngày đều tới thăm cô một lần, Hà Lực thỉnh thoảng cũng xuất hiện. Hà Nhiễm đi lại bất tiện, nên bọn họ đã mời một vị bảo mẫu đặc biệt đến chăm sóc sinh hoạt hằng ngày cho cô.

Bảo mẫu là một người phụ nữ bốn mươi tuổi đã quen làm những công việc nặng nhọc, mỗi lần bà ấy giúp cô tắm rửa, sự khó chịu do những ngón tay thô ráp mang lại, luôn làm cô nhớ đến ngón tay cái chỉ còn một nửa của Tiêu Hàn.

Đã từng là người đầu ấp tay gối, nhưng giờ mỗi người mỗi nơi, chỉ còn lại tiếng thở dài vương vấn.

Phương pháp chọc dò thắt lưng vẫn đang được tiến hành, tình trạng tê nhức hai chân đang có xu hướng trở nên nghiêm trọng. Cô lo lắng nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, đôi chân này của cô sẽ dần bị liệt mất.

Các di chứng để lại sau khi hóa trị của mỗi người khác nhau, bác sĩ cũng không thể nào phán đoán chính xác.

Hà Nhiễm không muốn bí quá hóa liều, huống chi còn lấy đôi chân của mình ra để đặt cược, nên cô không thể không dừng lại giữa chừng.

Tuy nhiên, từ sau khi ngưng việc chọc dò thắt lưng, cảm giác tê cứng ở hai chân vẫn không hề thuyên giảm.

Ngày đêm lẫn lộn, ban ngày cô nhờ tác dụng của thuốc mà rơi vào giấc ngủ, nhưng hễ đêm tới cô sẽ bị từng cơn đau buốt từ tận sâu trong xương tủy tra tấn mà tỉnh dậy.

Đúng như lời Vu Trân đã nói, đêm khuya ở bệnh viện luôn là nơi tràn ngập hơi thở của chết chóc.

Đêm khuya không thể yên giấc, hai mắt cô mở to nhìn lên trần nhà đen kịt, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng đẩy giường bên ngoài cửa dần dần đi tới, thật lâu sau âm thanh vẫn còn vang vọng nơi cuối hành lang.

Thanh âm thê lương tựa như tiếng âm phủ mở cửa, gọi hồn bách quỷ không dứt ở bên tai.

Những lúc thế này, tâm tình Hà Nhiễm luôn đặc biệt bi thương.

Lúc trước là Viên Viên, sau này là Vu Trân, ai biết được người tiếp theo nằm trên chiếc giường đó có phải là cô hay không?

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng tâm trạng của cô bây giờ giống như một người đang chờ chết.

Đây là nơi dễ dàng khiến ý chí người ta sụp đổ, không có ai muốn ở lại lâu.

Hôm sau, Hà Nhiễm xin phép về nhà nghỉ ngơi vài ngày, bác sĩ cũng đã đồng ý.

Ngày xuất viện hôm đó đã là cuối tháng hai, thời tiết đang dần ấm áp trở lại.

Trong không khí mưa bụi lất phất, trên những cành cây cũng dần xuất hiện những chồi xanh mơn mởn, tất cả đều nói lên rằng mùa xuân đang tới.

Cảnh tượng có sức sống mạnh mẽ như vậy, làm vơi đi không ít lo lắng trong lòng mỗi người.

Hà Nhiễm chợt nhớ Tiêu Hàn đã nói qua cuối tháng này sẽ trở về Bắc Kinh, không biết bây giờ anh đã khởi hành hay chưa.

Dương Văn Bình và Hà Lực mấy ngày nay đều không có ở Quảng Châu, theo như Dương Văn Bình có nói, thì bà đã nhờ Hàn Tự tới đón Hà Nhiễm xuất viện.

Hà Nhiễm đứng trước cửa bệnh viện đợi đúng nửa tiếng đồng hồ, nhưng không hề thấy bóng dáng cậu ta. Cuối cùng cô không thể không chống gậy, tự mình bắt một chiếc taxi đi về.

Nhiều ngày mất ngủ rốt cuộc cũng được bù đắp khi cô chạm vào chiếc giường lớn mềm mại và thoải mái ở nhà, Hà Nhiễm vùi hết mặt vào trong chăn, thỏa mãn làm một giấc kéo dài đến chiều tối.

Trong cơn mê mang thì nghe thấy âm thanh đẩy cửa, không biết là ai đã trở lại, cô vẫn nhắm mắt không muốn nhúc nhích.

Có tiếng bước chân từ xa đi tới, lúc thì nhẹ bẫng, lúc thì nặng nề, giống như người đã uống say.

Người kia cuối cùng cũng dừng lại trước giường cô, Hà Nhiễm không thể không hé mắt và trở người.

Sau khi nhìn rõ người vừa tới, cô lập tức cau mày: "Cậu sao lại vào đây được?"

Hàn Tự nghiêng nghiêng ngả ngả dựa vào bên giường, mỉm cười vô lại.

Trên mặt cậu ta lộ rõ vẻ say rượu, ánh mắt tan rã, hai má đỏ ửng.

Hàn Tự lắc lắc chùm chìa khóa trên tay, nói: "Mẹ cô đưa đó."

Hà Nhiễm ngồi dậy, đưa tay về hướng Hàn Tự, giọng nói xa cách: "Tôi đã về nhà bình an, cậu trả lại chìa khóa cho tôi là có thể rời khỏi chỗ này."

Hàn Tự rũ mắt, không hề động đậy, ánh mắt nhìn thẳng vào ngực cô.

Hà Nhiễm cúi đầu nhìn xuống, mới phản hiện chính mình đã để lộ cảnh quang.

Cô bất động thanh sắc kéo áo ngủ lên, vuốt lại nếp gấp trên áo.

Hàn Tự nhếch khóe miệng, giọng điệu ngả ngớn, "Không cần che, cũng chẳng có gì đáng xem."

Hà Nhiễm ngậm miệng không nói gì, cô không muốn cùng cậu ta tranh cãi.

Hàn Tự dương dương tự đắc mà ngồi xuống, nghiêng đầu dò hỏi cô: "Nghe nói cô đã chia tay với người đàn ông đó rồi?"

Vẻ mặt Hà Nhiễm vô cảm, không đáp lại.

Hàn Tự tiếp tục bỏ đá xuống giếng, "Lúc đầu cô còn khẳng định nói rằng hắn ta không phải là Lư Kinh Bạch, hiện tại không phải cũng đã bỏ chạy rồi sao."

Cậu ta khinh thường hừ một tiếng, lại đưa tay xoa nắn khuôn mặt của cô, "Tôi sớm đã nói rồi, hắn ta không kiên trì được bao lâu đâu, cô vẫn không tin, chịu ở bên cạnh tôi có phải đã tốt hơn nhiều không."

"Tôi với anh ấy có thế nào cũng không liên quan đến cậu." Cô tránh tay của cậu ta, mặt lạnh như sương, "Cậu chỉ cần nhớ rõ, tôi với cậu không có khả năng."

Sắc mặt Hàn Tự chợt biến đổi, bộ dạng say mèm càng khiến cậu ta thêm hung thần ác sát, "Hà Nhiễm, cô đúng là không biết tốt xấu."

Hà Nhiễm bình thản quay đầu qua chỗ khác, "Cậu vui lòng về đi."

Hàn Tự giận quá hóa cười, hai chân mang giày da trực tiếp đạp lên ga giường của cô, hướng về phía cô diễu võ dương oai: "Tôi hôm nay không đi, cô làm gì được tôi!"

Hà Nhiễm thản nhiên đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Vậy tôi đi."

Chân cô vừa bước ra được một bước, liền bị thô bạo kéo ngược trở về.

Thân thể yếu đuối không thể chịu được sức lực mạnh bạo như vậy, ngã sấp xuống giường, Hàn Tự liền nằm đè lên người cô.

"Hà Nhiễm, cô thật lòng muốn làm tôi tức chết đúng không?" Khuôn mặt cậu ta treo phía trên, vẻ mặt méo mó, như một con thú mắt đỏ, "Lúc trước cô nói muốn ở bên cạnh người đàn ông kia, được, tôi thả cho cô một đường sống! Bây giờ người đàn ông đó đi rồi, vậy mà cô vẫn không thèm ngó đến tôi!"

"Cô nói xem! Tôi rút cuộc có chỗ nào không vừa mắt cô chứ?!"

Trên mặt Hà Nhiễm không hề gợn sóng, vẻ mặt nhạt nhẽo: "La hét đủ chưa? Nếu đủ rồi thì tôi đi đây."

Hàn Tự hoàn toàn bị chọc giận, nghiến răng ken két, "Tôi không tin tôi không trị được cô!"

Cậu ta đột nhiên vùi đầu xuống, mở miệng cắn mạnh vào vai cô, Hà Nhiễm nhăn mày đau đớn.

Hành động xâm lược vẫn chưa dừng lại ở đó, dây quần ngủ bị kéo tới kéo lui trong tay hai người, giằng co qua lại.

Hà Nhiễm nói gì đó, nhưng người nằm trên dường như đã mất hết lý trí, hoàn toàn không nghe thấy.

Cô buông tay, quần ngủ liền bị Hàn Tự thành công kéo xuống một nửa.

Hà Nhiễm vươn tay về phía ngăn kéo, ra sức lục lọi gì đó.

Trên tủ đầu giường có đặt một đĩa trái cây, buổi trưa cô có gọt một quả táo để ăn.

Tay không đủ dài, cô cắn răng cố gắng vươn tay về phía trước thêm một chút, một chút nữa.

Không ngừng với về phía trước, rốt cuộc cũng lấy được.

Trong bàn tay nắm chặt cán của vật sắc nhọn, giơ lên cao, cô không chút do dự đâm xuống lưng của Hàn Tự.

Lưỡi dao đâm sâu vào da thịt, cảm giác kᏂoáı 🇨ảʍ đó lập tức khiến cô trút hết sự tê liệt tích tụ bấy lâu nay do thắt lưng mang lại.

Hàn Tự rên lên một tiếng ngắn ngủi, cơ mặt cậu ta đột nhiên siết chặt, thân thể cứng ngắc không thể nhúc nhích.

Không biết phải qua bao lâu, bàn tay cậu ta mới chậm chạp di chuyển, chạm vào thắt lưng của mình, nơi đó đã là một mảnh máu thịt lẫn lộn.

Cậu ta ngẩng đầu, không thể tin được nhìn Hà Nhiễm: "Cô thực sự dám......"

Hà Nhiễm đẩy cậu ta ra, đứng dậy.

Cô ra sức thở dốc, con dao dính đầy máu rơi xuống trên mặt đất, "Cậu không làm tới nước này, tôi cũng không làm như vậy với cậu."

Men say của Hàn Tự vào giờ khắc này mới hoàn toàn tan biến, trợn to hai mắt đầy tơ máu, nỗi đau đớn trong đôi mắt đều hiện ra.

Thân thể dựa vào bên giường dần dần trượt xuống, Hà Nhiễm chán nản ngồi thụp xuống mặt đất, ánh mắt đã mất đi độ ấm: "Hàn Tự, đầu của cậu thực sự có bệnh."

"Cậu đã có rất nhiều cô bạn gái xinh tươi mơn mởn, tại sao lại cứ một mực quấn lấy cái ấm sắc thuốc* nửa sống nửa chết như tôi chứ?"

(*chỉ người bệnh lâu năm)

"Tôi đã biến thành cái bộ dạng thế này rồi, tại sao cậu lại không thể buông tha cho tôi!"

Sự đau đớn kịch kiệt khiến Hàn Tự không cách nào nói chuyện lớn tiếng, cơn phẫn nộ cũng từ từ bị dập tắt, cả người vẫn co lại không hề nhúc nhích.

Rất lâu sau đó, cậu ta mới cau mày nói: "Cô hỏi tôi tại sao ư, tôi cũng không biết nữa."

"Giống như tôi hỏi cô vì sao lại si mê cố chấp chỉ muốn ở lại bên cạnh người đàn ông kia, cô cũng không có cách nào trả lời tôi cả."

.......

Hiểu được câu nói này của Hàn Tự.

Hà Nhiễm chậm rãi cong môi, cười khẽ.

Đúng vậy, trên thế giới này có rất nhiều sự việc đều không thể tìm được lý do.

Bọn họ chẳng qua đều bị trái tim điều khiển, là những kẻ đáng thương không thể chống lại được mệnh lệnh.

Hà Nhiễm không nhanh không chậm bấm 120, rồi lập tức quăng điện thoại qua một bên.

Cô chỉnh lại bộ đồ ngủ xộc xệch, phủ thêm một cái áo khoác, rồi đi về phía cửa.

Mặc dù bước chân tập tễnh, nhưng bóng lưng của cô lại cực kỳ quả quyết, bóng lưng ấy khiến cô trông như đao thương bất nhập.

Hàn Tự gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, từ trong kẽ răng rít ra mấy chữ: "Cô muốn đi đâu!"

Hà Nhiễm không quay đầu lại, bình thản nói: "Đi tìm anh ấy."

Đi tìm người đó.

Nơi tim tôi hướng về.