Ánh Dương Nơi Đáy Mắt

Chương 14: Em Là Ai?



Huỳnh Khang cúi người, bàn tay đau rát co lại giữ chặt điếu thuốc tàn trong tay. Trước mắt Lệ Chi và Chi Lan, cậu cả thẳng thừng ra uy cảnh cáo hắn, nhất quyết không chừa cho hắn chút mặt mũi nào, dù sao hắn cũng là người kế thừa Tây Đô, hành động của Thế Huân rõ ràng không coi hắn ra gì. Huỳnh Khang tức giận trong lòng, bao nhiêu năm qua hắn chưa từng bị hạ thấp như vậy. Nhưng cậu cả không phải chỉ có cái danh, hắn không dám phản đối anh ngay lúc này.

Thế Huân ngước mắt đợi chờ Huỳnh Khang biểu hiện thái độ chống đối anh, nhưng Huỳnh Khang không chê cuộc đời quá dài, hắn chọn cách nhẫn nhịn sau khi bị bẽ mặt.

Mũi giày Âu giẫm xuống mặt đất, anh nhấc người rời khỏi xế hộp đen bóng, xem Huỳnh Khang tựa không khí mà nhẹ nhàng lướt qua. Mũi giày hướng về phía Chi Lan, từng bước chậm rãi đến bên cạnh cô.

Mỗi bước chân anh đi như rút dần từng chút can đảm của cô. Đối với Chi Lan mà nói, Thế Huân ở trạng thái săn mồi kiểu thế này, cô sợ đến run chân. Chi Lan ngây dại đứng chôn chân tại chỗ, hai mắt ngước lên nhìn Thế Huân, miệng cô lắp bắp: "Anh... anh về từ khi nào?"

Thế Huân không đáp câu trả lời của cô, anh vào thẳng vấn đề muốn biết. Tam báo cho anh biết hôm nay Chi Lan không có ở nhà, cô đến trường quay tìm Lệ Chi vì thế anh lệnh cho Lục không về dinh thự nhà họ Lê nữa, mà đích thân đến đây đón cô.

"Về thôi."

Chi Lan nuốt khan nước bọt, cô gật đầu lia lịa như bổ củi, chỉ cần anh không chặt bỏ cái tay bị Huỳnh Khang kéo, anh bảo cái gì cô cũng bằng lòng.

Thế Huân không nói không rằng, anh nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô, dùng một lực nhẹ kéo cô vào xe. Một lực nhẹ của Thế Huân cũng đủ khiến thân thể mảnh mai của cô chao đảo, Chi Lan loạng choạng bước theo anh, tuyệt đối không dám hé môi nửa lời. Cô len lén nhìn sắc mặt anh, ý không vui trên gương mặt tuyệt đẹp kia vẫn chưa tắt. Liệu có phải sau khi lên xe mới bắt đầu tính sổ cô không?

Tam nhanh chóng mở cửa xe để Chi Lan chui vào trong, Thế Huân ngồi ngay sát bên cạnh cô. Trước khi đi, ánh mắt sắc bén lia qua một vòng trên người Cao Lệ Chi, chỉ một thoáng cũng đủ khiến cô ta co người, muốn tìm chỗ nào đó nép vào tránh ánh mắt anh.

"Bỏ tiền ra chơi một món đồ chơi xấu như vậy, không xứng."

Giây phút câu khinh miệt từ miệng Thế Huân phát ra, có trời mới biết đằng sau lớp áo thun trên người Lệ Chi, tấm lưng nhỏ đã túa đầy mồ hôi.

Cửa kính nhanh chóng được bật lên, màu đen trong che khuất tầm nhìn hướng ra ngoài, tựa như một tấm chắn cách biệt giữa người bên trong xe và phía bên ngoài. Biểu tượng Silver Lady tiếp tục lao trong gió, hai cánh tay áo bằng vàng tựa như đang đón từng đợt cuồng phong. Tuy tốc độ xe Thế Huân ngồi toàn là tốc độ hết ga hết số, ngang nhiên bạt mạng trên đường, nhưng động cơ con xe này không thét gào dù chỉ một chút, chúng êm ái và tĩnh lặng.

Chi Lan lén lút nhìn Thế Huân, sắc mặt anh vẫn u ám như vừa rồi, anh không vui. Bầu không khí trong xe tĩnh lặng đến mức hai vai cô nặng trĩu, áp lực dồn lên đôi vai gầy. Chi Lan cố hít một hơi thật sâu, nếu tiếp tục im lặng như vậy, Thế Huân bất ngờ lấy súng ra dạy cô một trận cũng không có gì bất ngờ.

Cổ họng cô khô ran, do căng thẳng mà nhịp tim cô nhảy loạn cả lên, cánh môi đỏ mận bắt đầu mấp máy: "Em... em chỉ đến phim trường xem quá trình làm phim thôi, Huỳnh Khang tự đến... không liên quan đến em."

Thế Huân vẫn không nhìn cô, ánh mắt anh hướng về một khoảng vô định, hàng mi dài cụp xuống che đi tâm tư đáy mắt, điểm duy nhất khiến cô nhận ra anh vẫn chưa nghe lọt tai lời giải thích này chính là đôi mày kiếm vẫn khẽ nhíu lại kia.

"Thật sự giữa em và Huỳnh Khang không có gì cả, đời này người em ghét nhất là tên khốn kiếp đó, em không muốn dính líu đến hắn một chút nào..."

Lời giải thích của Chi Lan bị cắt ngang, cánh tay lớn bất ngờ vòng qua eo cô, một lực nhẹ nhàng kéo cả thân hình Chi đổ dồn về phía người anh. Nếu không tính khoảng thời gian làm ma lẩn quẩn bên cạnh Thế Huân thì đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc với anh ở cự li gần như vậy. Hơi ấm từ cơ thể hòa với mùi hương đàn hương trầm ấm, mạnh mẽ mang đến cho cô một sự an toàn nhất định, khiến cô không tự chủ nảy sinh ý định dựa dẫm vào. Cánh tay kia vẫn đặt hờ trên eo cô, tuy chỉ là một chút hờ hững từ Thế Huân nhưng Chi Lan không dám cựa quậy dù chỉ là một chút.

Cô cảm nhận được ngón cái thô ráp tì nhẹ vào cằm mình, gương mặt thanh tú dần dần được nâng lên, đôi mắt nâu hổ phách buộc phải ngước lên để mặc cho con ngươi đen láy sắc bén kia định đoạt. Tay Thế Huân vẫn giữ chặt cằm cô, nghiêng sang trái rồi lại nghiêng sang phải. Ánh mắt sắc lạnh chú tâm ngắm nghía bóng mình phản chiếu trong thứ hổ phách long lanh mê người kia. Duy trì như vậy được một lúc, bên tai cô bắt đầu nghe thấy giọng anh trầm khàn: "Em là ai?"

Bây giờ nước bọt cô cũng không dám nuốt khan, nếu câu này cô trả lời phật ý anh, có lẽ cô sẽ bị ném ra khỏi con xe này một cách tĩnh lặng như động cơ Rolls-Royce đang chạy.

Những câu hỏi nhẹ nhàng mà gây áp lực cực cao như thế này, cô phải trả lời chính xác đánh vào trọng tâm vấn đề Thế Huân muốn nghe.

"Em là mợ cả nhà họ Lê." Cô đáp ngay, không để thời gian suy nghĩ quá lâu.

Khóe môi anh nhếch lên, cằm của Chi Lan đã vắng đi hơi ấm từ bàn tay. Chi Lan âm thầm thở phào trong lòng, cô đã trả lời thành công rồi, nhưng bàn tay đặt hờ ở eo chưa có ý định buông.

"Ngồi yên một chút." Giọng của Thế Huân một lần nữa vang bên tai cô, Chi Lan bắt đầu ngồi thẳng lưng không dám nhúc nhích nữa. Vai trái cô cảm nhận được có một vật nặng đè lên khiến bả vai hơi chùng xuống. Chi Lan đưa mắt nhìn về phía bên trái, Thế Huân tựa đầu lên vai cô, mái tóc đen khỏe khẽ chạm vào cần cổ trắng ngần khiến cho cô có chút ngứa ngáy. Hai mắt anh nhắm lại, gương mặt đã buông bỏ lớp phòng bị, hơi thở đều đều bên tai. Có lẽ sau khi phi vụ ông nội giao thành công anh đã rất mệt.

Vị trí cầm lái lần này không phải là Nhất như mọi khi, lần này là Lục. Anh ta lén lút đưa mắt nhìn kính chiếu hậu ở phía sau, cảnh tượng nơi ghế sau giúp anh mở mang tầm mắt một phen. Sau khi chuyến hàng đến tay Jackies thành công, bọn Nhất, Nhị, Tứ được phép ở lại nghỉ ngơi vài ngày. Còn cậu cả về nước ngay trong đêm. Thật ra Lục đã nghe Nhất nói về việc cậu cả sắp kết hôn, nhưng Lục không tin thậm chí anh ta còn cảnh cáo Nhất đặt điều sẽ bị cậu cả bẻ răng. Nhưng sau khi thấy cậu cả ba ngày không ngủ không về thẳng dinh thự mà ra ngoại ô đón cô gái này về, Lục biết chuyện khó tin đó là thật.

***

Về đến nhà họ Lê.

Chi Lan được đưa thẳng lên phòng, còn Thế Huân đi tìm ông nội báo cáo sơ qua về phi vụ.

"Ha ha ha, giỏi lắm! Cháu đích tôn của ta có khác, Jackies phản hồi rất tốt về chuyến hàng vừa rồi." Ông nội tựa lưng vào bộ ghế Cửu Long Bát Tiên, ngửa cổ lên trời cười to.

Thế Huân ngồi thẳng người, đôi chân dài vắt chéo, khí thế không thua kém người đứng đầu là bao, anh nói: "Vụ làm ăn này đã xong, con muốn nhập Chi Lan vào gia phả, hôn lễ sẽ diễn ra vào tháng sau."

Ông nội nâng tách trà xanh nghi ngút khói trên tay, bên mày trái khẽ nhướng lên: "Đã định sẵn ngày cưới luôn rồi à? Thế Huân, con trưởng thành sớm hơn ông nội nghĩ."

"Có điều..." Ông Lê Tuấn bỏ lửng câu nói, đôi mắt tinh anh hướng lên nhìn anh một lượt, sau đó ông tiếp tục câu nói: "Sự yêu thích của con đối với Chi Lan sẽ mang lại nguy hiểm cho con bé."

"Ta nghĩ rằng nhập tên Chi Lan vào gia phả trước, sau khi quyền lực dưới tay con ổn định sau đó cử hành hôn lễ sẽ thích hợp hơn, cũng chỉ là một nghi thức công bố bên ngoài thôi, tên trong gia phả mới thật sự là vợ của con."

Thế Huân chỉ mới 25 tuổi, anh vừa từ Mỹ trở về tầm ảnh hưởng vẫn chưa đủ để áp chế năm gia tộc tại đất Lâm Thượng. Sắp tới Thế Huân sẽ đảm nhận gia nghiệp nhà họ Lê lên vai, ông Lê Tuấn cần ở Thế Huân nhiều hơn nữa, quyền lực, tầm ảnh hưởng và cái danh khiến đất này phải khiếp đảm từ đó tự nguyện phục tùng. Ông cho rằng đứa cháu tài giỏi này cần phải trải đời thêm một thời gian, sắp tới công việc dày đặc, nếu kết hôn ở thời điểm này Chi Lan sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn. Phút giây đổi ngôi luôn là phút giây sinh tử.

"Con đã hiểu." Thế Huân chậm rãi đáp, anh hiểu rõ sự lo lắng từ ông nội dành cho anh.

Ông Lê Tuấn đặt một chiếc hộp gỗ tuyết tùng lên bàn, dùng gậy vàng đẩy nó về phía Thế Huân, ông nhướng mày tỏ ý bảo nó là phần thưởng của anh.

Thế Huân biết rõ hộp gỗ này chứa đựng những gì, anh nhận lấy hộp gỗ trên bàn, chậm rãi mở nắp hộp ra. Vật sáng chói trong đó phát ra tia hào quang khiến người ta chói mắt và thèm khát, nằm chễm chệ trên lớp lụa đỏ rực, màu vàng sáng chói tương phản với màu đỏ khiến đôi mắt anh chỉ có thể tập trung vào nó. Đồng hồ vàng nhà họ Lê - biểu tượng quyền lực tối cao tại Lâm Thượng.

"Kể từ hôm nay, con chính thức là chủ nhà."