Ánh Dương Nơi Đáy Mắt

Chương 5: Tầng 70



Tầng 60 toàn nhà The 26 cao nhất nhì khu Lâm Thượng.

Cao Lệ Chi lê từng bước trên dãy hành lang, hai chân cô ả nặng như đeo chì. Chỉ là bước đi nhẹ nhàng thôi sao mà khó khăn quá. Tấm thiếp mời vẫn nằm trong lòng bàn tay Lệ Chi. Rốt cuộc Lê Thế Huân muốn gặp cô ả để làm gì? Cao Lệ Chi ngước mắt nhìn căn phòng số 101. Cô ả biết Lê Thế Huân đang ở trong đó. Xung quanh dãy hành lang không một bóng người, dường như cả tầng 60 đã được bao trọn. Nhập pass trên tấm thiếp vào ô mật khẩu, cửa phòng tự động mở bung ra.

Lệ Chi thận trọng bước vào trong, trên giường có một người đàn ông ngồi chờ sẵn. Gương mặt đẹp không một góc chết. Nhất là đôi mắt cuốn hút và đầy áp bức kia. Anh ngồi trên giường, ngửa cổ uể oải nhìn lên trần nhà. Hàng cúc áo đầu tiên đã phanh ra từ bao giờ, thấp thoáng sau lớp áo sơ mi là thân hình tuyệt mỹ. Người đàn ông đẹp chết người này là kẻ vừa bẻ gãy hai tay Huỳnh Khang.

Cảnh tượng kinh dị vừa nãy khiến hai chân Lệ Chi run lên.

"Cậu cả tìm Lệ Chi ạ?" Cô ả hạ giọng nhẹ nhàng nũng nịu nhất có thể.

Chi Lan lượn trong không trung mấy vòng, cô nghe thấy giọng điệu nũng nịu của cô gái kia, một con ma như cô cũng phải buồn nôn. Cô bay đến gần cô ả. Hóa ra đây là Cao Lệ Chi - tình nhân của chồng cô. Cũng là người góp sức ném cô từ tầng 7 xuống. Chi Lan nhớ rõ, cô ả tự giới thiệu bản thân mình là minh tinh làng điện ảnh. Vì thế chuyện cô ta xinh đẹp, thân hình bỏng mắt là điều hiển nhiên.

Bất giác Chi Lan ngoảnh đầu nhìn Thế Huân, anh có hứng thú với mặt hàng showbiz này à? Nhai lại đồ của Huỳnh Khang không giống tác phong của anh lắm.

Chi Lan thầm nghĩ một lát nữa trong đây sẽ có cảnh nóng bỏng không nên nhìn. Vì thế cô lượn ra ngoài tránh đi, chỉ cần cách anh không quá xa, linh hồn của cô vẫn có thể chịu được.

Lê Thế Huân ngồi thẳng người, anh giương mắt nhìn cô ả được một lúc. Ánh nhìn của anh khiến Lệ Chi ngượng ngùng. Hai chân cô ả díu lại cọ vào nhau biểu thị bản thân đang ngượng. Anh nhìn cô ả chằm chằm như thế, trong đầu cô ta lóe lên một tia ý nghĩ.

Lê Thế Huân muốn cô ta.

Trong lòng Cao Lệ Chi len lỏi mấy tia đắc ý. Quên Huỳnh Khang đi, trở thành tình nhân của Thế Huân mới là chuyện sáng suốt nên đầu tư. Có được anh cô ta vừa có được tiền vừa có quyền lực.

"Quỳ xuống."

Anh đột ngột ra lệnh khiến Lệ Chi giật mình, cô ta thốt lên một tiếng: "Hả?"

Thế Huân trông thấy vẻ mặt ngẩn ngẩn ngơ ngơ của cô ta. Mức độ chán ghét kinh tởm càng tăng lên. Loại người như Cao Lệ Chi, anh không muốn phí lời. Thế Huân trừng mắt nhìn Cao Lệ Chi, cô ta từ ngẩn ngơ chuyển sang hiểu ý, ngay lập tức quỳ xuống sàn.

"Cô cặp với Huỳnh Khang bao lâu rồi?"

Câu hỏi của anh khiến cô ả giật thót mình. Cậu cả hỏi chuyện cặp kè này để làm gì? Tuy thắc mắc trong lòng nhưng cô ả không dám không trả lời. Lệ Chi nuốt nước bọt. Hai cánh tay của Huỳnh Khang, cậu cả có thể bẻ gãy nhẹ nhàng thì cái cổ họng của cô ả cũng không phải là vấn đề. Vì thế Lệ Chi thành thật trả lời: "Dạ... hai năm."

"Chi Lan có biết không?"

Sắc mặt Cao Lệ Chi chuyển xanh, cô ả khẽ lắc đầu.

Lê Thế Huân nhếch môi cười khinh, càng nhìn càng tởm ả đàn bà trước mặt.

"Cô ném Chi Lan xuống lầu?"

Thân thể Lệ Chi rung lên, cô ả điên cuồng lắc đầu, luôn miệng kêu lên: "Không... không có, tôi không có làm, không phải tôi."

Thế Huân nhanh như một báo hung hãn, anh xông tới siết chặt cổ Lệ Chi, áp đảo cả thân thể cô ta ngả xuống đất. Sát khí hừng hừng khiến cô ả mềm nhũn bất động trên sàn. Không phải Lệ Chi không muốn kháng cự mà là bị dọa không kháng cự nổi.

"Kiên nhẫn của tôi không có dư. Nói! Cô ném Chi Lan xuống lầu phải không?"

Nước từ hai bên khóe mắt tràn ra. Sức người đàn ông ghì chặt cô ả xuống đất khiến ả không thở nổi. Lệ Chi cố dùng hết sức lắc đầu như điên.

Cô ta ú ớ: "Không... không phải tôi. Là Huỳnh Khang... hắn ta mới là... người giết Chi Lan."

Bàn tay lạnh lẽo của Thế Huân rời khỏi cổ cô ta, anh sải bước ngồi lên giường vắt chéo chân. Ném cho cho cô ta một tia khinh bỉ tột cùng. Giọng điệu vô cùng chán ghét: "Chi Lan chết trong tay một ả đàn bà hèn hạ như cô là một sự sỉ nhục."

"Các người tưởng tôi cần sự thật từ miệng các người ư?"

"Quá rẻ tiền."

Lệ Chi không nói nên lời, cô ả chỉ biết nằm dài trên đất.

"Giết người thì đền mạng, nhưng người của Thế Huân thì phải đền gấp mười."

Lê Thế Huân vừa nói vừa xoay đồng hồ vàng trong tay, anh xem cô ả chẳng khác gì không khí.

"Nhà cô hiện tại vừa đủ mười người."

Cao Lệ Chi bật dậy, cô ta bán sống bán chết bấu víu vào chân anh. Nước mắt tuôn ra như mưa, cô ta gào lên.

"Cậu cả! Cậu cả! Tôi lạy cậu! Tôi lạy cậu tha cho tôi."

Thế Huân cúi đầu nâng cằm cô ta lên ngắm nghía một lúc, anh cố tìm ra một điểm tốt nào đó để tha cho cô ta. Song, càng ngắm càng thấy tởm. Anh thu tay về, chán ghét miết lòng bàn tay vào ga giường, cố gắng tẩy sạch bẩn thỉu vừa ám vào tay.

"Hôm nay là tiệc mừng tôi về nước, tôi sẽ ban ân huệ cho cô. Tha chắc chắn là không được. Nhưng đổi thì có thể."

"Đổi! Cậu cả! Cái gì tôi cũng đổi với cậu hết... cậu cả tha cho cả nhà tôi."

Lê Thế Huân cong moi cười rộ lên, anh chậm rãi nhắc lại: "Người của Thế Huân thì phải trả gấp mười."

"Chi Lan rơi từ tầng 7 xuống mà chết. Cô cũng vậy, nhưng mà là tầng 70."

Hai tay Lệ Chi buông thõng xuống đất, cô ta ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Lời nào của hắn giáng xuống cũng như sét đánh bên tai. Đầu gối cô ả tê dại không đứng lên nổi. Chết từ tầng 70... Quá kinh khủng!

"Cậu cả! Cậu tha cho tôi đi, tôi lạy cậu."

Anh nhíu mày, bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Có đổi hay không?"

Cao Lệ Chi lặng thinh không đáp, cô ta lưỡng lự một lúc. Điều đó khiến Thế Huân không vui, rất mất thời gian của anh. Lấy điện thoại từ trong túi quần ra. Anh nhấc máy gọi. Không quá ba hồi chuông, đầu dây bên kia đã nghe máy.

Anh thẳng thừng nói: "Không đổi nữa, tưới xăng rồi châm lửa ngay đi."

"Tôi đổi... Cậu cả! Tôi đổi với cậu." Lệ Chi gào lên nức nở.

Thế Huân tắt điện thoại, anh liếc mắt nhìn cô ta.

"Sau 15 phút nữa nhà cô sẽ bốc cháy, cũng có nghĩa là cô có 15 phút để chết."

Dứt lời Lê Thế Huân đứng bật dậy, sải bước ra khỏi phòng 101 không một lần ngoảnh đầu lại.

Ngay sau đó Cao Lệ Chi bần thần bước ra khỏi phòng, cô ta ấn thang máy đi thẳng lên tầng 70.

Thế Huân leo lên chiếc Bentley. Linh hồn của Chi Lan bị kéo về ngay bên cạnh anh. Cô không thể cách anh quá xa, hồn phách chỉ được phép quẩn quanh bên người anh.

Chi Lan ngạc nhiên khi thấy anh xuất hiện ở đây, cô lẩm bẩm: "Hành sự nhanh vậy sao?"

Ầm!

"Có người nhảy lầu!"

Tiếng hét thất thanh từ tứ phía vang lên khiến Chi Lan giật mình ngoảnh đầu lại. Cảnh tượng ngay trước mắt cô là một người lơ lửng trong không trung. Tốc độ lao xuống đất nhanh như xé gió, hai mắt cô mở to sau đó quay phắt nhìn Thế Huân yên vị trong xe.

Người nhảy lầu là... Cao Lệ Chi.

Chi Lan không khỏi bần thần, Thế Huân giết Lệ Chi vì cái gì? Vì cô ư?

Chiếc Bentley bắt đầu lăn bánh, không gian trong xe tĩnh lặng lạ thường. Rất lâu sau đó, giọng của anh mới vang lên nơi ghế sau.

"Dừng ở tiệm hoa."

Nhất nhận lệnh, không dám hỏi thêm.

Anh mở cửa xe bước xuống, trước mắt là một cửa hàng hoa nhỏ. Chi Lan tò mò bay theo sau lưng anh. Hai mắt cô mở to đầy thích thú nhất thời quên đi suy nghĩ về cái chết vừa rồi, cô lượn một vòng quanh cửa hàng hoa.

Đẹp quá!

Hóa ra hoa còn đẹp hơn tưởng tượng của cô. Chi Lan dõi mắt theo anh. Trông thấy Thế Huân tỉ mỉ chọn từng cành hoa màu trắng, nười bán gọi đó là hoa hồng. Thế Huân giao cho người bán gói thành một bó to. Sau đó anh ôm bó hoa vào xe dưới sự ngạc nhiên của Nhất.

Chiếc Bentley lăn bánh chạy về hướng cổng sau dinh thự nhà họ Lê để tránh đi tầm mắt khách mời dự tiệc. Lê Thế Huân ôm bó hồng trắng sải bước vào khu Lê Lăng, nơi mà thân xác bé nhỏ của Chi Lan được an nghỉ.

Anh khuỵu gối đặt bó hồng trắng lên bia mộ khắc tên cô.

Thế Huân mỉm cười, "Chúc mừng em."

Chi Lan ngẩn người nhìn anh.