Ánh Dương Nơi Đáy Mắt

Chương 17: Cậu Cả Đến Đây Với Em Đi



Thế Huân rất bận, anh phải ra ngoài xử lý công việc liên tục. Mỗi tối anh sẽ dành chút ít thời gian rảnh của mình để dạy Chi Lan học chữ, cô nghe anh giảng hăng say, chăm chỉ cặm cụi, học đọc và viết liên tục. Hầu hết tất cả quỹ thời gian của cô đều dành cho việc học chữ, bất kể đêm hay ngày, cô đều học. Vì thế Chi Lan tiến bộ rất nhanh, bẵng đi ba tháng cô đã có thể đọc và viết chữ thành thạo.

Như thường lệ, Chi Lan pha trà sáng cho ông nội xong xuôi, cô sẽ quay trở về phòng học chữ. Chiếc bút máy xa lạ ngày nào bây giờ đã trở thành vật bất ly thân của cô.

Cánh cửa phòng hé mở, tiếng mũi giày da giẫm xuống sàn tạo ra những thanh âm lộc cộc, bước chân người nọ chậm rãi điềm tĩnh. Chi Lan ngẩng đầu lên nhìn Thế Huân, lưng anh tựa hờ vào cửa, chất giọng thầm thấp vang lên: "Chúng ta đi."

Cô ngơ ngác đặt bút xuống, đầu nghiêng nghiêng: "Chúng ta đi đâu?"

"Macaria."

___________

Chuyên cơ riêng của nhà họ Lê hạ cánh tại sân bay Macaria lúc 7 giờ tối. Macaria là thành phố có mật độ dân số và thu nhập đầu người thuộc top đầu thế giới, tuy diện tích thành phố này không lớn nhưng dân số phải gấp thành phố khác ba bốn lần. Vì sao ư? Vì đây là thiên đường làm giàu. Macaria giàu có và phát triển bậc nhất nhờ vào việc kinh doanh sòng bạc, tất cả sòng bạc ở đây đều có tiếng trên thế giới, hơn một nửa quy tụ tại đây. Còn gì tuyệt hơn khi phát tài sau một ván bài? Nơi nay đông đúc cũng vì lẽ đó.

Nhất và Tam đánh xe đón anh và cô di chuyển đến Crown Jewel - Khách sạn kiêm sòng bạc lớn nhất châu Á. Crown Jewel tọa lạc ngay trung tâm thành phố Macaria, nó được xây dựng theo phong cách cổ kính kết hợp với kiến trúc Hy Lạp cổ đại làm nổi bật sự nguy nga, tráng lệ bậc nhất. Ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên của người khác đối với Crown Jewel đó là tòa khách sạn này giống hệt như một tòa thành cổ. Nếu nó không đặt ở Macaria thì chẳng mấy ai tin bản chất nó là một sòng bạc khét tiếng. Sự xa hoa và độc đáo đã khiến những con nghiện cờ bạc máu mặt không thể chối từ.

Chiếc G63 phiên bản giới hạn bóng loáng phanh ngay trước cửa khách sạn, bốn người vận Tây trang bước xuống xe tiến thẳng vào trong. Trước khi đặt chân qua cánh cửa vàng óng, Thế Huân ngoảnh đầu nói khẽ với Chi Lan: "Có thứ gì khó nhìn quá thì cứ nhìn vào lưng anh."

Chi Lan ngoan ngoãn gật đầu, lần này cô được xếp đi sau lưng anh cùng với Tam và Nhất. Cô biết bên trong có thể có thứ anh không muốn cô nhìn thấy, phần còn lại là không muốn người khác tập trung quá nhiều vào cô, những thứ mới mẻ luôn là tâm điểm.

Bước vào bên trong Crown Jewel, tất cả nhân viên xếp thành hai hàng và đồng loạt cúi đầu một gốc 45 độ, đó là lời chào kính trọng nhất đối với người lãnh đạo. Đây là lần đầu tiên Chi Lan chứng kiến cảnh tượng quyền lực thế này, cô liếc mắt nhìn Tam và Nhất ngay bên cạnh, sắc mặt hai người này không hề biến đổi. Chi Lan hơi ngước mắt nhìn tấm lưng khoác vest đen ngay trước mặt cô, dáng dấp anh cao lớn tỏa ra quyền lực có từ trong máu, nếu cô không nằm trong đoàn bốn người này, có lẽ xương sống cô không kiềm chế được sẽ cong xuống chào anh mất.

Từ xa có một đoàn tầm mười người dần dần tiến đến, bước chân bọn họ nhanh nhẹn tiến tới, gương mặt mỗi người đều treo vẻ hồ hởi mừng rỡ vô cùng.

"Cậu cả." Người đàn ông có dáng người tròn trịa đi đầu, ông ta tiên phong chào Thế Huân một tiếng.

Thế Huân khẽ gật đầu, miệng gọi ông tên ông ta thay cho lời chào.

"Phát Lai."

Người đàn ông tên Phát Lai bật cười ha hả, sau đó ông ta niềm nở nói với Thế Huân.

"Tôi không biết cậu đến, đón tiếp hơi muộn, mong cậu cả bỏ qua."

Thế Huân không muốn dong dài với ông ta, chân anh vẫn bước đều, miệng hỏi về chính sự: "Tình hình sòng bạc thế nào?"

Phát Lai vừa xoa xoa tay, vừa đi theo anh thưa chuyện: "Việc kinh doanh của Crown Jewel rất tốt, lượng khách duy trì ổn định, hơn một tháng nay lượng khách bắt đầu tăng nhiều hơn."

"Vậy sao?"

"Cậu cả có thể lên tầng trên xem qua một lượt."

Hai đoàn người lần lượt di chuyển lên tầng trên, hai hàng bảo vệ dày đặc hai bên cửa đều phải cúi đầu, hai người ngay sát bên cửa nhanh chóng kéo cánh cửa nặng trịch ra, thiên đường những con bạc hiện lên ngay tức khắc. Tiếng ồn như được giải phóng khỏi căn phòng rộng lớn đầy ắp người, nó chui vào tai cô văng vẳng những câu từ mà cô chẳng hiểu nổi. Chi Lan cụp mắt xuống nhìn mũi giày, dưới chân cô là thảm nhung đỏ tươi thêu hoa văn vòng tròn màu vàng xen kẽ với nhiều họa tiết phú quý trải thẳng vào trong.

Đoàn người bắt đầu di chuyển vào trong, bước chân rãi giẫm lớp thảm đỏ. Thế Huân, Nhất, Tam đã quá quen thuộc với nơi này, họ đã thích ứng với cảnh náo nhiệt lẫn tiếng cược ồn ào bên trong, duy chỉ có Chi Lan hiếu kỳ nhìn xung quanh mấy vòng. Người ở tầng này đông như kiến, nam nữ đều có đủ, máy chơi bạc chật kín người chơi, những bàn chơi bộ ba trò chủ chốt là Poker, Baccarat, Blackjack suýt không đủ chỗ. Bàn nào bàn nấy đều chất đầy hàng chục chồng chip sắc màu riêng biệt, được quy đổi từ tiền đô mà ra.

Thế Huân đảo mắt nhìn một vòng, hiện tại có nhiều người đang dùng rượu và đây là chủ ý của anh. Những sòng bài khác của Macaria không cho phép dùng rượu, nhưng đối với Crown Jewel thì bọn họ được phép dùng và rượu họ dùng sẽ là rượu mời trong khung giờ nhằm mục đích níu chân khách chơi. Tuy nhiên, để tránh tình trạng say rượu làm loạn dòng bài, những vị khách có nồng độ cồn trên 50 miligram sẽ được mời ra ngoài.

Bốn người theo chân Phát Lai dạo một vòng, ánh mắt anh lướt qua đám người đông đảo mỗi bàn, rồi dừng lại ở vài người tay cầm ly rượu xoay xoay, khóe môi anh nhếch nhẹ: "Hôm nay tới đây thôi."

Dứt lời, đoàn bốn người xoay chân bước ngược ra cửa.

Phát Lai mỉm cười, ông ta phất tay gọi thuộc hạ ở sau lưng tiến lên phía trước: "Sắp xếp phòng cho cậu cả, chuẩn bị một vài thứ cho cậu cả giải khuây."

"Dạ, tụi Lý đã chuẩn bị xong."

"Ông chủ, hình như sau lưng cậu cả có thêm người lạ." Gã thuộc hạ kia hướng theo bóng lưng ở giữa ngay phía sau lưng cậu cả.

Phát Lai cũng ngoảnh đầu nhìn theo, miệng mấp máy: "Đi sau lưng chắc là thuộc hạ mới."

__________

Phòng thượng hạng 707 của Thế Huân được xếp ở tầng 30 của Crown Jewel, Tam và Nhất được xếp ở phòng khác. Chi Lan ngước mắt nhìn biển số phòng mạ vàng bóng loáng trên cánh cửa, cô khẽ nuốt nước bọt, bên phía Phát Lai chỉ xếp có ba phòng, vậy cô phải... ngủ với anh ư?

Cô biết Thế Huân không phải người vội vàng, nhưng mà ở chung một phòng thế này cô rất ngượng. Chi Lan hít một hơi thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh nhưng tiếng chuông điện thoại từ đâu vang lên khiến cô giật thót tim. Chi Lan ngoảnh đầu lại đã trông thấy Thế Huân cầm điện thoại trên tay, đôi mày anh khẽ cau lại: "Em vào phòng trước đi."

Dứt lời, anh đưa điện thoại lên tai, tay đút vào túi quần rồi bước cách xa cô một khoảng.

Anh có việc quan trọng không muốn làm ồn vì thế Chi Lan ngoan ngoãn mở cửa bước vào trong, công việc của Thế Huân quan trọng hơn việc hai người chung một phòng nhiều.

Bên trong bày trí sang trọng theo phong cách hoàng gia, căn phòng này tựa như một ngôi nhà thu nhỏ, cái gì cũng có, rộng lớn và tiện nghi hiện đại. Sau khi đi một vòng nhìn ngắm khắp phòng, Chi Lan lê tấm thân chui vào phòng ngủ tham quan một lượt.

Cánh cửa phòng ngủ hé mở cũng là lúc Chi Lan đứng hình, không phải vì phòng ngủ quá đẹp, cũng không phải vì chiếc giường mềm mại đặt giữa phòng quá lớn. Mà là vì trên giường có thứ gì đó rất kì quái... Chi Lan nheo mắt nhìn "vật thể" kì lạ kia một lượt. Đó là một cô gái mặc váy ngủ với nhiều đường cắt xẻ bỏng mắt, đường cong căng tròn mềm mại hiện rõ mồn một, tựa như váy ngủ chỉ là vỏ bọc trong suốt, có hay không thì bên trong vẫn lồ lộ. Hai mắt cô ta được bịt chặt bằng một miếng bịt mắt đen, hoàn toàn không thấy gì cả. Trên giường còn bày đủ loại đồ chơi người lớn.

Cánh môi đỏ rực của cô ả mấp máy liên tục, giọng nói phát ra là giọng mũi.

"Cậu cả..."

"Cậu cả đến rồi phải không?"

Thân thể mềm mại tựa như không xương kia uốn éo lăn lộn trên giường, vật tròn tròn cũng vì thế mà đung đưa theo. Cảnh tượng này kì quái quá, cô không biết phải phản ứng thế nào, đây chắc hẳn là "quà tặng" mà Phát Lai dành cho Thế Huân đây mà.

"Cậu cả..."

"Cậu cả đến đây với em đi."

Chi Lan rùng mình nuốt nước bọt, tính khí của anh không phải cô không biết, với cô gái này chỉ cần một cái siết tay cũng đủ gãy cổ. Cô toan tiến lên phía trước kéo cô ả dậy, nhân lúc Thế Huân chưa vào phòng mà đá phăng cô ta ra ngoài, coi như cứu cô ả một mạng.

Nhưng có lẽ ý định cứu người của cô không thành, ngoài cửa phòng vang lên tiếng giày da giẫm xuống sàn, từng bước bình ổn chậm rãi. Thế Huân đã nghe máy xong, anh đã đến cửa phòng ngủ.

Đập vào mắt Thế Huân là cảnh tượng vô cùng thú vị, Chi Lan đứng như trời trồng nhìn vật thể trên giường đang uốn éo nhiệt tình. Bất giác khóe môi anh cong lên, đáy mắt đen láy hiện lên tia thích thú. Đôi chân dài không tiến về phía Chi Lan mà hướng về phía sofa đối diện giường ngủ. Thế Huân thả người trên sofa, anh hướng mắt nhìn cô. Anh muốn xem thử cô vợ vừa nhập vào gia phả xử lý tình huống này thế nào.

Cô ả nằm trên giường như đã mất kiên nhẫn, mỗi lời tuôn ra từ cánh môi đỏ đều là nài nỉ thúc giục.

"Cậu cả..."

"Nói cái gì đó dơ bẩn với em đi."