Ánh Dương Rực Rỡ

Chương 5: Học trưởng, em thích anh!



         ****************

Mộ Hàn Chu vừa mới bước vào lớp học, cổ đã bị một cánh tay vòng qua như đã biết trước, nghiêng đầu gọi - Tiêu Lập Trình, cậu muốn làm gì?!

Tiêu Lập Trình cười tươi đáp - Nè, mình biết một chỗ rất thú vị, có muốn tới không?

Mộ Hàn Chu chưa kịp trả lời thì Hứa Thần ở ngay phía sau, nghe vậy thì không khỏi tò mò hỏi - Ở đâu vậy? Dẫn tao đi với?

Tiêu Lập Trình thấy Hứa Thần ở đây vào giờ này, ngạc nhiên hỏi - Hứa Tiểu Thần, sao mày lại ở đây? Mày học khoa Công nghệ thông tin mà, sao lại xuất hiện ở khoa Luật vậy hả?

Hứa Thần bị cậu gọi tên thân mật như vậy, không khỏi nổi hết da gà vội ôm lấy bản thân như thiếu nữ bị người ta trêu chọc nói - Ai cho cậu gọi tên thân mật của tôi hả? Có tin tôi một cước đá văng cậu không?

Tiêu Lập Trình không đáp, lè lưỡi kiêu kích, kết quả không cần nói cũng biết là.... Bị Hứa Thần cầm thước rượt đuổi trong lớp học của chính mình, ra ngoài hành lang mới va phải một người thoát được.

Tiêu Lập Trình vì chạy quá nhanh lại không nhìn phía trước, đâm vào một người ngoài hành lang.

Đối phương bị va phải, không kịp phòng bị chỉ kịp xoay người ôm lấy Tiêu Lập Trình rồi đột ngột bị ngã nằm trên đất, không cựa quậy được.

Tiêu Lập Trình khi ngã xuống đã vô tình môi chạm môi với người đó, khi định thần lại thì phát hiện người nằm phía dưới là Đào Mộc Nhân - Nam thần khoa Thiết kế đồ họa, lớn hơn cậu một tuổi.

Hứa Thần nhìn hai người va vào nhau rồi theo định lý vạn vật hấp dẫn, nằm đè lên nhau trên nền đất lạnh lẽo.

Mộ Hàn Chu nhìn hai người đang nằm dưới đất không cử động vì trúng tiếng sét ái tình với đối phương, lại nhìn ngay cuối hành lang vừa có bóng người rồi đi thì không khỏi nhíu mày.

"Không lẽ, do mình trọng sinh nên mọi chuyện xảy ra trước thời hạn sao? Nhưng..... bọn họ, liệu có thể xảy ra phản ứng hóa học không nhỉ?"

Mộ Hàn Chu lại gần Hứa Thần hỏi - Mày thích học trưởng khoa y sao?

Bị bạn cùng phòng hỏi thẳng như vậy, Hứa Thần hoàn toàn không thèm giấu giếm - Thích, cực kỳ thích!!!

Mộ Hàn Chu xoa đầu rồi gật đầu nói - Ừ, vậy hãy cố gắng. Học trưởng khoa y là nam thần lạnh lùng của trường, rất khó theo đuổi.

Hứa Thần cười đáp - Uhm~~ mình biết, bản thân phải làm gì mà! Không cần cậu lo, tốt nhất bây giờ cậu lên lo cho bản thân thì hơn.

- Sao lại vậy? - Mộ Hàn Chu như hiểu ý liền cười ngượng ngùng, gãi đầu nói - Người đó còn chưa đáp lại lời tỏ tình của mình, ngay cả khả năng theo đuổi cũng không cho, mình đang không biết phải làm sao đây?

- Mà không quan tâm đến nó nữa. - Chỉ hai người nằm ở đó không thèm nói chuyện, nói lớn - Hai người định như thế tới khi nào, hay là muốn làm bức tượng trong phòng trưng bày của khoa Mỹ thuật?

Hai người nghe vậy, giật mình tách ra, sau đó Tiêu Lập Trình bối rối nhìn đối phương mà cúi đầu xin lỗi.

- Thật xin lỗi!!

- Không sao. Vậy không còn chuyện gì nữa, anh xin phép đi trước?

Đào Mộc Nhân đáp lại, lạnh lùng quay đi không nói thêm câu gì, có vẻ thật sự đang rất gấp.

Tiêu Lập Trình nhìn bóng dáng dần khuất xa kia, lưu luyến không rời.

Mộ Hàn Chu ghé sát tai hỏi - Không lỡ? Đi theo đi!

Tiêu Lập Trình không rời mắt đáp - Chúng ta học khác khoa lại không cùng khóa, không biết tiếp cận!?

Mộ Hàn Chu xoa cằm suy nghĩ gì đó, lắc đầu bỏ qua rồi hỏi - Nơi thú vị ở đâu vậy? Đi!!

Tiêu Lập Trình không còn thấy bóng dáng của ai kia, hồi phục tinh thần quay đầu đáp - Được, dù sao học xong tiết này liền đi, tới giờ vào lớp rồi.

Mộ Hàn Chu quan sát sắc mặt của Tiêu Lập Trình, gật đầu đồng ý - Uhm ~~!!

Hai người cùng nhau bước vào trong lớp, Hứa Thần cũng đi về lớp của mình.

...****************...

- Đây là đâu vậy???

Hứa Thần vừa nhìn quang cảnh, sông nước hữu tình, trời quang mây tịnh, ngạc nhiên hỏi - Đây chính là nơi mà mày bảo thú vị sao??

Tiêu Lập Trình gật đầu nói - Đây chính hồ Nguyệt Lượng, nghe đồn nói này chỉ cần nói ước muốn liền sẽ thành sự thật, có muốn thử không??

Mộ Hàn Chu nghe thấy vậy không nhịn được cười, dáo dác nhìn xung quanh, nhất là mấy sạp hàng quán ăn.

Quả nhiên, ở một nơi không xa, tầng hai ngay cửa sổ liền thấy bóng dáng của một thiếu niên đang ăn hoành thánh với bạn học.

Dịch Hành vẫn giống như trong khí ức của anh, lạnh lùng vô cảm ít nói, không bao giờ quan tâm đến mọi thứ xung quanh mình.

Lại nhìn cậu bạn cùng phòng Hứa Thần vẫn không biết bản thân bị gài bẫy, không kiểm chế mà hô to.

- Dịch Hành!! Học trưởng, em thích anh.

Tiếng la lớn như vậy lập tức thu hút sự chú ý của mọi người quanh đó, tất nhiên cũng khiến Dịch Hành đang ăn mỳ phải khựng lại nhìn xuống.

Rốt cuộc là ai lại to gan lớn mật, tỏ tình ngay giữa chốn thanh thiên bạch nhật.

Đám bạn ngồi cùng cũng nghe thấy, liền giở giọng trêu chọc, ngó đầu ra cửa sổ nhìn là ai?

Thì thấy đối phương là con trai thì tất cả đều ôm bụng cười, chỉ trỏ.

- Dịch học trưởng thật không ngờ, trai gái giết hết nhỉ?

- Bạn học kia, hình như nam thần khoa Công nghệ thông tin, tên gì ấy nhỉ?

- Tên Hứa Thần, là sinh viên năm nhất khoa đó? Thấy trên diễn đàn trường, cậu ta cũng rất được nữ sinh quan tâm nha?

- Không nghĩ tới một nam thần như vậy, mà ở giữa chốn thanh thiên bạch nhật như vậy, lại tỏ tình với một nam thần khác?

- Có vẻ, nam thần Dịch đồng học của chúng ta không làm gì, cũng thu hút rất nhiều ong bướm nha!?

- Còn phải nói, khoa chúng ta toàn đực rựa, đã mấy năm rồi tôi sắp quên mất cảm giác làm đàn ông rồi?

- Chúng ta như đám hoà thượng, trong ngôi trường này? Nhìn mà muốn chuyển khoa luôn, nếu không phải khóa chúng ta sắp tốt nghiệp, thì tôi cũng trụ được tới bây giờ!

- .......

- ........

Những lời vô tình hay cố ý, Dịch Hành không quan tâm bọn họ, nhìn xuống phía dưới liền chạm ánh mắt với Hứa Thần.

Không nghĩ tới bản thân lại có một ngày bị nam sinh tỏ tình, bên dưới cũng có rất nhiều người tụ tập lại thành vòng tròn nhìn cậu ta.

Hứa Thần thấy Dịch Hành cũng ở đây, vô cùng xấu hổ mới chuồn khỏi đó thật nhanh.

Tiêu Lập Trình đã đặt được mục đích liền cười trên nỗi đau người khác, hoàn toàn không quan tâm đến ánh nhìn kì quái của người xung quanh.

Mộ Hàn Chu thở dài, đặt tay lên vai trái cậu nói - Cười người hôm trước, hôm sau người cười, hãy bảo trọng.

Nói xong liền không quan tâm đến vẻ mặt vô tội của ai kia, lạnh lùng cho tay vào túi rồi bước đi thanh thản.

Tiêu Lập Trình thấy hai người cứ như bỏ đi, cực kỳ tức giận chạy gọi với theo.