Anh Hai, Em Không Chơi!

Chương 3: Cậu còn nhớ tôi không?



Đến khi Phương Nho Ngôn nhìn thấy Phương Nho An cùng Hứa Nặc đi từ trường học ra, đặc biệt là Hứa Nặc còn vô cùng thân thiết khoác vai Phương Nho An, cảm giác ghen tị tích lũy nãy giờ cộng thêm cảm giác lo được lo mất rốt cục cũng bộc phát, anh nhanh chóng xuống xe đi về phía họ.

Bên này, Phương Nho An được Hứa Nặc kể những câu chuyện thú vị mà cậu chưa từng nghe bao giờ, đột nhiên cảm giác được điều gì đó, cậu ngẩng đầu, trông thấy anh hai nhà mình khí thế hung hãn đi về phía này.

Phương Ngo Ngôn kéo cánh tay Hứa Nặc đang khoác trên vai Phương Nho An xuống, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn hắn, đồng thời túm lấy Phương Nho An vẫn còn đang mờ mịt đi.

........

Phương Nho An dè dặt quan sát anh hai nhà mình, sau khi túm cậu lên xe, mặt anh hai vẫn luôn u ám, không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Anh hai....." A a a, anh hai tức giận thật sự quá dọa người. Nhưng mà anh hai làm sao vậy?

Mà sau khi Phương Nho Ngôn tỉnh táo lại mới phát hiện bản thân khi nãy rất không ra thể thống gì, hệt như một người đàn bà đố kị, không những vậy anh còn lo lắng khi nãy mình hơi dùng sức, liệu có làm bị thương cánh tay của Phương Nho An hay không.

Về đến nhà, Phương Nho Ngôn chẳng nói lời nào, anh nhìn thoáng qua cổ tay của đối phương, quả nhiên đã bầm tím.

Anh ảo não, vội vàng tìm kiếm hộp y tế lấy thuốc cho Phương Nho An, vừa thoa thuốc vừa cân nhắc lời nói, nói: "Cục cưng có trách anh hai không?"

Phương Nho An suy nghĩ một chút thì lắc đầu, nghi hoặc hỏi: "Không đâu, vì sao phải trách anh hai?"

Phương Nho Ngôn cúi đầu che dấu nội tâm bản thân: "Anh hai sợ em bị người khác gạt, những người đó tiếp cận em đều không được mấy phần thật tâm, cho nên em đừng dễ dàng tin tưởng người khác được không?''

Phương Nho An chỗ hiểu chỗ không gật gật đầu.

Phương Nho Ngôn nhìn bộ dáng ngơ ngác của cậu, bỗng nhiên có chút lo lắng, nếu như bé con nhà mình bị bắt cóc thì phải làm sao bây giờ?

Lại dặn dò thêm một câu: "Anh hai sẽ vĩnh viễn đối tốt với em, cho nên, cục cưng chỉ có thể tin tưởng anh hai, dựa vào anh hai."

Rõ ràng ngữ khí ôn nhu, lại cường ngạnh sinh ra một tia chân thật đáng tin.

Thời điểm Phương Nho An ngẩn người, Phương Nho Ngôn dùng ánh mắt si mê nhìn cậu, cho đến khi cậu hồi hồn anh mới thu lại biểu tình.

Em chỉ có thể là của anh.

......

Sáng sớm hôm sau, Phương Nho An cùng Phương Nho Ngôn vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Hứa Nặc đút tay vào túi quần, nghiêng người dựa trên cửa, vừa nghe thấy tiếng cửa mở, nháy mắt hắn liền ngẩng đầu lên, cười ngây ngô với Phương Nho An.

Ngay lập tức, sắc mặt Phương Nho Ngôn trầm xuống: "Sao cậu lại ở đây!"

Hứa Nặc không để ý anh, trực tiếp đi tới trước mặt Phương Nho An: "An An, tôi tới đón cậu đến trường"

Nhất thời Phương Nho An không phản ứng được, đón cậu đến trường? Có điều cậu ta cười nhìn thật ngốc.......

Phương Nho Ngôn lôi kéo Hứa Nặc: "Có tôi rồi, không cần đến cậu!"

"À giám đốc Phương, không phải ngài đang có việc gấp sao" Hứa Nặc kéo dài âm điệu, như là ám chỉ thứ gì đó.

"Reng..." điện thoại Phương Nho Ngôn trùng hợp vang lên, anh nhận điện thoại, chợt nghe bên kia truyền đến: "Giám đốc, bên Hứa thị nói hợp đồng thương lượng có vấn đề, buộc ngài phải tự đi giải quyết, bằng không sẽ hủy hợp đồng."

Cuối cùng Phương Nho An cũng phản ứng được, nghe thấy tiểu Lưu lớn tiếng liền nhu thuận nói: "Anh hai, anh vội thì đi đi, em có thể tự đi."

Phương Nho Ngôn bất đắc dĩ, đành phải gật đầu, nhìn thoáng qua Hứa Nặc đang nhìn anh, "hừ." một tiếng rời đi, bản thân anh nên bình tĩnh một chút, không nên bị chọc giận dễ dàng như vậy.

Hứa Nặc nắm tay Phương Nho An, nhưng không đi đến trường học mà là lại đến công viên nghỉ chân, hắn nhìn Phương Nho An đang nghi hoặc nhìn mình, chờ mong hỏi: "Tiểu bao tử, cậu nhớ tôi không?"

Phương Nho An nghe xưng hô có hơi quen tai, hình như.....Đã quên.

Hết chương 3.