Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 132



Mùa hè vừa qua, mùa đông lạnh lẽo lại tới.

Dự tính của đoàn phim sẽ đóng máy giữa tháng 1, theo thời sự đưa tin tháng 1 sẽ có tuyết rơi ngay khu vực của đoàn phim, nửa tháng này, đoàn phim đang quay những cảnh hậu kỳ, Hạ Dĩ Đồng trở thành người nhàn rỗi nhất trong phim.

Vào tết năm nay, cô lại có một bộ phim mới, đến lúc đó phải bận tối mặt tối mày để tuyên truyền, hẳn là sẽ không có thời gian rảnh trở về cô nhi viện ăn tết. Đắn đo, dự tính đi xin nghỉ phép đoàn phim một tuần, trở về huyện Z, ở thành phố Y.

Chuyện cô nghỉ phép cũng không nói cho ai, ngay cả Phương Hồi cô cũng không dẫn theo. Dậy thật sớm, lên xe rời đi, hít sâu một hơi không khí của buổi sớm mai, Hạ Dĩ Đồng đội mũ nhung đi tới trước cửa, không ngừng nhón chân nhìn vào bên trong. Bác bảo vệ canh cửa thì ngủ gà ngủ gật, bị giật mình tỉnh dậy, như thường lệ giương mắt nhìn xung quanh một vòng, thấy người, ông vội chạy ra: "Cô làm gì vậy? Ở đây lén lút là muốn làm cái gì?"

Hạ Dĩ Đồng giơ tay cởi mũ ra, cười với ông ấy.

Bác bảo vệ nhất thời lộ ra nụ cười kinh hỉ: "Cháu trở về rồi à, bác liền đi nói cho viện trưởng biết."

Hạ Dĩ Đồng nói: "Bác mở cửa cho cháu đi, tự cháu đi vào là được ạ."

"À, vậy cũng được." Bác bảo vệ nói.

Hạ Dĩ Đồng nói: "Bác Ngô, đừng có nói cho ai biết là cháu ở đây, mất công lại nhiều người vây quanh bị xem như sở thú vậy."

Bác Ngô ưỡng ngực: "Chuyện đó hiển nhiên rồi. Mà...." Ông ấy lại nói, "Bác có chuyện này muốn nhờ cháu."

"Dạ?"

"Lát nữa cháu ký tên giúp bác nhé, nhà bác có đứa cháu gái biết là bác có quen biết với cháu, cứ nằng nặc đòi chữ ký của cháu." Bác Ngô xoa xoa hai tay mình, "Hạ... Vậy không phiền cháu chứ?"

"Dạ được, chút nữa cháu sẽ ký cho bác."

Bác Ngô mở cửa cho cô, mới mở một chút khe tí xíu mà Hạ Dĩ Đồng liền chui vào, sau đó chạy một mạch vào trong, chạy thẳng tới cửa sau của căn nhà. Giá đất ở đây rất rẻ, diện tích rộng, phần lớn là nhà trệt, chỉ có một tòa nhà nhỏ kia là có ba tầng, là khu vực mà bọn trẻ không thể tùy tiện chơi đùa ở đó, bên trong đều là những đồ vật quý giá, là nhạc cụ gì đó.

Khi Hạ Dĩ Đồng còn nhỏ, thường hay lén lút đi tới đây để luyện đàn.

Cây cối xanh um tươi tốt, mặc dù là mùa đông nhưng vẫn ngoan cường xanh biếc như vậy, một trận gió thổi qua, cả người đều bất động, Hạ Dĩ Đồng ngồi trên ghế dưới cây, ngửa đầu nhìn lên, không biết vì sao lại cảm thấy có chút vui vẻ. Cô cầm lấy điện thoại di động, giơ lên đỉnh đầu mình rồi chụp một tấm, gửi qua cho Lục Ẩm Băng.

【 có phải so với phương Bắc của chị đẹp hơn không? Mùa đông ở bên chị cây cối đều trụi hết cả lá.】

Lục Ẩm Băng rất nhanh liền nhắn lại, chắc là vẫn chưa bắt đầu công việc, hẳn là còn đang hóa trang ——【 một năm bốn mùa, phải rõ ràng, bên em toàn cây xanh như vậy, nếu không xem lịch, chắc mùa nào cũng không biết. Chỗ em vậy mà đẹp hơn à? 】

Hạ Dĩ Đồng ——【Em thua. 】

Lục Ẩm Băng ——【 đa tạ. 】

Hạ Dĩ Đồng ——【 kỳ thật lá cây rụng hết vẫn còn rất tráng lệ, hùng vĩ a.[ trầm tư ]】

Lục Ẩm Băng ——【 bốn mùa cũng như mùa xuân thì cũng rất tốt a. [ trầm tư ]x2】

Hạ Dĩ Đồng —— 【 Đôi khi em còn nghĩ, nếu em là người ở phương Bắc thì tốt rồi, có cả hệ thống sưởi ấm [trầm tư] x3】

Lục Ẩm Băng ——【 chị không muốn người ở phương Nam đâu, bởi vì không có máy sưởi, chị già rồi không chịu nổi bệnh khớp đâu [ trầm tư ]x4】

Hạ Dĩ Đồng ——【 em có thể ôm chị ngủ mà [ trầm tư ]x5】

Lục Ẩm Băng ——【 hạ lão sư, muốn ôm một cái. 】

Hạ Dĩ Đồng ——【 ôm một cái. 】

Hai người nhắn tin với nhau vui vẻ vô cùng, trên đầu bỗng nhiên liền truyền tới một tiếng ho khan, Hạ Dĩ Đồng khóa màn hình lại, nhét vào túi của mình, quay đầu tươi cười: "Viện trưởng."

Viện trưởng hơn 50 tuổi, có lẽ là do suy tư nhiều, có vài sợi tóc bạc ở trên đầu, vẻ mặt rất hiền từ, thân thiện. Viện trưởng đến ngồi bên cạnh cô, tay vỗ vào tay của cô đang đặt trên đùi.

Gió nhẹ thổi qua, yên tĩnh cực kỳ.

"Không bận đi công tác sao?" Viện trưởng hỏi.

"Không bận."

"....."

"Vậy....."

"Con với đồng nghiệp vẫn tốt chứ?" Tất cả những người trong đoàn phim, viện trưởng đều gọi là đồng nghiệp.

"Dạ tốt."

"Con nói con khi còn nhỏ không dễ hoà hợp mà," Viện trưởng cảm khái nói, "Hiện tại sao lại trở nên dễ hoà hợp như vậy?" Nữ chính 2 vui vẻ nói: "Không phải lúc nào con cũng giỏi giả bộ hay sao?"

Viện trưởng nói: "Đức hạnh."

"Dù sao thì mẹ cũng thích con như vậy, khiến con cảm thấy tự tin một chút, tự dưng sao bây giờ lại ghét bỏ con."

"Mẹ nào đâu có ghét con" Viện trưởng nhìn lên bầu trời nói, "Cũng không biết là lần trước ai gọi điện cho mẹ khóc nhè nữa."

Hạ Dĩ Đồng kinh ngạc: "Mẹ nghe thấy hả? Con có khóc ra tiếng đâu?"

"Tốn công nuôi dưỡng con nhiều năm như vậy, chẳng lẽ nghe cũng không nhận ra sao?" Viện trưởng liếc nhìn cô, ánh mắt còn có chút đắc ý

Hạ Dĩ Đồng giơ ngón cái lên.

"Đến giờ bọn trẻ ăn cơm rồi." Viện trưởng đứng lên, chắp tay sau lưng đi về phía nhà ăn. Hạ Dĩ Đồng theo sau bà.

Ở đây là cô nhi viện, những đứa trẻ ở đây đều tự lập, rất nghe lời.

Cô hỗ trợ nhà ăn một chút, sau đó liền đi theo Viện trưởng tản bộ, đôi khi chỉ nói 2-3 câu rồi sau đó đều không nói gì nữa.

Viện trưởng hỏi: "Lần này định về bao lâu?"

Hạ Dĩ Đồng nói: "Dạ 1 tuần."

Viện trưởng gật đầu, dường như có chút vui mừng: "Vậy là tốt rồi, mẹ sẽ đi chợ tự tay xuống bếp." "Dạ."

"Con đặc biệt muốn ăn gì không?"

Hạ Dĩ Đồng nói ra tên các món ăn mà cô muốn. Viện trưởng liền ghi nhớ.

Hạ Dĩ Đồng nói: "Mẹ...con đang trong một mối quan hệ..."

Viện trưởng hỏi: "Với ai?"

"Là người này..." Hạ Dĩ Đồng liền đưa ảnh cho Viện trưởng xem, Viện trưởng liền nhìn vào màn hình điện thoại, quan sát kĩ càng rồi nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, rồi thốt ra 3 từ: "Rất xinh đẹp."

Hạ Dĩ Đồng liền cười.

Viện trưởng sau đó còn nói thêm một câu: "Nhưng mà vẫn không đẹp bằng con"

Hạ Dĩ Đồng cười càng tươi hơn.

Viện trưởng lại nhìn vào màn hình điện thoại, nói: "Có cảm giác là mẹ đã nhìn thấy người này ở đâu rồi." Sau đó mở ngăn kéo lấy ra đĩa phim DVD để đối chiếu, liền nhận ra rồi cười: "À, là Xảo Nhi."

Trong giọng điệu còn mang theo một chút dịu dàng.

Xảo Nhi là nhân vật của bộ phim truyền hình đầu tiên của Lục Ẩm Băng, cũng là bộ phim duy nhất và nó rất nổi tiếng. Rất nhiều người lớn tuổi không xem phim truyền hình, ở trong lòng bọn họ nhân vật Xảo Nhi này để lại nhiều ấn tượng sâu sắc.

Viện trưởng cau mày, tựa như đang rối rắm một vấn đề gì đó, một lúc lâu sau nói: "Xảo Nhi so với con thì đẹp hơn nhiều chứ."

Lúc này Hạ Dĩ Đồng đang chống tay lên tủ sách, cười muốn ngửa người ra sau.

Viện trưởng nhíu mày nói: "Khi con còn bé, mẹ đã cố gắng nuôi dưỡng con như Xảo Nhi vậy, ai mà ngờ lại nuôi dưỡng lệch."

Hạ Dĩ Đồng: "..."

Nhìn dáng vẻ đó của Hạ Dĩ Đồng, Viện trưởng cười ngất, thiếu chút nữa là không thở được, phải ngồi xuống ghế để thở. Viện trưởng sau khi đã trấn tỉnh lại: "Khi nào dẫn cô ấy về ra mắt mẹ đây?" "Khi nào có dịp con sẽ dẫn cô ấy về."

..............

Buổi tối.

Hạ Dĩ Đồng gọi video call cho Lục Ẩm Băng, kể lại chuyện lúc sáng, Lục Ẩm Băng cũng cười ngất, "Ngay cả già trẻ chị cũng không tha, quả nhiên mị lực kinh người. Aiz, em nói xem rốt cuộc là chị đẹp hay em đẹp?"

Hạ Dĩ Đồng nói: "Chị đẹp."

Lục Ẩm Băng nói: "Em đẹp hơn."

Hạ Dĩ Đồng vẫn nói: "Không, là chị đẹp hơn."

Lục Ẩm Băng gật đầu, sờ cằm: "Ummmm, hình như chị cũng cảm thấy vậy."

Hạ Dĩ Đồng bật cười: "Chị có biết viết hai chữ khiêm tốn như thế nào không, Lục lão sư?"

Lục Ẩm Băng nói: "Phủ nhận một lần là khiêm tốn, phủ nhận lần hai là nhượng bộ. Hãy đối mặt với sự thật đi, Hạ lão sư."

Hạ Dĩ Đồng: "Hạ lão sư không nghĩ sẽ trả lời lại chị vấn đề này, hơn nữa đối với chị có chút....."

Cô nói đến đây bỗng nhiên không nói nữa, cảm thấy đầu óc mình trở nên đen tối...Nhưng Lục lão sư giống như tiên nữ, sẽ không chú ý đến chuyện này.

Lục Ẩm Băng vẻ mặt chế nhạo: "Có chút cái gì?"

Hạ Dĩ Đồng nhanh trí nói: "Đối với chị rất là quan tâm."

Lục Ẩm Băng mỉm cười: "Ừm."

"Chuyện hiển nhiên em là bạn gái chị mà." Hạ Dĩ Đồng đắc ý cực kỳ, phía sau tựa như là có cái đuôi nhỏ đang vểnh lên, nhìn thấy Lục Ẩm Băng thì trong lòng liền khó chịu, rất muốn chui qua màn hình điện thoại hôn hôn, sờ sờ cô ấy.

Sờ không được, hôn cũng không được, chỉ đành nhịn xuống, Lục Ẩm Băng ghé sát màn hình, âm thanh có chút khàn nói: "Bạn gái?"

Hai chữ "bạn gái" này tựa như là tạo ra một dòng điện xẹt qua người Hạ Dĩ Đồng, khiến cho cô cảm thấy tê dại, cảm giác tê dại từ đầu cho tới chân, thậm chí ngay cả cái đuôi nhỏ của cô cũng thấy tê, thiếu chút nữa chân cũng mềm nhũn ra.

"Hạ lão sư...." Lục Ẩm Băng chỉ dùng thanh âm khàn khàn này nói khi động tình, "Bạn gái."

"Sao, sao ạ?" Hạ Dĩ Đồng mở miệng, nghe thấy giọng nói của mình cũng vậy, thân thể liền không biết vì sao lại cảm thấy khô nóng.

"Em có muốn hay không...." Ánh mắt Lục Ẩm Băng nhìn về phía cổ áo lỏng lẻo của cô, nuốt nước miếng, "Muốn cởi quần áo ra?"