Anh Đến Với Hoa Hồng

Chương 8



Thẩm Kình dịu dàng đặt An Tĩnh sang một bên, lấy một cái khăn tay vuông từ túi áo ra, nhẹ nhàng lau thứ dịch nhầy trắng đục giữa hai chân An Tĩnh, rồi xử lý qua loa dâm dịch trên côn th*t, rồi bỏ lại vào túi, mặc quần lại, kéo khóa kéo, nhanh chóng gài lại thắt lưng.

Thẩm Kình nhìn An Tĩnh muốn nói lại thôi, vài lần muốn mở miệng nói gì đó, nhưng rồi không biết nói gì, tai lại truyền đến tiếng báo cáo đã bắt được mục tiêu, Thẩm Kình thuận miệng đáp lại một câu.

“Anh... bây giờ, anh phải về Cục Cảnh Sát, còn em?”

An Tĩnh tư thế lười biếng dựa vào sô pha: “Đừng lo, anh không cần ở đây đâu. Anh muốn đi đâu thì cứ đi đi.”

“Vậy em...”

“Đi nhanh đi, đừng ở đây lằng nhằng nữa.” An Tĩnh không kiên nhẫn quát.

“A, anh sẽ chịu trách nhiệm.” Thẩm Kình duỗi tay lấy cặp nạng, chống lấy, vẫn giữ được thân hình thẳng tắp, mở cửa đi khỏi đó.

Nhìn Thẩm Kình khuất bóng, An Tĩnh tức giận mắng chửi trong lòng, nói đi là đi, một chút lưu luyến cũng không có.

An Tĩnh kéo thân thể chật vật bủn rủn dậy, đỡ eo gian nan ra khỏi phòng...

- ------

Thêm một đêm tăng ca đến tận khuya, Thẩm Kình mò mẫm về nhà, hắn không phải không muốn ở lại Cục Cảnh Sát qua đêm, mà là không dám ở lại, hôm nay không biết đồng nghiệp của hắn từ chỗ nào mà biết được hắn đã bị bạn gái đá, cả một ngày toàn dùng ánh mắt thương hại để nhìn hắn, khiến hắn cảm giác không được tự nhiên, đành phải về nhà.

Lúc lấy chìa khóa mở cửa hắn phát hiện trong phòng có thêm một ít đồ vật xa lạ, Thẩm Kình vội vàng rút súng ra, cảnh giác quan sát.

Đúng lúc này cửa phòng ngủ mở ra, một cô gái dáng người lả lướt chỉ quấn một cái khăn tắm xuất hiện, Thẩm Kình chỉa súng vào cô gái.

“A, chào. Anh về rồi à.” Cô gái không hề e ngại khẩu súng, điềm nhiên đi vào nhà bếp rót một ly nước.

“Sao em lại ở đây? “ Thẩm Kình buông súng xuống, đẩy xe lăn tới cửa, cởi áo khoác, thay dép lê.

“Em ở chỗ này mấy ngày rồi, anh cũng không có về." Nói xong An Tĩnh liền đi qua, dùng tay đẩy xe lăn đến phòng ngủ.

“Ừ." Thẩm Kình bình đạm lên tiếng.

“Ừ cái gì, em tới là bắt anh chịu trách nhiệm.” An Tĩnh kề sát tai Thẩm Kình thì thầm.

“Ừ, anh chuẩn bị mọi thứ rồi.”

“Thứ gì? “An Tĩnh nghi hoặc hỏi.

“Sổ hộ khẩu, giấy chứng minh.”

“Để làm gì?”

“Đi đăng ký, kết hôn với em.”

Thẩm Kình nói xong liền cầm quần áo, chống nạng đi vào phòng tắm, chỉ để lại An Tĩnh còn sững sờ tại chỗ.

Không thể nào, như vậy là quá nhanh, tuy rằng cô cũng đồng ý kết hôn với hắn, nhưng cô còn có chuyện chưa hoàn thành.

Thẩm Kình cả người thoải mái mát mẻ đi ra khỏi phòng tắm, chống nạng đi đến mép giường ngồi xuống, đặt cặp nạng qua một bên, nhìn thấy An Tĩnh vẫn còn giữ nguyên trạng thái lúc nãy: “Em suy nghĩ sao rồi?”

“Ôi ôi, chuyện này còn quá sớm, chúng ta hay là tắt đèn ngủ đi.” Nói xong liền nhào lên người Thẩm Kình, bàn tay đáng khinh sờ soạng dáng người to lớn của hắn.

Thẩm Kình dùng tay khóa chặt động tác của An Tĩnh lại, thoáng dùng sức chống dậy, xoay người đè lên người An Tĩnh.

An Tĩnh vừa cảm thấy choáng váng, thì đã bị Thẩm Kình đè xuống dưới người hắn.

“Ngoan, ngủ đi.”

Thẩm Kình lấy chăn trên giường, đắp lên mình An Tĩnh, cúi người hôn lên trán cô, rồi xoay người nằm ngủ bên cạnh An Tĩnh.

An Tĩnh lúc này tim đập rộn ràng, gương mặt đỏ lên, xoay người nhìn Thẩm Kình nhắm mắt ngủ bên cạnh, cả người đều không được tự nhiên, cô cũng cho rằng bản thân mình sẽ mất ngủ nhưng không biết từ khi nào lại thiếp đi.

Cho đến khi An Tĩnh hơi thở đều đều, Thẩm Kình mới mở đôi mắt sâu đen láy, quay đầu lẳng lặng nhìn An Tĩnh đã ngủ say.