Ảnh Hậu Siêu Hộ Thực

Chương 32: Thích đỏ mặt làm sao bây giờ



Hôm nay, các nhân vật chính của thời niên thiếu cuối cùng phải ghi hình rồi, mọi người làm nóng người, dồn dập biểu thị chờ thật là lâu rồi, dù sao những ngày qua luôn bị Dương Bình dằn vặt, trước mắt cuối cùng có thể thoát ly ma trảo, không cao hứng mới là lạ!

Mọi người rất sớm đến đoàn kịch, thay trang phục, hóa trang, mỗi cái gương mặt hưng phấn thêm kích động, Tô Dự cũng rất sớm thì đến rồi, thấy được đám người kia mười phần mạnh mẽ như vậy, vô cùng vui mừng, nhưng mà, đối với Bạch Dã có thể diễn loại lưu manh của An Khê hay không, trải qua nửa tháng này tiếp xúc, Tô Dự càng lo lắng rồi, lúc trước một mực vội vàng đuổi tiến độ, cũng không để ý huấn luyện nàng một chút, vừa vặn tiến độ đuổi kịp, không vội vã, Tô Dự tâm tư này lại linh hoạt lên.

Đem Bạch Dã gọi vào một bên, "Một hồi Lâm Úc Thanh đến rồi, ngươi đi chào hỏi với nàng." Dặn dò.

"Hở?" Bạch Dã có chút ngớ, mỗi lần nàng đều có chào hỏi với Lâm a di a.

"Phải chào hỏi cợt nhả, đừng quá chính thức."

"Hả?" Cợt nhả.. Làm sao chào hỏi..

"Đồng thời khoảng thời gian này, ngươi nhìn thấy nàng đều phải cợt nhả, duy trì thiết lập nhân vật, hiểu chưa?"

"Chuyện này.." Sẽ không bị Lâm a di xem là bệnh thần kinh sao.

"Ơ, đến rồi đến rồi."

Bạch Dã đang rối rắm, Tô Dự đột nhiên vỗ vỗ nàng, chỉ chỉ Lâm Úc Thanh cách đó không xa đang đâm đầu đi tới.

"..."

Bạch Dã có chút sợ, bị Tô Dự xô đẩy đến phía Lâm Úc Thanh.

Trên đường, Bạch Dã hít sâu các loại, suy nghĩ nên như thế nào lấy phương thức cợt nhả chào hỏi, mắt thấy đi tới gần, Lâm Úc Thanh cũng nhìn thấy nàng, liếc mắt một cái, không lên tiếng, cô còn đang vì chuyện ngày hôm qua lòng có không cam đó!

"Ạch ân.. Khà khà, Lâm lão sư, chào buổi sáng nha!" Bạch Dã hì hì nở nụ cười, tận lực để cho mình biểu hiện ra dáng vẻ rất hoạt bát rộng rãi, Lâm Úc Thanh nhìn thấy nàng dáng dấp kia, con ngươi trợn tròn xoe lên.

Nàng lại dám ở trước mặt mình vui cười? Nàng đây là ý gì? Thấy được thân thể xích lõa của mình rất đắc ý sao? Huh? Đây không phải đang gây hấn với cô trần trụi sao!

Lâm Úc Thanh vô cùng tức giận, hung hăng trừng nàng một chút, lách qua nàng mà đi.

Bạch Dã một mặt ngu ra.

Lâm a di làm sao vậy? Quả nhiên là dáng dấp vui cười của chính mình không để cho cô thích sao?

Cách đó không xa Tô Dự vẫn bàng quan mà nhìn đương nhiên cũng phát hiện hành động quái dị này của Lâm Úc Thanh, kì quái, mấy ngày trước không phải còn tốt lành sao? Làm sao đột nhiên lại bắt đầu đối chọi gay gắt lên rồi?

* * *

Lúc hóa trang, Lâm Úc Thanh nhắm mắt lại, gương mặt không cao hứng, áp suất của phòng hóa trang không tên không tên thấp xuống.

Tiểu tỷ tỷ chuyên gia trang điểm một mặt choáng váng, toàn bộ hành trình không dám thở mạnh, tay chân lanh lẹ giúp cô trang điểm.

Cuối cùng phải bắt đầu quay phim rồi, nhìn vị trí máy bày ra trên giáo trường, mấy tên tiểu gia hỏa có chút hưng phấn không tên.

Không lâu lắm, Lâm Úc Thanh cũng hóa trang xong xuôi, đi ra. Đám tiểu gia hỏa vừa nhìn thấy đại nguyên soái thư thế oai hùng kia, hận không thể nhào tới gặm vài miếng. Bạch Dã càng sâu, nhìn Lâm a di một thân áo giáp này, ánh mắt nóng rực, dường như xuyên thấu áo giáp, có thể thấy được băng cơ ngọc cốt kia của cô..

Mọi người trên giáo trường bận việc khí thế ngất trời, mà không xa bên trong râm mát xa xa chân tường, có một bóng người, yên lặng nhìn kỹ lấy tất cả những thứ này.

"Ơ, quản lý Phương đại, không phải không có hứng thú sao? Làm sao còn đến nhìn lén đây?" Lộ Tinh cười khanh khách đi đến bóng người bên chân tường, nàng vừa rồi khi dừng xe ở bãi đậu xe, thì thấy được xe của Phương Di, quả nhiên cái tên này cũng là nữ nhân nói một đằng làm một nẻo đó~

Phương Di liếc nàng một chút, yên lặng quay đầu lại nhìn phía sau có kẽ tường có thể chui hay không.

"Không có hứng thú thì không thể tới xem một chút sao?"

"Có thể có thể." Lộ Tinh cố nén ý cười.

"Tại sao Lâm Úc Thanh cũng ở đây?" Phương Di cau mày.

"Hừ, còn nói sao, còn không phải Tô Dự giở trò quỷ. Vậy mà mời Lâm Úc Thanh đến diễn chính bộ phim này, ta cũng là ở khi Bạch Dã ứng tuyển mới biết Lâm Úc Thanh có tham gia biểu diễn."

"Tô Dự còn nói là Lâm Úc Thanh chủ động muốn diễn, ngươi nói nàng có thể cười hay không."

"Nếu như không phải nàng đem chuyện Cố Hân Nhiên kết hôn với cùng giới nói cho truyền thông biết, Hân Nhiên và Y Lam cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, những người này chúng ta đều chịu phải liên lụy, chỉ có Lâm Úc Thanh nàng đem chính mình phủ sạch sành sanh, hiện tại lại tới giả mù sa mưa diễn phim đề tài đồng tính. Ngươi nói tại sao có thể có người dối trá như thế chứ? Tô Dự vậy mà còn kết giao người như vậy, ta tức giận thật muốn đánh nàng một trận!"

Phương Di không lên tiếng, hai tay ôm cánh tay mình siết chặt.

Lộ Tinh nói xong mới ý thức tới chính mình lại chọc vào chỗ đau của nàng, vội vỗ vỗ bờ vai của nàng động viên

"Đứa nhỏ này, hình như còn khá thích Lâm Úc Thanh." Phương Di nói.

"Cái này cũng là ta lo lắng. Nàng căn bản không hiểu rõ thái độ làm người của Lâm Úc Thanh, mù quáng đuổi theo minh tinh và sùng bái. Chờ khi nàng biết Lâm Úc Thanh không phải người tốt lành gì, chắc rất thương tâm đó."

Hai người không nói nữa, ngược lại trên giáo trường, Tô Dự kêu gọi một tiếng, chuẩn bị bắt đầu công tác quay phim hôm nay rồi.

Phân cảnh sau khi trưởng thành, chủ yếu chính là đấu trí đấu dũng với quốc chủ.

Theo những dám con gái nuôi này lớn lên, địa vị An gia ở trong quân càng ngày càng vững chắc, những tiểu gia hỏa này cũng không phải ngồi không, hiệp trợ An Lạc Thành đem quân đội thống trị đến ngay ngắn rõ ràng, đường đường quân đội của Dực quốc, lại có một nửa là quân An gia, điều này làm cho quốc chủ cảm giác sâu sắc kiêng kỵ, đứng ngồi không yên.

Hơn nữa Tương quốc tiếp giáp bạo phát phản loạn, đại tướng Thanh Viễn của Tương quốc lật đổ chủ cũ, tự lập là vua, đổi quốc hiệu là Ngu, mà trước khi Thanh Viễn Thanh Viễn đoạt quyền, cũng chính là đại tướng quân một tay nắm trọng binh. Có vết xe đổ nàng đây, Dực vương chỉ lo An Lạc Thành cũng theo gót chân nàng, thậm chí quyết định ngự giá thân chinh, muốn đích thân suất binh tấn công Ngu quốc.

Tô Dự đem mọi người gọi đến giảng giải phân cảnh trước, trọng điểm chọn Trần Ảnh và Bạch Dã một cái.

"Một đoạn này là trước đó Dực vương đến, hai người các ngươi vừa chấp hành nhiệm vụ trở về, báo cáo tình huống thành biên phòng với An Lạc Thành, cùng với phát hiện An Lạc Thành tựa hồ có tâm sự. Sau đó An Khê một mình lén lút vòng về, dò hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, thuận tiện hơn nửa năm không gặp, hai người hơi ôn lại một chút, ngươi hiểu không?"

Tô Dự một mặt khiếm nhã cười cười, nhướng mày với Bạch Dã, Bạch Dã đỏ mặt lên, "A.." Đáp một tiếng.

"Này ngươi đến khi đó cũng đừng mặt đỏ a." Cái tên này cũng quá thích đỏ mặt, Tô Dự vội nhắc nhở nàng một tiếng.

"Ta.. Tận lực." Bạch Dã dở khóc dở cười, bản thân nàng cũng rất muốn khống chế, nhưng chính là không khống chế được a!

Tô Dự giảng giải xong, công nhân viên liền vào chỗ, bên này chuẩn bị thỏa đáng, Tô Dự lại gọi Lâm Úc Thanh đến, "Một lúc ngươi chủ động chút a, hướng dẫn người ta."

Lâm Úc Thanh gật gù, khi đường hoàng ra dáng đóng kịch, cô vẫn là phân rõ được nặng nhẹ.

Mắt thấy mọi người chuẩn bị sắp xếp, Tô Dự nháy mắt ra hiệu cho với công nhân viên, "Mở máy."

Tô Dự ra lệnh một tiếng, Bạch Dã hít sâu một hơi, bình phục một chút tâm tình kích động.

Phân cảnh này nàng là cùng Trần Ảnh, cũng chính là An Lương, cùng đi doanh trướng của An Lạc Thành báo cáo tình huống, thao trường đã sớm được bố trí thành dáng vẻ quân doanh, một tòa soái trướng cao to tinh xảo tọa lạc giữa giáo trường, hai người từ đằng xa chân thành đi tới, tiểu gia hỏa mặc áo giáp, cũng là uy vũ bất phàm đó.

Trước soái trướng, hai người cùng nhau dừng lại, quay về soái trướng cúi người hành lễ, "Mẫu thân, An Lương cầu kiến."

"Vào đi."

Nghe được trả lời, hai người mới cất bước tiến vào, An Lạc Thành đang ngồi ở trước bàn, cẩn thận liếc nhìn một tấm bản đồ da dê, hai người liếc mắt nhìn nhau, lại khom lưng, cực kì lễ nghi.

"Mẫu thân, lần này di chuyển phòng tuyến thuận lợi hoàn thành, phía nam Ngu quốc 15 tòa thành trì, đã nhét vào bản đồ Dực quốc của ta!" An Lương không nhịn được cất cao chút âm điệu, trong lời nói tiết lộ ra một tia kích động.

An Lạc Thành nghe tiếng, lúc này mới ngẩng đầu lên, trên dưới đánh giá hai người một chút, ánh mắt ở trên người An Khê hơi hơi dừng lại trong nháy mắt, "Được, hai người các ngươi cực khổ rồi, đi về nghỉ ngơi đi." An Lạc Thành giơ tay đem hai người đuổi rồi, trong lúc lơ đãng nhíu mày một cái, hình như có chuyện khổ não gì.

An Khê tỉ mỉ quan sát sắc mặt An Lạc Thành một hồi, cảm giác được một chút manh mối, sau khi cùng An Lương ra trường, lại yên lặng vòng trở về, không có bẩm báo, lén lút lẻn vào doanh trướng của An Lạc Thành.

Lúc này, An Lạc Thành đang ngồi ở bên cạnh bàn, xoa trán, tựa hồ buồn phiền không ngớt.

An Khê nhìn thấy, há miệng, "A..", một chữ "nương" kẹt ở nơi cổ họng, Bạch Dã ra kịch rồi, đối với Lâm a di, nàng làm sao cũng gọi là không ra chữ "nương" kia..

Lâm Úc Thanh ngẩng đầu nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, có một tia nhàn nhạt lúng túng không tên.

"Thật ngại quá, ta.. Ta quên, quên lời thoại rồi." Bạch Dã vội cúi đầu, xin lỗi cọ cọ trán, che dấu lúng túng.

"Không có chuyện gì, làm lại lần nữa." Tô Dự mở miệng, ra hiệu với mọi người, Bạch Dã hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm tình một chút, quay về Lâm a di gọi a nương, đúng là quá khó chịu rồi.

Có chút chột dạ ngẩng đầu nhìn Lâm a di một chút, nàng đúng là một mặt dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Trong lòng Bạch Dã rùng mình, nhắc nhở lấy mình bây giờ là đang đóng phim, không thể nghĩ quá nhiều, phải tập trung vào. Chí ít con người trước mắt hiện tại tên An Lạc Thành!

Bắt đầu lại lần nữa, vô cùng thuận lợi lại đến khúc này.

An Khê lẻn vào trong doanh trướng, nhìn An Lạc Thành nghĩ mãi không thông, "A nương." Khẽ gọi một tiếng.

An Lạc Thành nghe tiếng ngẩng đầu, khi thấy được An Khê, thần sắc trên mặt buông lỏng, "Tại sao lại trở về?"

"Rất lâu không gặp, nhớ ngài rồi." An Khê nở nụ cười xinh đẹp, đi tới phía sau An Lạc Thành, lấy tay khoát lên bả vai cô, nhẹ nhàng xoa nắn lấy bờ vai giúp cô.

"Ừm." An Lạc Thành trầm thấp đáp một tiếng, trong lúc lơ đãng cong lên khóe miệng, không nói nữa.

"Xảy ra chuyện gì sao?"

An Lạc Thành vốn là rung đùi đắc ý hưởng thụ lấy, vừa nghe lời này thở dài.

"Bệ hạ muốn ngự giá thân chinh."

"Đến nơi này?"

"Vừa mới ổn định 15 thành, thì không thể chờ đợi được nữa muốn chiếm đoạt Ngu quốc như thế, bước chân bước đến quá lớn, không sợ đau chân sao?"

"Nhất quốc chi chủ có dã tâm là tất nhiên, còn về làm sao yên ổn, chính là thần tử ta đây nên mưu tính thay nàng rồi."

"Hừ, ta thấy nàng, chinh phạt Ngu quốc là giả, rung cây dọa khỉ mới là thật!" An Khê hừ nhẹ một tiếng, xem thường đầy mắt.

An Lạc Thành nghe vậy cười khẽ, đưa tay vươn đến phía sau, nắm ở eo lưng của An Khê, dẫn đến trong lòng. Tiểu gia hỏa trực tiếp ngồi ở trên đùi cô.

Rất tốt, lần này, toàn bộ nhân viên đoàn kịch đều ra kịch rồi.

Tô Dự cũng là một mặt ngớ ra, chờ một chút, bên trong kịch bản không để cho cô trực tiếp như vậy đó!

Bạch Dã ở khi ngồi ở trong lồng ngực Lâm Úc Thanh, rõ ràng bối rối một hồi, căn bản không biết còn có một đoạn như vậy, gương mặt xoạt một cái thì đỏ rồi.

"Ôi cắt! Ngươi làm sao vậy? Không phải đã nói không thể đỏ mặt sao?"

"Ta, ta.." Bạch Dã yếu ớt nuốt một ngụm nước bọt, ngồi ở trong lồng ngực Lâm a di, còn không cho người ta đỏ mặt, quá khó khăn rồi đó.

"Úc Thanh này phát huy không tệ, chúng ta làm lại một lần."

Bạch Dã vừa muốn đứng dậy, đột nhiên cảm giác xung quanh có mấy đạo ánh mắt nóng rực mà mãnh liệt đang ngó chừng nàng, theo bản năng quay đầu nhìn lên, phát hiện mấy nữ chính thời niên thiếu khác, hận không thể ăn tươi nàng, mắt bốc ánh sáng xanh lục nhìn chằm chằm nàng, sợ hãi đến nàng rụt đầu một cái, trực tiếp từ trên đùi Lâm Úc Thanh nhảy lên.

Tô Dự vừa muốn hạ lệnh quay lại lần nữa, phát hiện mặt của Bạch Dã còn đỏ đến mức như là đít khỉ, chống nạnh, nhớ tới cái tên này là rất thích đỏ mặt, cái này phiền toái rồi.

"Mọi người thu thập một chút." Tô Dự vung vung tay, để công nhân viên họ không cần tiếp tục trước, sau đó đi tới trước mặt Bạch Dã và Lâm Úc Thanh, hơi đánh giá hai người một chút, nhìn Bạch Dã, "Ngươi, ngồi đến trên đùi nàng đi." Ra lệnh nói.

"Hả?" Bạch Dã trực tiếp sững sờ tại chỗ, thậm chí coi chính mình nghe lầm, quay đầu nhìn Lâm a di, cô lại không phản ứng chút nào.

"A cái gì, ngồi vào trên đùi nàng đi."

Bạch Dã gãi đầu một cái, một mặt không rõ, trong lòng lại không nhịn được có một ít kinh hỉ nhỏ, di chuyển đến bên người Lâm Úc Thanh, "Ừm.. Lâm lão sư, vậy ta ngồi nha~"

Một mặt biểu tình không phải ta cam tâm tình nguyện, ta là bị ép buộc, cẩn thận từng li từng tí một ngồi vào trên đùi Lâm Úc Thanh.

Lâm Úc Thanh không có động tác gì, Tô Dự cạy cái đầu của Bạch Dã tựa ở trên bả vai Lâm Úc Thanh, lại cầm lấy cánh tay của Lâm Úc Thanh ôm lấy eo của Bạch Dã, sau đó lùi đến một bên, hơi đánh giá một tí, cái tư thế này vẫn tính là ám muội chứ.

"Duy trì cái tư thế này, không cho phép đỏ mặt." Ra mệnh lệnh bắt buộc với Bạch Dã.

Nhưng mà nàng không nói câu nói này cũng còn tốt, mới vừa nói xong, mặt của Bạch Dã mắt trần có thể thấy dát lên một tầng phấn hồng.. Cái trán đều đổ mồ hôi rồi.

"Không phải, đạo diễn, ta.." Bạch Dã rất muốn khóc, vừa nghiêng đầu thấy được sói đói đầy đoàn kịch đều đang nhìn chằm chằm nàng, vừa khóc cười không được.

Hoảng loạn nhìn về phía Lâm Úc Thanh, muốn cầu viện với cô, nhưng mà Lâm Úc Thanh tựa hồ cũng không để ý, trái lại ôm nàng ôm rất thoải mái.

"Lâm lão sư, ta có phải rất nặng không a." Bạch Dã lén lút siết cổ tay của Lâm Úc Thanh, lắc rồi lắc.

"Không nặng a." Lâm Úc Thanh cũng rất thực sự, hoàn toàn không để ý tới tín hiệu cầu cứu của Bạch Dã.

"..."

Đây không phải Lâm a di của mình! Rõ ràng bình thường đều có ghét bỏ người ta a!

Lâm Úc Thanh âm thầm đắc ý, kỳ thực cô rất yêu thích nhìn dáng vẻ tiểu Dã đỏ mặt, khuôn mặt trắng trẻo mũm mĩm, xem ra như quả táo đỏ vừa chín, khiến người ta muốn cắn lên một cái, nhưng mà, đạo diễn không thích.

"Dáng vẻ đỏ mặt của ngươi, đặc biệt đáng yêu." Lâm Úc Thanh ở bên tai tiểu Dã nhẹ giọng một lời.

Éc, thì một câu nói này, gò má của tiểu Dã như bị lửa thiêu, xoạt một cái, bản thân nàng đều cảm thấy nóng lợi hại.

Lâm a di tuyệt đối là cố ý!

Bạch Dã buồn bực, từ trên người Lâm Úc Thanh xuống, dùng tay xoa khuôn mặt, quay qua quạt gió, trở thành tiêu điểm toàn trường, thực sự là lúng túng muốn chết!

Lâm Úc Thanh một mặt việc không liên quan tới mình, rồi lại không nhịn được âm thầm cười, trả thù nho nhỏ này, để tâm tình cô thật tốt~

Sau khi Bạch Dã cảm giác mình bình phục lại, gật gù với Tô Dự, "Đạo diễn, ta xong rồi.."

"Ừm, chớ suy nghĩ quá nhiều, đem mình chìm đắm ở bên trong nhân vật, An Khê là tên gia hỏa không biết mất mặt, bị An Lạc Thành cởi truồng đánh cũng không từng đỏ mặt, ngươi liền đem chính mình tưởng tượng thành một người không biết xấu hổ không thẹn, không có chuyện gì là có thể để ngươi thẹn thùng đỏ mặt."

Bị An Lạc Thành cởi truồng đánh..

"Này này này này này Cố Bạch Dã, ngươi làm sao vậy! Ngươi đây là đang biểu diễn kĩ năng đặc sắc cho chúng ta sao!" Mắt thấy mặt của Bạch Dã lần nữa đỏ chót, Tô Dự cho dù tính khí tốt đều phải nổi giận rồi.

Lâm Úc Thanh đúng lúc cọ cọ cái mũi che lấp ý cười, lần này cái tên này trong thời gian ngắn là khôi phục không được nữa, muốn cười lại không dám cười, nhịn đến thực khó chịu a..

"Bổ trang cho nàng." Tô Dự cũng rất bất đắc dĩ, kêu chuyên gia trang điểm đến, "Chuẩn bị nhiều phấn lót nhìn thử có thể cho một chút hay không."

"Che cái gì che, khuôn mặt trắng mịn này rất đáng yêu a." Đột nhiên âm thanh của một nữ nhân từ phía sau Tô Dự truyền đến, trong thanh âm lộ ra quyến rũ, mọi người quay đầu nhìn lại, kinh ngạc không thôi, Tiết Nguyệt Hiền!

"Tiết tỷ, ngài làm sao đến rồi?" Ngô Manh Manh vội vàng tiến lên chào hỏi, Tiết Nguyệt Hiền lại như không thấy nàng, một đôi mắt thì nhìn chằm chằm Bạch Dã, từ trên xuống dưới đánh giá qua lại, đi tới trước người Bạch Dã, một đôi mị nhãn ánh mắt đung đưa lưu chuyển, trên môi hình m vung lên một độ cong đẹp đẽ.

Tiết Nguyệt Hiền từ trong tay chuyên gia trang điểm cầm lấy qua miếng xốp thoa phấn, giơ tay muốn bôi đến trên mặt tiểu Dã, động tác mềm nhẹ lại lộ ra một tia quyến rũ, đem tiểu Dã chỉnh cho bối rối.

Nhưng mà trong nháy mắt bị miếng xốp thoa phấn đụng tới, tiểu Dã theo bản năng lùi về sau né tránh.

"Ai nha a, thật đáng yêu đó." Tiết Nguyệt Hiền lần nữa đưa tay, ở trước khi tiểu Dã vẫn không có phản ứng lại, nhẹ chỉ chóp mũi của nàng một chút, nháy mắt mấy cái với nàng, cho nàng một cái hôn gió.

Bạch Dã tức hóa hóa thẹn, "Xin ngươi tự trọng!" Ngữ khí cũng hiếm có nghiêm túc.

"Ai nha, còn có thể tức giận đó!" Nhưng mà Tiết Nguyệt Hiền như là phát hiện đại lục mới, con mắt đều sáng lên một cái, khi muốn tiếp tục lấn đến gần, lại bị Lâm Úc Thanh chặn đường lại rồi.

Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Úc Thanh phát lạnh, ánh mắt nhìn về phía Tiết Nguyệt Hiền tràn ngập địch ý, giống như một con sư tử cái bảo vệ thức ăn.

Tiết Nguyệt Hiền từ đầu đến cuối đều là cười tủm tỉm, nghiêng đầu từ bên cạnh người Lâm Úc Thanh nhìn về phía Bạch Dã, lại liếc Lâm Úc Thanh, "Của ngươi?"

Lâm Úc Thanh không lên tiếng, cứ như vậy lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.

Tiết Nguyệt Hiền đem cánh tay khoát lên trên bả vai Lâm Úc Thanh, "Cái này nếu là của ngươi, ta sẽ không ngấp nghé, nếu không phải, ta thì tiến tới, ta rất yêu thích khẩu vị này." Nhỏ giọng thương lượng với cô.

Lâm Úc Thanh một cái vỗ bỏ tay nàng, "Tốt nhất ngươi đừng có chủ ý nàng."

"Hoa đẹp không chủ, lãng phí chẳng phải đáng tiếc? Cái tên này nhìn lên, hình như là nụ hoa đó!"

Lâm Úc Thanh mạnh mẽ chau mày, nhìn ánh mắt tham lam của Tiết Nguyệt Hiền đi khắp trên người Bạch Dã, hận không thể một cái tát đánh tỉnh nàng.

"Yo, Nguyệt Hiền, ngọn gió gì đem lão gia ngài thổi tới!" Tô Dự đi tới, thân mật kéo cánh tay của Tiết Nguyệt Hiền, "Cũng đừng gây sự cho ta!" Thấp giọng ở bên tai Tiết Nguyệt Hiền nhắc nhở.

"Người mới này tìm ở đâu? Cô gái thanh thuần như vậy ta làm sao thì không gặp được chứ?"

"Ngươi đủ rồi a, chớ quá đáng, người ta còn là một học sinh chưa ra cửa trường, thu lại những tư tưởng xấu xa kia của ngươi."

"Xem ngươi lời nói này, coi ta là người nào, ta chính là thấy nha đầu này điều kiện không tệ, muốn hỏi một chút nàng có ý đồ đến công ty ta hay không mà thôi, làm sao thì xấu xa rồi hả?" Tiết Nguyệt Hiền nháy mắt to, còn một mặt vô tội.

Tô Dự lúc này một cái liếc mắt, không chờ mở miệng..

"Làm sao, ngươi hình như đối với nghệ nhân của ta cảm thấy rất hứng thú."

Lại là một giọng nữ lành lạnh, từ phía sau Bạch Dã truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại, lại là cả kinh, thậm chí còn có người đang hít khí lạnh, Tô Dự cũng ở trong đó.

Đệt, Lộ Tinh này thật sự tìm Phương Di tới rồi!

Tô Dự quan sát tỉ mỉ nàng một chút, rất lâu không gặp, Phương Di gầy gò rất nhiều, hai cái chân dài cùng như đôi đũa, mặc một thân áo vest màu màu đỏ thắm, một cái áo thun màu đen phù hợp bên trong, vô cùng khéo léo, tóc quăn màu nâu hạt dẻ tản ở một bên, thoa son môi màu đỏ nhạt, khí chất vô cùng cừ, một tay cắm vào túi, ngự tỷ vô cùng.

Nếu so sánh, trang phục của Lộ Tinh thì có chút cảm giác bé gái hàng xóm, vẫn cứ là thiếu nữ tràn đầy, quần dài cây đay màu xanh nhạt, đội cái mũ che nắng thật to.

Tô Dự đầu đều đau rồi, hôm nay đây là thế nào, các đại lão tụ hội một đường, còn đều là vì cùng một người, nha đầu này sợ không phải một hồng nhan họa thủy chứ!

Họa thủy nào đó kỳ thực cũng là ngớ ra, nàng đều không biết Lộ Tinh và Phương Di là đến lúc nào, chỉ là đang ở khi thái độ tùy tiện của Tiết Nguyệt Hiền mà tức giận, Lộ lão sư và Phương Di thì đứng ở hai bên trái phải bên cạnh nàng..

Lâm Úc Thanh ở khi nhìn thấy Phương Di, cũng không khỏi đánh giá nàng vài cái, trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, Lâm Úc Thanh cười nhạt với nàng, người sau hoàn toàn không có phản ứng, ngược lại nhìn chằm chằm Tiết Nguyệt Hiền.

Thấy được hai người đột nhiên xuất hiện, Tiết Nguyệt Hiền rõ ràng sửng sốt một chút, "Nghệ.. Nghệ nhân của ngươi?"

"Yo, đại diện Phương đại, ban đầu là ai nói không dẫn người mới nữa, không đặt chân vào giới nữa, làm sao lời của mình đã nói, xoay mặt là có thể coi như đánh rắm rồi sao?"

Phương Di nghe vậy quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Dã, cười khẽ với nàng, đi tới trước mặt Tiết Nguyệt Hiền, nhỏ giọng, "Nguyệt Hiền, người sống, nhìn về phía trước, bằng không, có lỗi với chính mình, cũng có lỗi với người đã chết. Y Lam nàng, nhất định cũng không hi vọng thấy được ngươi như bây giờ."

Mới vừa nghe đến cái tên "Y Lam" này, sắc mặt Tiết Nguyệt Hiền phát lạnh, "Không cần ngươi dạy ta làm người như thế nào, đồ vật Tiết Nguyệt Hiền ta muốn có, thì nhất định có thể lấy được!" Sau đó, nhìn về phía Bạch Dã, cao giọng nói, "Cô bé này, ta muốn chắc rồi!"

Bạch Dã coi nhẹ ánh mắt của nàng, giận dữ quay người, đi đến phòng hóa trang.

Thái độ không phối hợp từ chối này cũng làm cho Tiết Nguyệt Hiền càng ngày càng kiên định tâm tư như vậy.

Hết chương 32