Ánh Dương Nơi Đáy Mắt

Chương 34: Lao Vào Biển Lửa



Hai tuần sau khi hai người kết hôn, Thế Huân không về nhà.

Mỗi ngày mở cửa phòng ra, câu đầu tiên Chi Lan nói với Tam đó là: Hôm nay Thế Huân có về không?

Câu trả lời gần nửa tháng nay chỉ có một, Tam lắc đầu: “Cậu cả đang xử lý lô hàng ở Paupara, chưa biết ngày về.”

Chi Lan ậm ừ vài câu cho qua, sâu thẳm trong đáy lòng cô vẫn hy vọng rằng anh vắng mặt là do anh bận, không phải là anh không muốn gặp cô.

Theo thói quen, sau khi dâng trà và thăm hỏi sức khỏe ông nội, cô sẽ đến sân tập bắn cung luyện súng. Khẩu Berretta lạnh băng trong tay, Chi Lan giương lên chĩa thẳng nòng súng về phía bia đạn, hai mắt ghim thẳng vào chấm tròn đỏ ngầu ở giữa, cô muốn một phát đạn có thể xuyên thủng hồng tâm.

Đoàng!

Viên đạn lao ra xé toạc bầu không khí, ghim thẳng vào bia đạn. Song, hồng tâm không thủng, thậm chí viên đạn còn cắm vào vòng tròn cách hồng tâm mấy vòng. Chi Lan tập trung bắn thêm một phát nữa, kết quả chẳng khác phát đầu là bao, tất cả đều trượt.

Tam tựa người vào bàn cung, cô ấy nói: “Mợ cả đang phân tâm.”

Đúng, Chi Lan phân tâm. Hai tuần qua cô không thể nào tập trung luyện súng một cách đàng hoàng, tâm trí lơ đãng trôi về chốn hư không nào đó chẳng rõ. Đầu óc cô vẫn mãi bám chặt đêm hôm đó, đêm Thế Huân tức giận rời đi, Chi Lan không thể nào quên ánh mắt thất vọng của anh ngày hôm đó, cả độ rung từ cổ họng: “Em chưa từng yêu tôi.”

Trái tim cô nhói lên, âm ỉ nơi ngực trái. Cô phải nói thế nào để anh hiểu, cô yêu anh từ rất lâu rồi, từ kiếp trước đến kiếp này, từ lúc là ma đến khi thành người. Liệu đối với anh, chuyện khó tin này có trở thành chuyện cười hoang đường không? Có biến thành lý do chống chế trong mắt anh không?

Phía sau lưng Chi Lan xuất hiện hơi ấm, vẫn là khuôn ngực rắn rỏi và chiều cao hơn người, vẫn là kiểu cách áp sát người cô chỉ dạy từng chút một. Nhưng trực giác cho cô biết người ở phía sau không phải Thế Huân. Chi Lan xoay người thoát khỏi cảnh thân mật quá mức, cô không chút kiêng dè chĩa thẳng họng súng vào ngực trái đối phương.

Hoài Du giật mình giơ hai tay lên không trung, anh ta làm động tác đầu hàng, rối rít nói: “Là tôi, là tôi.”

Chi Lan cau mày, liếc mắt nhìn xung quanh một vòng. Cô chỉ lơ đãng suy nghĩ một chút, Tam đã biến đi đâu mất, đổi lại Hoài Du lại xuất hiện ở đây. Cô không thích Hoài Du đến quá gần mình, Chi Lan ngước mắt nhìn đôi mắt xanh biếc mang theo nhiều ý cười của anh ta, họng súng lại dí mạnh vào tim Hoài Du hơn.

“Bác sĩ Du đi quá giới hạn rồi đó.”

Hoài Du cười hì hì, mắt híp lại như trăng khuyết, anh ta lùi về sau ba bước tránh khỏi họng súng của cô.

“Tôi chỉ muốn góp ý một chút để cô bắn thành thạo hơn thôi.”

Chi Lan không để ý đến lời Hoài Du, cô vẫn còn cảnh giác.

“Sao anh đến được đây?”

“Tình cờ thôi, sáng nay ông lớn bảo tôi có thể đi một vòng tham quan dinh thự nhà họ Lê, ông cho phép. Thế nên tôi cũng tò mò đi thử một vòng, vô tình thấy cô tập bắn súng ở đây.”

Dứt lời, Hoài Du ngoái đầu nhìn về hướng cửa, trông thấy ngoài cửa không có ai, anh ta nói thêm: “Tôi đứng nhìn được một lúc rồi, cô Tam có điện thoại ra ngoài nghe, nên tôi vào đây.”

Thảo nào Chi Lan không nghe tiếng Tam ngăn cản Hoài Du, theo như cô quan sát, cô có cảm giác Tam không thích Hoài Du lắm. Mỗi khi Hoài Du xuất hiện, thái độ của Tam thay đổi ngay, cô ấy không vui.

Trông thấy Chi Lan không đáp lời, Hoài Du vươn tay gãi gãi mấy lọn tóc nâu, đôi mắt xanh dán chặt lấy khẩu súng trên tay cô, anh ta nói: “Tôi biết một chút về bắn súng, tôi có thể hướng dẫn cho cô.”

Chi Lan ngước mắt nhìn Hoài Du, đôi mắt xanh biếc kia sáng lên khi nhìn khẩu lục trên tay cô. Bất giác cô cảm nhận được, anh ta biết bắn súng, thậm chí là điêu luyện. Hoài Du đối với cô luôn có ý tốt, trông thấy mắt anh ta sáng như vậy, cô vô thức gật đầu đồng ý, không nỡ từ chối Hoài Du.

Hoài Du được Chi Lan đồng ý, anh ta càng vui vẻ hơn, khóe môi nở nụ cười rất tươi.

“Cô xoay người lại, giương súng lên đi.”

Lưng cô xoay lại, mặt đối với bia đỡ đạn, tay phải giương súng hướng về phía tâm bia.

“Như thế này hả?”

“Để tôi xem.” Hoài Du đáp lời, sau đó anh ta đến sát gần cô hơn, khoảng cách gần gũi y hệt lúc nãy, đầu Hoài Du hơi cúi xuống, suýt nữa thì cằm chạm vào vai Chi Lan.

“Nhắm bắn cũng chuẩn rồi, nhưng cô cầm súng thế này khó bắn lắm đấy.”

Chi Lan cố ý bước lên phía trước một chút, tránh tiếp xúc quá gần. Hoài Du lại tưởng rằng, cô nghĩ nhích lên một chút sẽ dễ bắn hơn, anh ta bật cười, trong lòng cảm thấy cô chủ có chút đáng yêu.

“Không phải cứ nhích lên là sẽ bắn trúng đâu.”

Đương nhiên là Chi Lan biết rõ điều đó, nhưng cô không muốn nói thẳng ra là cô tránh né Hoài Du, sợ tổn thương lòng tự trọng của anh ta, cô cũng không muốn làm người tốt buồn.

“Vậy thế nào mới bắn tốt được?”

“Cô là con gái, lực ghìm súng sẽ yếu hơn đàn ông con trai, thay vì tập bắn bằng một tay, vậy tại sao không thử bắn bằng hai tay?”

“Như vậy sẽ ra đạn nhanh hơn và đỡ giật hơn nhiều đấy.”

Hóa ra có thể bắn bằng hai tay, cô chỉ thấy Thế Huân và Tam bắn súng bằng một tay mà thôi, điều đó làm cô nghĩ rằng bắn súng bằng một tay là kĩ thuật đúng nhất.

“Bắn bằng hai tay như thế nào?” Cô tò mò hỏi Hoài Du.

Câu hỏi của cô chọc đúng nỗi niềm muốn làm thầy giáo của Hoài Du, anh ta nhiệt tình đáp: “Có hai cách bắn, thứ nhất là kiểu cổ một chút, nó là teacup grip.”

Hoài Du vừa nói vừa miêu tả cách cầm súng và dùng tay còn lại đặt dưới tay cầm tựa như nhà quý tộc nâng tách trà thưởng thức vậy.

“Kiểu này cổ lắm rồi, nó chỉ thích hợp khi cô khụy người hoặc nằm.”

“Cách còn lại là hai tay đều đặt ở tay cầm, tay còn lại bao phủ tay kéo cò, cách này phổ biến hơn. Cô thử bắn một viên xem…”

“Cậu Du!” Hoài Du chưa kịp dứt câu, giọng Tam đã cắt ngang, sắc mặt Tam tối lại.

Hoài Du phủi phủi tay, anh ta nhìn Tam cười tươi, vui vẻ nói: “Biết rồi, biết rồi, chỉ sửa cách bắn phù hợp với cô ấy thôi mà.”

“Cậu Du có thể ra ngoài rồi.” Tam bỏ qua thái độ vui vẻ của Hoài Du, cô ấy nghiêm mặt.

“Rồi, rồi.” Đầu anh ta gật gật, sau đó nghe lệnh Tam bước ra ngoài, Hoài Du bước ngang qua Tam, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô ấy.

“Không cần gắt như vậy đâu mà, tôi không có ý xấu, bình tĩnh đi.”

***

Một tuần sau.

Đêm.

Chi Lan tìm hiểu theo cách bắn Hoài Du chỉ, cô học theo cách bắn bằng hai tay, quả nhiên là dễ bắn hơn nhiều, độ giật giảm xuống đáng kể khiến đường đạn bay ra chuẩn xác hơn hẳn. Luyện tập có kết quả khiến Chi Lan vui vẻ hơn rất nhiều thành ra cô lại chăm chỉ luyện súng nhiều hơn. Cũng vì thế mà cô đóng quân tại khu luyện cung cả ngày.

Nhờ như vậy mà cô thoát được một kiếp nạn kinh hoàng.

Viên đạn thứ bảy bắn trúng hồng tâm trong ngày, Chi Lan thu súng vè, uể oải xoa xoa cái cổ tay nhức mỏi của mình.

Cửa phòng luyện cung bật ra khiến cô giật mình, Chi Lan hoảng hồn quay đầu lại, cô giúp việc mặt mũi trắng bệch, hai mắt mở to, miệng liên tục mấp máy không ra hơi: “Cháy rồi! Cháy rồi! Nhà chính của dinh thự cháy rồi!”

Khẩu Berretta trên tay Chi Lan rơi xuống đất, không kiềm chế được ngạc nhiên, cô thốt lên: “Cái gì?”

Nhà chính cháy rồi, nơi đó có phòng trầm hương của ông nội, ông nội… Chi Lan không dám nghĩ thêm, cô nhanh chân phóng thẳng ra ngoài, bầu trời đêm bị khói đen bao phủ kín, khói từ đám cháy liên tục bốc lên rồi tỏa ra ám vào không khí một lớp đen đục. Phía dãy nhà chính bùng lên ánh cam, ánh đỏ, chúng đang dùng sức nóng ngấu nghiến nuốt chửng cả nhà. Tiếng la hét thất thanh như xé toạc đêm đen, Chi Lan phóng thẳng về phía nhà chính, trong đầu cô chỉ có ông nội.

Bước chân cô càng lúc càng nhanh hơn, dùng hết tốc lực phóng thẳng về phía nhà chính, người giúp việc đuổi theo sau. Từ xa Chi Lan đã nghe thấy rõ tiếng hô hoán, tiếng dập lửa đầy rẫy bên tai, lửa càng lúc càng lớn hơn, hung hăng hơn.

“Gọi xe cứu hỏa chưa?” Chi Lan hét lên.

“Gọi xe cứu hỏa rồi mợ cả.” Một thợ làm vườn kéo vòi nước gấp gáp chạy ngang qua, tiện thể đáp lời cô.

Chi Lan đảo mắc nhìn một vòng, xung quanh toàn là người làm trong nhà, nhưng ông nội thì chưa thấy đâu. Nỗi lo lắng trong lòng càng dâng lên gấp bội, ông nội tuổi già sức yếu, làm sao có thể chạy thoát khỏi đám lửa như tử thần vồ người được. Bác Nhân quản gia từ đám cháy hoảng hốt chạy ra, quần áo bị lửa táp chỗ đen chỗ đỏ, mặt mũi lem luốc trắng bệch, bác Nhân gào lên: “Cậu Du với ông lớn còn ở bên trong!”

Giọng của bác Nhân như sét đánh bên tai Chi Lan, ông nội chưa ra ngoài, lửa cháy ở tầng trên đang dần dần lan xuống, nếu không đưa ông ra sớm hơn chắc chắn sẽ không còn đường ra nữa. Giây phút đó mọi tiếng la hét ồn ào bên tai cô vụt tắt, Chi Lan lao kéo vòi nước bắn ướt người như một bản năng, xé rách áo lấy một mảnh vải che mũi, sau đó phóng như bay lao vào nhà chính. Trong đầu cô chỉ hiện hữu một tia ý nghĩ duy nhất, bằng mọi giá phải cứu được ông, ông không thể bỏ mạng như vậy được.

“Mợ cả!” Bác Nhân khiếp vía hét ầm lên, nhưng không biết sức lực từ đâu, Chi Lan chạy rất nhanh, cô đã lao thẳng vào trong nhà chính, người giúp việc trong nhà liều mạng đuổi theo cô.

“Mợ cả! Nguy hiểm lắm! Mợ cả!”

Trong nhà toàn là khói đen ám vào mắc cay xè, lọt vào mũi ngăn cản đường hô hấp, Chi Lan vươn tay bịt mũi lại, cô ngăn khói độc từ đám cháy xộc vào mũi. Hệ thống đèn điện đã nổ sạch, trong nhà chỉ có sức nóng cùng ánh lửa lập lòe chiếu sáng. Chi Lan mò mẫm tìm đường lên cầu thang, cô vừa đi vừa gào lên: “Ông nội, ông nội đang ở đâu?”

“Ông ơi! Ông ơi!”

Lửa đã lan xuống phòng trầm hương, lửa gặp gỗ tựa như pháo được châm ngòi, nó càng hung tợn và bùng phát mạnh mẽ hơn, ngấu nghiến nuốt sạch đồ gỗ, bùng lên tỏa khí bỏng rát, khói đen cuồn cuồn vây kín tầm mắt, giọng Chi Lan thất thanh giữa lửa đỏ khói đen: “Ông ơi, ông đang ở đâu?”

“Ở đây, ông lớn ở đây!” Cuối cùng cũng có tiếng hồi đáp Chi Lan, Hoài Du cõng ông nội lao từ trên tầng xuống, ánh lửa hắt lên khiến gương mặt nhem nhuốc của anh ta bừng lên, ông nội sau lưng Hoài Du đã ngất, hai mắt nhắm chặt. Lửa cuộn xuống táp vào lưng Hoài Du khiến bước chân anh ta ngày một gấp gáp hơn, Hoài Du cắn chặt môi ngăn cho bản thân không rít lên vì đau đớn.

“Đỡ ông nội ra ngoài đi, nhanh lên!”

Khụ… khụ…

“Còn anh thì sao?” Chi Lan nén cơn ho, gào lên.

“Mặc xác tôi! Đưa ông lớn ra ngoài đi!”

Cả hai người cùng ho sặc sụa, Chi Lan biết dây dưa ở đây thêm chút nữa cả ba sẽ ngạt khói mất. Cô chết cũng không sao, nhưng tính mạng ông nội quan trọng nhất, ông không thể chết trong biển lửa. Chi Lan nhanh chóng đỡ lấy ông nội, dìu ông ra ngoài, tình thế cấp bách cô phải ưu tiên người quan trọng, Chi Lan vừa cõng ông nội đi, vừa day dứt trong lòng, trong đầu không khỏi nghĩ đến trường hợp xấu nhất, đó là Hoài Du bị biển lửa nuốt trọn.

Chi Lan cõng ông nội ra ngoài được một đoạn, mắt cô đỏ lên cay xè vì khói, không khí càng lúc càng ngột ngạt khó thở, khí độc từ đám cháy bốc lên khiến phổi cô nghẹn ứ. Cô cõng ông gần ra ngoài cách xa đám khói đen rồi, vậy mà vẫn nghẹn chết, vậy Hoài Du ở trong đó thì sao?

“Ông lớn! Cậu Du! Cậu Du!” Tiếng gào khản đặc vang lên, khiến hai mắt Chi Lan sáng lên, đó là giọng của Tam.

“Tam!” Cô gọi thật lớn, dường như Tam nghe được, cô ấy hoảng hốt phóng về phía này.

“Cậu Du vẫn còn ở bên trong ư?”

“Cô đỡ ông nội ra ngoài giúp tôi, nhanh lên!” Chi Lan đưa ông nội đang gục trên vai cho Tam, Tam vội vàng đỡ lấy, ánh sáng đỏ rực từ lửa ánh lên chiếc mặt nạ chống khói của Tam. Chi Lan hướng mắt nhìn ra ngoài, khoảng cách ra ngoài sân không còn xa nữa. Cô đánh liều vung tay giật lấy mặt nạ của Tam.

“Đưa ông ra ngoài, tôi vào tìm Hoài Du.”

“Mợ cả!” Tam hét lên nhưng Chi Lan, đã đội mặt nạ vào, thân thể nhanh nhẹn xoay bước phóng vào trong. Cô không muốn để Hoài Du bỏ mạng trong này, anh ta là người cứu ông nội, Hoài Du là người tốt, anh ta đáng được sống tiếp. Lương tâm của Chi Lan không cho phép cô thấy nạn không cứu, dù sao cũng là người quen. Ý nghĩ đó khiến bước chân cô càng lúc càng nhanh hơn nữa.

“Hoài Du! Hoài Du!”

Bên trong không còn tiếng trả lời, ánh lửa bừng lên lần nữa khiến thân thể gục trên đất của Hoài Du lọt vào mắt Chi Lan, lửa táp vào áo cô khiến da thịt bỏng rát, cô mặc kệ, phóng về phía anh ta. Đêm nay không biết sức lực từ đâu mà có, từ ranh giới sinh tử tiếp thêm sức lực cho Chi Lan, cô tháo phăng mặt nạ chống khói, đội cho Hoài Du. Dùng hết sức lực từ thân xác yếu ớt kéo một gã đàn ông cao lớn gấp hai lần cô.

“Du, gắng lên!”

“Hoài Du, anh cố gắng lên, tôi kéo anh đi, đừng chết.”

Giọng mềm mại của người con gái trước mắt vang lên từ trong biển lửa, tựa như giọng thiên sứ cứu mạng vọng xuống từ thiêng đàng, vang vọng bên tai Hoài Du, anh ta cố gắng mở mắt nhìn thật kĩ, cô gái không ngại chết kéo anh ra cũng đã dính lửa, miệng cô ấy vẫn bảo anh.

“Du, đừng chết.”

Cô ấy là thiên thần cứu mạng.

Hoài Du gom hết sức lực cuối cùng, anh ta ráng lết từng bước theo Chi Lan, mặt nạ chống khói khiến hô hấp anh đã đỡ ngạt phần nào. Bên ngoài có người xong vào liên tục, bọn họ gào thét ầm ĩ bên tai, hai ba người kéo cô ấy rời khỏi Hoài Du. Bản thân anh ta bị hai ba người nhấc bổng khiêng ra ngoài.

Tiếng còi xe cứu hỏa hú inh ỏi, lính cứu hỏa phủ đặc khắp nơi, rồng nước từ xe cứu hỏa đấu với quỷ lửa hừng hực. Tất cả khung cảnh đó Hoài Du không còn thấy được nữa, trong đầu anh ta chỉ văng vẳng giọng nói mềm mại.

“Du, đừng chết.”

Tiếng còi xe cấp cứu chấn động màn đêm, ba xe nối đuôi nhau phóng như bay đến bệnh viện.