Ảnh Hậu Giới Hắc Đạo Trọng Sinh

Chương 147: Nhận đồ đệ kiếm tiền dưỡng già



Trác Tùng và đám cận vệ đứng canh ngoài cửa nghe hết không lọt một chữ, đặc biệt là Trác Tùng., Mới mấy hôm trước anh ta còn cho rằng cậu chủ và cô chủ toang rồi, thế nhưng hôm nay hai người tay trong tay trở về, cậu chủ còn dính người ta như sam. Sau đó từ sáng đến tối thúc cho đám người họ hết nồi cơm chó này đến nồi cơm chó khác, bọn họ nghẹn sặp chết rồi, nhưng mà ai náy cũng đều vui thay cho cậu chủ, cuối cùng đã khổ tận cam lai.

*Quay trở lại chỗ của quân đoàn Thần Vũ, Bạch Linh được đưa vào trong căn nhà gỗ của Lương Văn Thao, Bạch Vân lập tức tiến hành xử lý vết thương ở đầu cho bà, Ninh Hân ở bên cạnh làm trợ lý, chưa tới 30 phút vết thương đã xử lý xong. Bạch Vân lúc này mới đưa mắt ra hiệu cho Ninh Hân, Ninh Hân hiểu được ý tứ của sư phụ liền lên tiếng.

- Phiền anh chuẩn bị cho tôi một ít nước ấm và bộ quần áo sạch.

Lương Văn Thao biết Ninh Hân là đang nói chuyện với mình liền gọi cô gái câm người lo việc ăn uống trong quân đoàn đi chuẩn bị.

Ninh Hân đỡ Bạch Linh vào trong bồn tắm, sau đó cởi quần áo trên người bà kiểm tra một lần từ đầu đến chân, lại giúp bà vệ sinh thân thể mặc quần áo sau đó bế Bạch Linh trở lại phòng.

Đến lúc ra ngoài Ninh Hân nhìn thấy có nhiều người thì nhẹ gật đầu với sư phụ, hai người cũng ngầm hiểu ý nhau.

Lúc này Bạch Vân mới quay đầu nhìn Lương Văn Thao, nãy giờ vẫn luôn lo chuyện của Bạch Linh bọn họ thậm chí còn chưa kịp chào hỏi nhau. Ông đưa mắt đánh giá chàng trai này, tuổi trẻ trầm ổn đúng là không hổ danh người do đồ đệ ông chọn.

- Cậu là Lương Văn Thao.

Lương Văn Thao hơi cúi người lễ phép trả lời.

- Vâng ạ, cô chủ có dặn dò, khiến ngài vất vả rồi có việc gì ngài cứ việc sai xử, tất cả quân đoàn ở đây đều sẽ nghe lệnh ngài.

Người trước mặt là sư phụ của cô chủ, Lương Văn Thao cũng thật không biết xưng hô như thế nào cho phải, chỉ đành dùng thái độ kính trọng nhất để nói chuyện với ông. Bạch Vân khẽ xua tay.

- Không cần xưng hô khách khí như vậy, đều là người một nhà cả, con bé đã giao quân đoàn Thần Vũ cho cậu thì chứng tỏ nó rất tin tưởng cậu. Ta chỉ đến để truyền thụ võ học mà thôi, đã như vậy thì xem như ta thu nhận các cậu, cứ như con bé gọi ta là sư phụ là được.

Lương Văn Thao có hơi khó xử vội lên tiếng.

- Cái này, hình như không phù hợp cho lắm, cô chủ là chủ của chúng tôi, như vậy không tốt.

Nếu bọn họ nhận ông làm thầy gọi ông là sư phụ, không phải sẽ ngang hàng với cô hay sao, chuyện này sao có thể chứ. Ninh Hân nhìn ra sự rối rắm của Lương Văn Thao cảm thấy người đàn ông này đối với sư tỷ thật sự là một lòng trung thành, đến chuyện nhỏ như vậy cũng vì sư tỷ mà suy nghĩ trước sau.

- Anh không cần phải rối rắm, dù sư phụ thu nhận mọi người thì cũng sẽ có tôn ti trật tự, mọi người đều là sư đệ, sư môn càng đông thì mới bảo vệ được sư tỷ chu toàn.

Bạch Vân nghe vậy đột nhiên bừng tỉnh tức thì cười tít mắt chen vào một câu.

- Đúng đúng, sao ta không nghĩ ra sớm hơn nhỉ, thu nhiều đệ tử một chút để bọn chúng hiếu kính ta, về sau không sợ không có tiền tiêu nha.

Ninh Hân bị một câu này của Bạch Vân làm cho choáng suýt thì ngã ngữa không khỏi bất lực đỡ trán, sau đó lườm Bạch Vân một cái.

- Sư phụ người tém tém lại một chút muốn doạ bọn họ chạy hết hay gì.Thẻ đen của anh rể còn không đủ cho người dùng hay sao.

Đúng thế Ninh Hân đã chủ động tiếp nhận Mạnh Vũ Thần là anh rể, dù anh rể này nhìn khí chất rất khủng bố, cô không muốn nhận cũng phải nhận.

Bạch Vân lại bày ra vẻ mặt vô cùng đương nhiên.

- Trên đời có người nào chê tiền nhiều sao. Tiền anh rễ con cho ta là tiền của anh rể con, còn về phần con sau này cũng phải nuôi ta, đừng nghĩ mà trốn được.

Bạch Vân còn chưng ra vẻ mặt hung dữ đe doạ.

- Nếu con dám không nuôi ta, ta sẽ mang con đến chỗ cái tên nhóc Lucas kia bán con cho nó lấy 3 triệu đô.

- Sư phụ…người…người…

- Ta làm sao.

- Người…đồ ông già tham tiền, con không thèm nói chuyện với người nữa.

Ninh Hân khoanh tay giậm chân không thèm nhìn mặt Bạch Vân.

Lương Văn Thao bị một màn này làm cho không kịp tiếp thu, vì cái gì vừa vài giây trước còn là một người thần bí cao thâm một giây sau liền biến thành ông già tinh ranh, anh không theo kịp, nhưng mà cách bọn họ ở cạnh nhau lại khiến anh ngưỡng mộ vô cùng. Lương Văn Thao không khỏi nghĩ, có phải cô chủ lúc ở cùng hai người này cũng sẽ có một mặt vui vẻ như vậy không, anh không kiềm được mà cũng cười khẽ.

Lương Văn Thao rất nhanh lấy lại tinh thần cúi người với Bạch Vân.

- Văn Thao nguyện ý nghe theo sự sắp xếp của cô chủ, xin sư phụ chỉ bảo nhiều hơn.