Ảnh Hậu Giới Hắc Đạo Trọng Sinh

Chương 3: Hoàng Tư Vũ



Ella nhìn căn cước công dân đang cầm trên tay.

Hoàng Tư Vũ, ngày sinh 27/04/2000. Cô gái này vậy mà lại có ngày tháng năm sinh cùng với cô, hơn nữa ngay cả tên họ cũng giống nhau như thế. Đây là tên tiếng việt mà mẹ cô đặt cho cô. Mẹ cô từng nói cô chỉ là con gái của một mình bà, cô họ Hoàng không phải họ Hạ. Tên của cô hai chữ Tư Vũ nghĩa là gió tháng tư, bởi vì cô sinh vào một ngày tháng tư chợt nổi gió.

Nhưng rất lâu rất lâu rồi không còn ai gọi cô bằng cái tên đó, cô suýt chút nữa cũng quên mất nguồn cội của mình. Hoàng Tư Vũ khẽ siết chặt thẻ căn cước trên tay, có lẽ đây là một loại duyên phận. Vậy thì từ thời khắc này cô sẽ xem bản thân như Hoàng Tư Vũ mà sống. Nếu cô đã có thể bò từ địa ngục trở về vậy thì cô sẽ tốn tất cả những kẻ kia vào hỏa ngục.

Còn đang suy nghĩ thì điện thoại trong túi vang lên, trên màn hình hiện lên cái tên chị Lam. Cô không phải Hoàng Tư Vũ, không biết người này là ai, nhưng vẫn nhận cuộc gọi. Còn chưa đợi cô mở miệng thì đầu bên kia đã truyền đến tiếng quát tháo của Nguyễn Thạch Lam.

- Hoàng Tư Vũ cô đang ở đâu hả, ai cho phép cô bỏ quay. Lập tức cút về phim trường cho tôi, cô có biết vì cô mà tôi bị đạo diễn mắng té tát vào mặt không hả, cô còn muốn sống nữa không.

Hoàng Tư Vũ khẽ nhíu mày, khí thế này, lời nói này cô rất nhanh liền đoán được có lẽ cái người được gọi là Chị Lam này là quản lý của Hoàng Tư Vũ ngày trước. Nghe ra cũng biết cô ấy trước kia cũng đã ăn không ít cực khổ dưới tay người này, không thì sao ngay cả một câu hỏi thăm liền không có mở miệng liền mắng.

Đáy mắt Hoàng Tư Vũ lướt qua một tia chán ghét lạnh giọng mở miệng.

- Nếu muốn đi thì chị tự mình mà đi. Đoàn phim của ông ta tắc trách ngay cả đạo cụ còn không kiểm tra, để nữ chính của bọn họ dùng gạt tàn thật đập vỡ đầu tôi. Tôi chưa kiện ông ta là may rồi, chị nói với ông ta nếu còn không bồi thường thì tôi sẽ tung chuyện này lên mạng, để xem ông ta còn quay phim được nữa không.

Thạch Lam đang ngồi trong văn phòng công ty nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của cô thì sống lưng chợt lạnh. Mãi một lúc sau chị ta mới lấy lại được tinh thần, nhưng lập tức bùng phát lửa giận.

- Cô nói cái gì, nói lại lần nữa cho tôi. Hôm nay cô ăn gan hùm mật báo hay gì mà dám nói chuyện kiểu đó hả. Cô đừng quên cô chỉ là một thực tập sinh của Thiên Duệ, còn chưa ra mắt đã tưởng mình là ngôi sao à. Đập cô một cái thì đã sao, người ta là ngôi sao hạng 2 bị người ta đánh là phúc phần của cô, còn dám kiện, cô kiện thử tôi xem nào.

Hoàng Tư Vũ lười đôi co với cô ta trực tiếp ngắt điện thoại cho cô ta vào danh sách đen. Hoàng Minh Lễ lấy thuốc xong thì đi tới díu cô, nhìn thấy thiếu niên trước mặc mày anh tú, dáng người cao gầy nhìn qua có chút thiếu dinh dưỡng khiến cô có chút xót xa. Hẳn là cuộc sống của hai người này vẫn luôn có chút thiếu thốn đi.

- Chị chỉ bị thương một chút, có phải đi không nỗi đâu, không cần phải dìu chị.

Hoàng Minh Lễ buông tay, hai mắt đỏ ửng cúi đầu nhìn sàn nhà, giọng cậu khẽ khẽ.

- Chị em xin lỗi, nếu không phải vì em chị sẽ không phải vất vả như vậy. Chi, em…em không cần học đại học nữa, em có thể đi làm, em sẽ kiếm tiền nuôi chị.

Nhìn đứa nhỏ đang tự trách lòng cô có chút ấm, đã rất lâu rất lâu cô không được cảm nhận hơi ấm của tình thân, dù cô biết Hoàng Minh Lễ xuất phát từ tình cảm của cậu ấy dành cho chị gái mình, không phải cô, nhưng cô cũng không nhịn được mà cảm động.

Hoàng Tư Vũ đưa tay xoa đầu cậu, giọng vô cùng mềm mại dịu dàng.

- Muốn nuôi chị vậy thì càng phải học cho tốt, sau này kiếm thật nhiều tiền, bù lại chị, như thế mới là thương chị, hiểu không.

Hoàng Minh Lễ không nói gì cắn răng gật đầu. Nếu chị gái đã nói như vậy cậu càng phải cố gắng, sau khi trở về trường cậu phải nỗ lực hơn nữa, tốt nhất là nên rút ngắn lại thời gian tốt nghiệp càng nhanh càng tốt.

Hoàng Minh Lễ đưa cô về nhà, nhìn căn biệt thự nhỏ trước mặt trong lòng cô có chút hoài nghi. Hai chị em nhà này tiền ăn còn không có phải đi làm diễn viên quần chúng, lấy tiền đâu ra mua một căn biệt thự như thế này. Cho dù thuê đi nữa dẫu có ở ngoại thành thì giá của nó cũng không phải là con số nhỏ.

Vào nhà Hoàng Minh Lễ cẩn thận rót cho cô một ly nước ấm.

- Chị uống chút nước đi cho đỡ mệt. Lác nữa em sẽ về trường, em muốn tốt nghiệp trước thời hạn.

Ánh mắt thiếu niên đầy quyết tâm và kiên định, cậu sẽ cố gắng dành thật nhiều học bổng, học thật nhanh, không để chị gái phải đợi lâu.

- Được, nhưng đừng để bản thân quá mệt mỏi.

- Dạ.

Hoàng Minh Lễ ở lại nấu bữa tối, hai chị em ăn xong cậu mới lưu luyến rời đi. Đợi cậu đi rồi Hoàng Tư Vũ mới có thời gian nhìn rõ gương mặt cô gái này. Nếu nói theo cách nói của người Trung Hoa thì cô ấy xứng với câu mỹ nhân như họa. Gương mặt này mang nét đẹp cổ điển, mũi cao thanh tú, làn da trắng xứ, tựa như một viên ngọc trai. Nơi khóe mắt có một nốt ruồi lệ càng khiến người ta cảm thấy cô quá đỗi mong manh, giống như một đóa hoa phù dung trong gió.

Hoàng Tư Vũ khẽ thở dài, có một gương mặt quá đẹp lại mang tính cách yếu đuối, đúng là chẳng khác nào con kiến nhỏ để người ta dẫm đạp.

Sau khi tắm rửa thay đồ ngủ, Hoàng Tư Vũ cầm theo máy tính lên giường. Cô không ngủ mà sử dụng kỹ năng hacker của mình tra tất cả mọi tư liệu về Hoàng Tư Vũ. Nếu cô đã sống dưới thân phận của cô ấy, không thể nào một chút về chủ nhân thân thể này cũng không biết.

Rất nhanh trên màn hình hiển thị tất cả thông tin về Hoàng Tư Vũ từ lúc sinh ra cho đến bây giờ. Hiện tại cô đã biết vì sao hai chị em bọn họ nghèo như vậy lại có căn biệt thự nhỏ này.

Hoàng Tư Vũ vốn là con gái của Hoàng Chấn Khang, một chủ tịch tập đoàn chuyên về thời trang. 5 năm trước vào sinh nhật lần thứ 18 của Hoàng Tư Vũ, tập đoàn nhà họ Hoàng đột nhiên vướng vào một vụ án buôn lậu ma túy xuyên quốc gia. Trong lô hàng xuất khẩu của họ phát hiện ra một lượng lớn ma túy. Hoàng Chấn Khang bị bắt, nhưng ông ta liên tục kêu oan, đến cuối cùng vẫn bị kết án tử hình. Mai Thu Cúc vợ của ông nghe tin bệnh tim tái phát 1 tháng sau thì qua đời. Hai đứa nhỏ bơ vơ không nơi nương tựa, công ty phá sản, tài sản bị tịch thu, thứ duy nhất còn lại là căn biệt thự này, nó là quà sinh nhật mà trước đó Hoàng Chấn Khang tặng cho con gái năm 17 tuổi.

Một tiểu thư danh giá, sinh ra đã ngậm thìa vàng phút chốc từ trên thiên đường rơi xuống vực thẳm, phải bỏ học đi làm thuê kiếm tiền nuôi em. Từ bưng bê cho đến rửa bát việc nặng gì cũng làm. Mãi đến 2 năm trước được Nguyễn Thạch Lam nhìn thấy trong lúc làm phục vụ quán ăn, sau đó bị cô ta dụ dỗ ký hợp đồng làm thực tập sinh của Thiên Duệ. Tính ra Hoàng Tư Vũ tuy yếu đuối nhưng lại không nhu nhược, rất có cốt khí, thà chết cũng không chịu làm theo mấy cái quy tắc ngầm mà Thạch Lam yêu cầu. Bởi vậy mới bị cô ta đì, bằng không với cái nhan sắc này, chịu một chút thủ đoạn thì sớm đã bay lên cành cao rồi, sao còn phải làm một diễn viên quần chúng cơm không đủ ăn, quần áo không đủ mặc.

Hoàng Tư Vũ khẽ thở dài, tên họ giống nhau, đến số phận của cô ấy cũng không khá hơn cô là bao.