Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu

Chương 62-2: Chuyện nhà 2



  Editor: Mẹ Bầu

     Lý Hương Hoa giật mình. Bà không thể không nghĩ đến, trước đây chính là bà tận lực lảng tránh. Nhưng bây giờ thì không có cách nào khác rồi, đành chỉ có thể thở dài, dẫn con gái đi trở lại đại sảnh.

     "Ba con bây giờ là đang bị thương, không có chuyện gì đâu! Con đừng lo lắng quá! Bác sĩ nói, ông ấy không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi thật tốt một thời gian là sẽ khỏe lại thôi."

     Hai mẹ con đi vào nhà. Ứng Đại Hùng đang nửa ngồi nửa nằm ở trên ghế xem ti vi, @MeBau*diendan@leequyddonn@ lúc này trên ti vi đang có chương trình hát dân ca. Ông cứ nhìn đến xuất thần như vậy, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.

     "Mẹ, mẹ hãy nói thật đi! Đến cùng là tình hình của ba con như thế nào? Hơn nữa, anh trai của con bây giờ đã đi nơi nào rồi? Ba mẹ có biết không?" Ứng Uyển Dung giữ chặt lấy Lý Hương Hoa trực tiếp hỏi. Cặp mắt của cô trợn lên nhìn chằm chằm biểu tình của Lý Hương Hoa.

     Vẻ mặt của Lý Hương Hoa cứng đờ lại, nhưng chỉ thoáng qua chốc lát, cuối cùng bà vẫn là cắn răng nói ra, "Anh trai của con. . . Anh trai của con và chị dâu... đã đi rồi."

     "Đi rồi? Đi nơi nào vậy?" di@en*dyan(lee^qu.donnn),  Ứng Uyển Dung thoáng lặng đi, không hiểu Ứng Văn Triết thế nào đột nhiên lại cùng với vợ rời nhà đi như vậy! Chẳng lẽ là hai vợ chồng muốn đi tìm việc làm hay sao?

     Lý Hương Hoa nhìn thấy Ứng Uyển Dung như vậy, bà cũng biết được rằng cũng không thể giấu giếm cô nhiều hơn nữa, trực tiếp triệt để nói ra toàn bộ sự việc. Lý Hương Hoa nói xong, Ứng Uyển Dung chỉ cảm thấy anh trai của cô trở nên thay đổi như vậy cũng quá nhanh đi! Hơn nữa cũng chính là, trước khi kết hôn với sau khi kết hôn như vậy, chẳng phải là anh trai đã thay đổi quá mức kỳ quái, quả thực như giống như là đã bị tẩy não rồi vậy.

     "Sức khỏe của ba không có chuyện gì chứ ạ? Ngày mai con sẽ dẫn ba đi đến bệnh viện kiểm tra lại một chút xem sao." Ứng Uyển Dung nói.

     Lý Hương Hoa nhanh chóng xua tay, ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n "Không cần đi đâu. Mấy ngày hôm trước mẹ cũng đã từng đi mời bác sĩ đến thăm bệnh cho ba của con rồi. Bác sĩ cũng đã nói rồi, chính là cái nơi đang bó thạch cao kia vẫn không thể cử động được, phải bồi dưỡng từ từ thôi."

     Ứng Đại Hùng tuy rằng đang xem ti vi đến ngẩn người, nhưng không có nghĩa là ông không nghe thấy giọng nói của con gái mình. Nhưng mà chân của ông lại không có cách nào để bước xuống đất được. Ông muốn nói cái gì đó với con gái của mình, nhưng lại phát hiện ra lại không có lời nào để nói. Cho nên ông chỉ có thể trầm mặc nghe vợ mình nói cho con gái biết chân tướng. Hiện tại trong ông bây giờ, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn toàn bộ đều là cảm giác thực là vô cùng xấu hổ. Xin ủng hộ chúng tôi tại ﹛ Trù𝐦Tr𝓊 yện.𝒱n ﹜

     Con trai lớn nhất luôn luôn là không có tiền đồ gì lớn. Con gái có thể đi học được, ông khó tránh khỏi thiên vị vài phần. Ông biết hiện tại con gái của mình như vậy là đã có tiền đồ. So với bất cứ ai, ông đều thấy rất cao hứng. Thế nhưng mà, khi nghĩ đến đứa con trai lớn nhất, ông lại không nhịn được mà phát sầu.

     "Không cần phải đi đâu hết! Thân thể của ba bây giờ rất tốt, chuyện chỉ là phải bồi dưỡng từ từ. Ruộng đất không có cách nào để trồng trọt được, phỏng chừng năm nay thu hoạch cũng không có nhiều rồi. Cửa hàng chỉ có mình mẹ con thì cũng sẽ không thể mở được, cũng đành chỉ có thể đóng cửa mà thôi." Ứng Đại Hùng nói vẻ đầy khổ sở.

     Ứng Uyển Dung đi qua ngồi xổm người xuống nhìn Ứng Đại Hùng, nói cam đoan: "Ba, đừng quá lo lắng! Tiền lương của con có rất nhiều, ba mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, có rảnh rỗi thì nên đi ra ngoài chuyện trò cùng với mọi người. Bây giờ cũng đã vào cuối hạ rồi, cũng sẽ không không trồng được loại cây gì nữa. Hàng tháng con sẽ gửi tiền về cho ba mẹ. Tuy rằng không thể so sánh được với người ở trong thành phố, nhưng mua một căn phòng ở thị trấn thì vẫn là có thể."

     Ứng Uyển Dung đúng là nghĩ như vậy. Tuy rằng làm ruộng hàng năm có thể thu hoạch được thật nhiều, nhưng tiền lương của cô nuôi ba mẹ thì hoàn toàn không thành vấn đề. Ngày trước thì không nói, chính là nhìn thấy ba mẹ của cô thật sự rất hài lòng đối với cuộc sống trước mắt. Ứng Văn Triết cũng mở được một cửa hàng buôn bán, cuộc sống hàng ngày cũng không có vấn đề gì lớn. Ứng Uyển Dung chỉ có thể nhiều lắm là mua vài món đồ cho ba mẹ. Bằng không, khả năng rất lớn chính là, nếu nhận được tiền, ba mẹ cô sẽ lựa chọn giống như Trương Kim Hoa vậy, đều tích cóp dành dụm tiền chứ không chịu chi tiêu mua sắm gì hết.

     "Ba mẹ có chỗ nào cần con phải bỏ tiền ra kia chứ. Con có thể nghĩ được như vậy, mẹ và ba con đã thấy rất cao hứng rồi. Cái chính là con cần phải suy nghĩ xem, con như vậy thì Tiểu Lãng rồi mẹ chồng của con nữa, mọi người bên gia đình nhà chồng của con sẽ nghĩ như thế nào. Con gái đã đi lấy chồng rồi, giờ lại trở lại cho nhà mẹ đẻ mình tiền, việc này thực không tốt." Lý Hương Hoa một câu cự tuyệt luôn.

     Trong nhà cũng không phải nghèo khổ đến mức không thể mở mang được cái gì. Lần trước con gái cũng đã gửi về nhà không ít tiền rồi. Lý Hương Hoa lo lắng bên nhà họ Cao sẽ có ý kiến đối với việc này. Cho rằng mọi người trong nhà bà không chịu làm gì, chỉ có chờ đợi con gái nuôi. Người nào không biết sẽ còn nói cả gia đình bà như thế nào nữa chứ.

     Ứng Uyển Dung nói vẻ bất đắc dĩ: "Mẹ, sẽ không đâu! Tiền của Cao Lãng đưa cho con, đều giữ lại để gửi cho ba mẹ anh ấy rồi. Đây là tiền của con, con còn không có quyền lực được xử lý hay sao? Hơn nữa, Cao Lãng cũng sẽ không nói cái gì đâu."

     Lời nói này cũng chính là lời nói thật. Cao Lãng đối với cô mà nói, cô nói là một cái là phục tùng, cô nói cái gì anh cũng đều nghe cái ấy. Cao Lãng chính là một người thuộc nhóm làm nô lệ cho vợ sâu sắc, làm sao có thể sẽ phản đối việc này kia chứ

     "Ba mẹ con hiện tại chẳng phải là ba mẹ của anh ấy hay sao! Nếu như anh ấy mà không nghĩ phải hiếu thuận với ba mẹ, để xem con sẽ chỉnh đốn anh ấy như thế nào!" Ứng Uyển Dung nói một câu chuẩn xác.

     Lý Hương Hoa và Ứng Đại Hùng dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn sang Ứng Uyển Dung. Hai người đều có cảm giác sau khi con gái của mình đi ra ngoài quay phim, trở về nhà thì tính tình trở nên thay đổi rất nhiều rồi. Trước kia làm sao Uyển Dung sẽ ăn nói như vậy chứ! Bất quá bây giờ suy nghĩ của Uyển Dung lại càng chu đáo hơn rồi.

     "Ai nói muốn chỉnh đốn Cao Lãng này vậy?" Một giọng nam giới trầm thấp vang lên. Tai của Ứng Uyển Dung liền dỏng lên. Cô và Lý Hương Hoa đều  có cảm giác giống nhau, cảm thấy như có thể mình đã nghe lầm.

     "Thế nào, không nhận ra anh hay sao?" Giọng nói trầm thấp của Cao Lãng giống như tiếng đàn cello vang lên. Một luồng khí nóng phun lên trên cần cổ trắng nõn của Ứng Uyển Dung. Ứng Uyển Dung sợ run người, tóc gáy của cô trực tiếp dựng đứng cả lên.

     Ứng Uyển Dung xoay người lại. Khoảng cách giữa cô và Cao Lãng cùng quá gần, giống như là cô đột nhiên đâm vào trong ngực anh vậy. Ứng Uyển Dung chỉ có thể ngơ ngác ngước nhìn lên đôi anh con ngươi thâm thúy đen bóng của Cao Lãng. Hai người, nhìn nhau không nói gì.

     Lý Hương Hoa rõ ràng không có cảm giác được bầu không khí giữa hai người bọn họ như thế nào, trực tiếp hỏi: "Ai, thật là đúng dịp qua thôi! Mẹ còn đang muốn nói với Uyển Dung là hôm nay con cũng trở về. Thật không nghĩ tới Uyển Dung cũng đã trở lại. Hai đứa thực sự đúng là, không phải người một nhà thì không vào chung một cái cửa."

     Hai gò má của Ứng Uyển Dung đỏ bừng lên. Cô có cảm giác như bị giễu cợt, lập tức nghĩ đến cái gì liền hé mắt trừng về phía Cao Lãng một cái. Tốt lắm, anh rảnh rỗi không muốn đi qua để gặp vợ của mình một cái, thế nhưng mà lại siêng năng chạy về nhà như vậy.

     Tuy rằng Ứng Uyển Dung biết Cao Lãng hẳn là trở về nhà nên đến thăm ba mẹ, nhưng mà cô vẫn chính là không nhịn được mà nhìn anh trợn mắt lên. Cô chỉ cảm thấy Cao Lãng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trên đỉnh đầu của cô. Ứng Uyển Dung cảm nhận được cảm giác sợi tóc của mình ở trong lòng bàn tay của Cao Lãng. Cô cúi đầu thở dài.

     Trên thực tế Cao Lãng trở về nhà không chỉ là đến thăm hỏi cha mẹ của mình. Anh còn có việc muốn nói với hai vợ chồng Lý Hương Hoa Ứng Đại Hùng. Thực sự anh không nghĩ tới Ứng Uyển Dung cũng đã trở lại nhà rồi. Như vậy lời nói này anh chỉ có thể áp chế lại trong lòng, để sau này sẽ nói vậy.