Ảnh Hậu Giới Hắc Đạo Trọng Sinh

Chương 45: Cam tâm tình nguyện



Lương Văn Thao không biết cô còn có chuyện gì, nhưng lời này có nghĩa là cô chủ muốn anh về nước, lệnh của cô anh không thể không nghe nhưng mà đám người ở đây quá nguy hiểm, lỡ như anh đi rồi bọn họ làm gì cô thì phải làm sao. Lương Văn Thao có chút chần chừ đang định lên tiếng thì giọng Hoàng Tư Vũ lại vang lên, lần này ánh mắt cô có chút u lãnh.

- Anh trở về lập tức điều tra giúp tôi nhà họ Bạch một chút.

Hoàng Tư Vũ muốn biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, Bạch Lâm vì sao lại trúng độc, quan trọng là cô muốn xác nhận xem suy đoán của mình có chính xác hay không, cô biết việc này sẽ rất khó tra nhưng bằng mọi giá cô phải biết hết thảy là do kẻ nào làm.

Sở dĩ cô bảo Lương Văn Thao đi điều tra mà không hỏi Bạch Lâm vì dù sao bọn họ cũng vừa mới nhận nhau. Nếu cô là con gái ruột của sư phụ vậy thì tốt rồi, sẽ không cần phải tra trước tra sau trực tiếp hỏi Bạch Lâm là được, chỉ tiếc cô không phải cho nên cô không thể hỏi chuyện riêng của gia đình anh được.

Lương Văn Thao nghe cô muốn điều tra nhà họ Bạch thì không có gì bất ngờ, chỉ là anh biết chuyện này sẽ không đơn giản, cuối cùng anh vẫn là lên tiếng nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

- Cô chủ bọn họ không đơn giản, hơn nữa tôi trở về rồi một mình cô chủ ở đây, liệu bọn họ có gây nguy hiểm gì cho cô không.

Lương Văn Thao đã biết được danh tính của người đàn ông kia, anh ta tên Bạch Lâm. Chỉ là ở trong nước từ bao giờ lại mọc ra một nhà họ Bạch cường hãn như vậy. Cho đến vừa rồi anh mới phát hiện ra, ngoại trừ người của anh ta, bên ngoài toàn bộ là cận vệ Nhà Xanh. Ở Hàn Quốc có thể để Nhà Xanh phái người tới bảo vệ hoặc là chính trị gia hoặc có thân phận không tầm thường. Anh có thể nhìn ra tin chắc cô chủ cũng có thể nhìn ra, chỉ sợ cô ấy còn biết đám người kia là cận vệ Nhà Xanh trước cả anh, nên việc cô chủ muốn anh điều tra bọn họ cũng là lẽ đương nhiên. Lương Văn Thao cũng đã hiểu được đôi chút về cách làm việc của cô chủ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chỉ là anh không yên tâm để cô chủ một mình ở lại đây.

Biết Lương Văn Thao đang lo lắng cho mình nên Hoàng Tư Vũ cũng không giấu diếm mà nói thẳng với anh.

- Yên tâm đó là người thân của sư phụ tôi, lúc trước không nhận ra nên mới xảy ra mấy chuyện kia, hiện tại không có việc gì. Về sau anh ấy cũng sẽ là người nhà của tôi, độc mà anh ấy trúng không phải loại bình thường, tôi muốn biết là do kẻ nào làm có dính dán gì đến nhà họ Hạ hay không. Tôi biết việc này có lẽ sẽ rất khó khăn, hy vọng anh có thể tận lực tra xét.

Lương Văn Thao có chút giật mình, tình huống quay xe này anh thật là không lường trước được, nhưng anh cũng khẽ thở phào, không phải kẻ thù là người một nhà như vậy càng tốt. Lương Văn Thao cũng không chần chừ thêm nữa, lần này lập tức nhận lệnh.

- Vâng, cô chủ yên tâm tôi sẽ lập tức trở về ngay, nhất định sẽ cho cô chủ đáp án trong thời gian sớm nhất.

Một lời thốt ra chém đinh chặt sắt, nếu cô chủ đã nói về sau đó là người nhà của cô ấy, vậy thì cũng chính là người mà Lương Văn Thao anh cần bảo vệ. Cho dù không biết người nhà họ Bạch có bao nhiêu thế lực, nhưng chỉ riêng việc người đàn ông kia bị hạ độc suýt chút mất mạng, thì biết bọn họ cũng có kẻ thù hơn nữa là kẻ thù lớn. Mà kẻ thù của người thân cô chủ, quy ra cũng chính là kẻ thù của nhà họ Trịnh, anh cần phải tận lực tra ra, bất kể là giá nào.

- Cảm ơn, anh vất vả rồi.

- Được làm việc cho cô chủ tôi một chút cũng không thấy vất vả.

Hoàng Tư Vũ nở một nụ cười với Lương Văn Thao, nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng. Cô sao có thể không thấy những thay đổi của Lương Văn Thao từ khi đi theo cô đến bây giờ, ban đầu là vì lệnh của Trịnh Trí Minh, hiện tại là cam tâm tình nguyện vì cô mà làm việc.

Lương Văn Thao nhìn thấy cô cười với mình, anh bất giác cho rằng bản thân bị hoa mắt, đây là lần đầu tiên cô cười với anh kể từ khi anh đi theo bên cạnh cô. Trái tim trong lồng ngực đập liên hồi, nhưng ngoài mặt Lương Văn Thao vẫn là bộ dáng cung kính đúng mực như thường ngày.

Hoàng Tư Vũ còn đang định phân phó một chút việc cho Lương Văn Thao thì nhận được cuộc gọi zalo của Hoàng Minh Lễ. Hoàng Minh Lễ ở đầu bên kia sốt ruột không chịu nỗi cô vừa nhận điện thoại cậu đã la lối.

- Chị, chị đang ở đâu mấy ngày nay em gọi sao chị không nghe máy, chị làm em lo chết đi được.

Cậu ở trường ngày đêm vùi đầu vào việc học cũng không có thời gian gọi điện cho chị gái. Không hiểu sao mấy hôm nay cả người cậu cứ lo lắng không yên, tranh thủ cuối tuần cậu lập tức chạy về nhà, kết quả nhà cửa trống không, không có ai, gọi điện cho chị gái cũng không nghe máy cậu sắp phát điên rồi. Nếu chị ấy còn không nghe điện thoại nữa cậu nhất định sẽ tới đồn cảnh sát báo án.