Ảnh Hậu Giới Hắc Đạo Trọng Sinh

Chương 29: Là tổ quốc đã phản bội họ, vứt bỏ họ



Mười người đàn ông đứng phía sau Lương Văn Thao đồng loạt đưa mắt nhìn nhau trong lòng bọn họ có chút chấn động. Bọn họ là những vệ sĩ được nhà họ Trịnh nuôi dưỡng nhưng xuất thân điều là bộ đội xuất ngũ, có một vài người còn từng nằm trong đội đặc chủng. Họ luôn cho rằng người con nuôi của chủ tịch Trịnh Trí Minh là một người đàn ông nho nhã lịch thiệp, lại không nghĩ rằng cái người bọn họ cho rằng là một thư sinh tay trói gà không chặt, giờ phút này giết người một cái chớp mắt cũng không có.

Họ không biết nhưng Hoàng Tư Vũ lại rất rõ, 5 năm trước khi nhà họ Trịnh xảy ra nội loạn, nếu không phải Lương Văn Thao có bản lĩnh thì cũng sẽ không thể toàn mạng mang theo Trịnh Hoài Đức mới 15 tuổi trốn khỏi sự truy sát của một nhóm xã hội đen do Trịnh Bách thuê.

Hai ngày trước sau khi xuất viện, cô đã lệnh cho Lương Văn Thao trong đám người của nhà họ Trịnh chọn ra cho cô 10 người có tư chất tốt nhất, quan trọng là trung thành tuyệt đối. Muốn chiếm lĩnh địa bàn cô cần phải có người phụ trợ, một mình cô cũng có thể làm nhưng như vậy thì mất quá nhiều thời gian.

Một tiếng sau, cổng lớn biệt thự nhà họ Võ lại mở ra lần nữa, lần này người đến là 3 đường chủ phân đường của quận 1, quận 2, quận 3 cùng với đàn em thân tín của mình.

Bọn họ nhận được điện thoại của vợ bang chủ, nói sức khỏe của ông ta chuyển biến không tốt, muốn bọn họ đến bàn về việc chuyển giao quyền lực. Ai ai cũng mang theo tâm trạng hừng hực khí thế bước vào trong, hy vọng mình sẽ là người tiếp theo ngồi lên vị trí bang chủ này.

Mấy ngày trước bọn họ nhận được tin bang chủ đến CLB BAY, không cẩn thận chọc nhầm một người phụ nữ đáng sợ nên bị phế một cánh tay. Bọn họ cũng chẳng quan tâm dù sao trong mắt họ Võ Văn Tài chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi. Nếu hỏi bọn họ có mưu đồ đoạt quyền không đương nhiên là có, chỉ là thế lực 3 quận xưa nay luôn tranh cao thấp kiềm hãm lẫn nhau. Nếu có một bên đứng ra trước, chỉ sợ sẽ bị các bên còn lại tận dụng thời cơ mà diệt sạch, như thế mất nhiều hơn được. Trước khi đến đây cả ba điều đã lệnh cho đàn em ở nhà chờ, nếu có chuyện gì lập tức hành động.

Bọn họ đưa mắt nhìn nhau không ai nói với ai câu nào, nhưng trong lòng mỗi người đều có chung một ý nghĩ. Qua đêm nay nữa thôi nếu bản thân được chọn, 2 người còn lại cũng đừng hòng ai sống sót. Bọn họ không giống tên Võ Văn Tài vô dụng kia, vì vô dụng không quản được bang hội nên mới phải phân chia quyền lực cho người khác. Một khi bang Mắt Mèo rơi vào tay bọn họ, bọn họ sẽ thâu tóm toàn bộ, sao có thể để mối nguy hiểm như đường chủ 2 quận kia còn lại tồn tại được.

Rất tiếc bọn họ trăm tính vạn tính cũng không tính được, chuyến này bọn họ đến đây không có đường để quay trở về.

Vừa bước vào trong khi cánh cửa biệt thự đóng lại, trong biệt thự không có bất kỳ tia sáng nào. Từng âm thanh bịch bịch vang lên, trong không khí thoang thoảng mùi máu tươi, khi ánh đèn lần nữa bật mở dưới sàn nhà đã la liệt xác chết. Nhẹ nhàng và lưu loát như thế, thậm chí còn không tốn phí sức lực nào đã diệt xong một bang phái trong thập đại bang phái của Sài Gòn.

Nhìn về tấm lưng mảnh khảnh nhưng thẳng tắp toát ra khi thế của một vương giả đang đứng trước mặt mình. Những người đi theo cô đưa mắt nhìn nhau, trong mắt họ hiện lên một mảnh kiên định hơn bao giờ hết.

Từ xưa đến nay cô luôn sẽ dùng cách đơn giản nhất diệt trọn ổ thay vì phải tốn nhiều công sức đánh lẻ tẻ. Tối nay toàn bộ những kẻ có địa vị trong bang Mắt Mèo đều đã bỏ mạng, tướng lĩnh đã chết thu đám tôm tép bên dưới cũng không cần phí sức.

Hoàng Tư Vũ nhìn cũng không nhìn một cái, hạ lệnh xuống.

- Gia Lâm, Trần Lực, Văn Hải ba người dẫn theo người của chúng ta lập tức tiếp quản 3 quận. Kẻ nào dám chống lại…giết không tha.

- Rõ.

Ba người đàn ông phía sau Lương Văn Thao cung kính nhận lệnh. Bọn họ cũng là 3 đội trưởng đội vệ sĩ nhà họ Trịnh, năng lực vô cùng tốt hơn nữa Trịnh Minh Trí còn có ơn với họ, cho nên chỉ cần ông muốn bọn họ bán mạng cho ai họ đều sẽ không từ.

Trước khi từ thủ đô vào đây ông đã nói rõ muốn bọn họ đi theo cô chủ, từ nay về sau mạng của bọn họ thuộc về cô. Cho dù cả ba xuất thân từ bộ đội đặc chủng, thế nhưng bọn họ làm những việc này không có gì phải hổ thẹn với lương tâm cả.

Có lẽ đối với những người lính khác sau khi xuất ngũ vẫn sẽ giữ vững cái gọi là tinh thần quân nhân chính nghĩa, những chuyện phạm pháp giết người làm xã hội đen được xem là nhục nhã là phản bội lại lý tưởng của chính mình. Nhưng với những người có mặt ở nơi này, điều bọn họ hối hận nhất trong đời chính là bản thân đã từng là quân nhân, bọn họ không phản bội tổ quốc, không vứt bỏ lý tưởng mà là tổ quốc đã phản bội họ, vứt bỏ họ trước.

Từ thời khắc nhìn thấy cô gái kia trước mặt họ đeo lên mặt nạ da người, nói với bọn họ muốn mở ra một mảnh trời mới trong giới hắc đạo Việt Nam, mà mục tiêu đầu tiên của cô chính là bang Mắt Mèo. Bọn họ đầu tiên là chấn kinh, sau đó lại là sợ hãi cùng thuần phục. Ngay cả nhà họ Trịnh cũng đã ngồi trên chiếc thuyền của cô, đánh cược mạng sống cho cô, họ có cái gì mà không dám. Cô đã hứa nếu họ muốn báo thù, cô sẽ đưa dao cho họ, nếu kẻ thù của họ phản kích, cô sẽ là tấm khiên chắn hết mọi bom đạn chọ họ. Không biết vì cái gì

họ tin tưởng cô gái này, cô nói được nhất định sẽ làm được, đã vậy họ còn có gì mà không cam tâm tình nguyện. Cùng cô mở ra một vùng trời mới, xây dựng nên một đế chế mới, đứng trên đỉnh cao nhất của nhân sinh từ thời khắc này trở đi chính là lý tưởng của họ, cho tới một ngày bản thân ngã xuống mới thôi.