Anh Hai, Em Không Chơi!

Chương 1: Ca ca, em muốn đi học



Tác giả: Vưu Duyệt Thảo Mộc

Edit: Dưa

MÌNH CÓ CHÚ THÍCH CÔNG THỤ RÕ RÀNG TRONG PHẦN GIỚI THIỆU TRUYỆN. MONG MỌI NGƯỜI TUYỆT ĐỐI KHÔNG NGHỊCH CP!!!. PHÁT HIỆN BẤT KÌ BÌNH LUẬN NÀO NGHỊCH CP CHỦ NHÀ XIN PHÉP ĐƯỢC XOÁ

Beta: Dưa

———

Phương Nho An từ thư phòng đi ra, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cửa, trên khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn tràn đầy rối rắm: Anh hai cưng chiều mình nhất, chắc sẽ đáp ứng mà, thế nhưng anh hai nổi giận cũng doạ người lắm (T▽T)...

Rốt cục hạ quyết tâm, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa, nhìn thấy anh hai đang đọc sách.

Phương Nho Ngôn ngẩng đầu, bất đắc dĩ nhìn ánh mắt Phương Nho An lay động trước mặt, đặt quyển sách trên tay xuống, vỗ vỗ chân: "Cục cưng, lại đây." Phương Nho Ngôn đã sớm phát hiện cục cưng nhà mình đứng bên ngoài.

Phương Nho An tới chỗ Phương Nho Ngôn, ngoan ngoãn ngồi vào lòng đối phương, thiếu niên 16 tuổi ngồi trong lòng anh hai lại không cảm thấy mất tự nhiên chút nào. Phương Nho An tỏ vẻ, từ nhỏ cứ bị anh hai ôm vào lòng như vậy đã thành thói quen ( ̄^ ̄)

Phương Nho Ngôn ôn nhu nhìn thiếu niên trong ngực: "Tìm anh hai có chuyện gì, Hửm?"

Phương Nho An nghĩ nghĩ, duỗi ra cánh tay nhỏ dài trắng nõn, ôm cổ Phương Nho Ngôn, dùng hai má cọ xát đối phương làm nũng: "Anh hai cho em đi học được không?"

Phương Nho Ngôn nghe vậy, mắt nheo lại, con ngươi chợt loé nguy hiểm, không biết đang suy nghĩ gì.

Sau khi hoàn hồn, anh nhìn thấy đôi mắt trong veo đen nhánh mở to của Phương Nho An đang chờ mong nhìn mình, tâm Phương Nho Ngôn thoáng cái mềm nhũn: "Được, nhưng mỗi ngày phải đúng giờ về nhà, không được tùy tiện tin tưởng người khác, bạn học cũng không được..."

Tâm tư Phương Nho An tại thời điểm được anh hai đồng ý đã sớm bay đi mất, một đống lời lải nhải sau đó cậu căn bản không nghe thấy. Khi Phương Nho Ngôn nói xong, cậu vui mừng hôn anh một cái: "Moa, cảm ơn anh hai!"

Phương Nho Ngôn quan sát đứa trẻ trước mắt cười đến mắt híp thành vầng trăng, hai gò má vốn đẹp đẽ nay lại càng trở nên mê người, ánh mắt anh không khỏi tối sầm lại: Phải nhẫn nhịn, đợi cục cưng lớn hơn chút nữa...

Thiếu niên cười đến vô tâm vô phế, cậu không nhận ra tình cảm không thể nói cho ai biết của anh hai dành cho mình.

...

Phương Nho An từ nhỏ đã được anh hai tự tay chăm sóc, cho dù bắt đầu đến tuổi đi học, cũng là anh hai mời gia sư về nhà dạy cho cậu, bởi vì anh hai nói thế giới bên ngoài quá hiểm ác, lo sợ cậu gặp phải nguy hiểm, vậy nên dù cho cậu đã sắp thành niên, nhưng đối với rất nhiều chuyện vẫn còn mơ mơ hồ hồ, nhất là chuyện tình cảm. Trong thế giới nho nhỏ của cậu luôn chỉ có mẹ, anh hai và thầy giáo.

Hiện tại cậu trưởng thành hơn một chút, đối với thế giới bên ngoài sẽ càng thêm hiếu kỳ, bấy giờ mới tới quấn lấy Phương Nho Ngôn, nói muốn đến trường.

...

Ngày mai sẽ được đến trường, Phương Nho An cuộn mình trong chăn, lăn qua lăn lại trên giường lớn, "bịch" giống như. Đụng phải cái gì đó? Cậu nghi ngờ thò đầu ra khỏi chăn, phát hiện không biết từ lúc nào anh hại đã đứng ở cạnh giường.

"Làm sao vậy, không ngủ được hả?"

"Ừ..."

Phương Nho Ngôn nhìn Phương Nho An ló ra từ trong chăn, sợi tóc ngổn ngang dán trên trán, đôi mắt trong suốt tỉnh tỉnh mê mê nhìn mình, có ý muốn nói lại thôi, con ngươi luôn hàm chứa ý cười của Phương Nho Ngôn trở nên đỏ rực, Phương Nho An vẫn không chút nào nhận ra.

"Anh hai ôm cục cưng ngủ được không? " Phương Nho Ngôn nhìn thiếu niên dụ hoặc trước mắt.

Phương Nho An bĩu môi: "Anh hai, nói thẳng ra là anh sợ ngủ một mình."

Phương Nho Ngôn thấy cậu đắc ý, nghĩ thầm, cũng không biết là tiểu ngu ngốc nào thường xuyên vì gặp ác mộng mà thức giấc, chạy đến chỗ anh đòi ôm mới chịu ngủ.

Phương Nho Ngôn ôn nhu cười cười: "Phải phải phải, cho nên cục cưng ngủ cùng anh hai nhé?"

Phương Nho An ngạo kiều gật đầu: "Hừ, lên đây."

...

Bầu không khí yên tĩnh có hơi ái muội, Phương Nho Ngôn ôm cậu vào ngực, híp híp mắt, cánh tay thon dài lặng lẽ vói vào trong áo ngủ cậu, vuốt ve xung quanh eo, thỉnh thoảng hướng lên trên xoa xoa, âm thầm ăn đậu hủ.

"A....Ô anh hai đừng sờ, ha ha ha, nhột quá ha ha."

"..."

Thật sự là làm bậy không thể sống, Phương Nho Ngôn thở dài, cho đến khi cảm nhận được bên cạnh truyền đến tiếng hít thở ổn định, anh mới nhẹ nhàng đứng dậy, chỉ chốc lát sau, nhà vệ sinh truyền ra một tràng tiếng thở dốc.

Hết chương 1.

Lời editor: một đoản văn ngắn gửi đến mọi người <3