Anh Đến Với Hoa Hồng

Chương 14



Từng lằn roi thô bạo quất lên người An Tĩnh, không bao lâu đã tràn ngập vết đỏ rướm máu nhìn thấy mà khiếp đảm. Lý Văn giống như nổi điên, mỗi một cử động đều rất hưng phấn.

An Tĩnh cố gắng nhịn đau, trên trán thỉnh thoảng toát ra vài giọt mồ hôi, thân thể run rẩy bần bật từng cơn.

“An Tĩnh, cô cũng có hôm nay, ha ha.” Hắn càng nói càng điên cuồng quất An Tĩnh.

An Tĩnh trên người tức khắc càng thê thảm hơn.

Động tác quất đánh liên tục khiến Lý Văn dần dần yếu sức, hắn đành buông roi nghỉ một lát.

“Hôm nay bao nhiêu đây trước, ngày mai tôi sẽ tiếp tục hành hạ cô, hy vọng cô có thể kiên trì lâu một chút, nếu cô chết, tôi sẽ không vui đâu.” Lý Văn nhìn bộ dạng thê thảm của An Tĩnh, khoái trá cười to.

“Chỉ sợ là anh không có ngày mai.” Một giọng nói quen thuộc và dứt khoát đột nhiên vang lên.

- --------

Lúc này, ở một nơi khác,

Sở Hoài đẩy cửa bước vào, thấy An Tình đang căng thẳng nhìn chằm chằm mình, muốn nói lại thôi.

Sở Hoài đưa tay xuyên qua mái tóc An Tình, dịu dàng vuốt ve.

“Cục cưng thế nào, nó không sao chứ?” An Tình lo lắng hỏi.

“Không sao, con gái chúng ta đã không cần chúng ta lo lắng nữa rồi, bây giờ đã có người chăm sóc nó thay tôi và bà, nhưng lúc này chúng ta có phải nên giải quyết một chút vấn đề của chúng ta không?” Ánh nhìn của Sở Hoài chặt chẽ giam cầm đôi mắt An Tình.

An Tình rót một ly nước đưa cho ông ta, Sở Hoài đón lấy, uống hết sạch.

“Giữa chúng ta không có vấn đề gì để nói.” An Tình né tránh ánh nhìn của Sở Hoài.

“Hửm? Xem ra vẫn chưa khuất phục.” Nói xong lập tức khống chế thân thể An Tình, đè người ép xuống.

Nhưng không bao lâu thân hình Sở Hoài lại lảo đảo ngã ra.

An Tình dùng sức đẩy Sở Hoài trên người mình ra, đứng dậy sửa sang lại quần áo xốc xếch.

“Lần nào cũng vậy, haiz!” An Tình kéo cái thảm lông đắp lên người ông ta, đẩy cửa đi ra ngoài.

- ------

Dưới tầng hầm,

“Ai đó?” Lý Văn tức khắc cảnh giác.

Giọng nói không biết truyền đến từ chỗ nào, nhưng Lý Văn biết hắn trốn không thoát, vội vàng rút một con dao nhỏ kề lên cổ An Tĩnh.

Đột nhiên một đám cảnh sát phá cửa xông vào, sôi nổi giơ súng nhắm ngay Lý Văn.

Thẩm Kình đẩy xe lăn từ phía sau ra trước: “Lý Văn, buông con dao ra, anh không còn đường nào để chạy đâu, mau đầu hàng đi, tôi sẽ xin thẩm phán, giảm án cho anh mấy năm.”

Lý Văn khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Tôi hôm nay ra nông nỗi này, đều do cô ả này ban cho, anh cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho cô ta sao?”

“Anh không bỏ qua cho ai hả?” An Tĩnh nhanh chóng quăng Lý Văn qua vai, khiến hắn ta ngã sóng soài trên mặt đất, vài người cảnh sát lập tức ập tới khống chế Lý Văn.

Hắn ta khổ sở bị đè trên mặt đất, nghi hoặc nói: “Làm sao cô thoát được?”.

An Tĩnh phủi phủi bụi bặm trên người, vì động tác hơi mạnh nên không cẩn thận, chạm vào vết thương trên người, tức khắc đau đớn đến mức suýt xoa: “Bị anh bắt là sơ suất của tôi thôi, anh cho là một chút kỹ xảo của anh có thế khống chế tôi sao, chỉ cần anh quay mặt đi một giây là đủ để tôi thoát ra rồi.”

Thẩm Kình vội đến gần cô, quan tâm nói: “Xin lỗi, anh đã tới trễ, thương thế của em sao rồi?”

“Không sao.” An Tĩnh không quan tâm lắm loại vết thương như vậy, trước kia cũng đã từng bị thương nhiều, lần này không đáng là gì...

“Sao lại không sao chứ? Em có biết anh rất lo lắng không? Chúng ta về sau đừng cãi nhau nữa, chuyện gì anh cũng nghe theo em, em muốn làm gì anh cũng đều ủng hộ em, nhưng mà đừng rời xa anh, anh không thể không có em, được không?” Thẩm Kình vẻ mặt thâm tình, những cảnh sát khác đều hiểu chuyện tránh đi chỗ khác.

“Thẩm Kình, em biết, là em quá tùy hứng, từ nay về sau chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, không bao giờ chia tách nữa...”

“Ừ.” Hai người ôm chặt lấy nhau, như bó hoa hồng tím tươi đẹp dịu dàng kia, cùng bảo vệ tình yêu của họ...