Ảnh Hậu Thành Đôi

Chương 143



Chiếc Land Rover màu đen cuối cùng dừng lại ở bãi đậu xe trong một biệt thự trên núi ngoại ô, rừng cây thấp thoáng, ít người qua lại, có một cảm giác như khung thành cổ này đang ẩn nấp trong núi sâu vậy.

Về sau theo Lục Ẩm Băng nói, trên núi này quả thật có một tòa thành cổ, bất quá không nổi danh lắm, không có nhiều người biết, bên trong chỉ có một hoặc hai hoà thượng sống không màn chuyện thế gian. Đôi khi cô còn lên bái Bồ Tát, cùng lão hòa thượng tán gẫu một lát, tĩnh tâm.

Xe vừa dừng lại, Lục Ẩm Băng liền nhào tới chiếm tiện nghi của Hạ Dĩ Đồng, lúc ra khỏi xe, đôi môi Hạ Dĩ Đồng đỏ như anh đào chín, vẻ mặt Lục Ẩm Băng vẫn chưa thỏa mãn. Hạ Dĩ Đồng được cô nắm tay đi về phía cửa biệt thự, vô cùng hoài nghi mình như nào lại được chị ấy đối đãi như vậy, ngẫm lại còn có chút kích động.

Thẹn thùng thì thẹn thùng, nhưng theo bản năng của cơ thể thì cô không hề cự tuyệt.

"Đây là một biệt thự chị mua, dùng nghỉ ngơi khi công tác, ngay cả ba mẹ chị cũng không biết, paparazzi lại càng không biết. Lát nữa rảnh rỗi chị lưu lại dấu vân tay của em, nếu không có việc gì thì em có thể tới đây, có dì thường xuyên đến đây quét dọn." Cửa dùng khóa vân tay, Lục Ẩm Băng ấn ngón tay cái lên, tích một tiếng, cửa mở ra, trái tim Hạ Dĩ Đồng đập thình thịch, lập tức đứng vững khẩn trương nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón nụ hôn như bão táp.

Bão táp thì bão táp dữ dội hơn đi, em đã chuẩn bị tốt rồi!

"Đồ ăn còn có..." Lục Ẩm Băng cúi đầu nhìn điện thoại di động, "Còn mười phút sẽ đến, chị sẽ đặt đồng hồ báo giờ. Em đứng đó làm gì vậy? Làm thần giữ cửa à?"

Hạ Dĩ Đồng mở to mắt, há miệng, cô cảm thấy may mắn vì Lục Ẩm Băng không nhìn thấy bộ dạng ngu ngốc đó của cô, sau đó cô liền suy nghĩ ra lí do, cất bước đi tới: "Em nhìn thiết kế một chút, ừm, không tồi."

"Chị là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ nên có mời chuyên gia thiết kế tới." Lục Ẩm Băng ngồi xuống sô pha, vỗ vỗ vị trí bên cạnh cô, "Em tới đây."

Hạ Dĩ Đồng vừa đi tới thì đã bị Lục Ẩm Băng ôm lấy.

Lần này không có hôn, chỉ ôm ấp. Lục Ẩm Băng liền nằm xuống, "Lại đây."

Hạ Dĩ Đồng: "....."

Lại chỗ nào nữa, không phải giống như suy nghĩ của cô đó chứ? Cô nuốt nước bọt, run rẩy mà sờ thắt lưng của Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng mở rộng hai tay tươi cười như hoa, nói: "Ôm."

"......"

Hạ Dĩ Đồng hoàn toàn chặt đứt tà niệm, cùng cô nằm xuống, nằm trong lòng Lục Ẩm Băng. Sofa đủ rộng, hai người nằm ôm nhau, cũng không phải chen chúc gì, ngược lại sau lưng của Hạ Dĩ Đồng còn rất nhiều chỗ trống.

Ôm một hồi, Hạ Dĩ Đồng cảm thấy cảm giác như vậy cũng rất tốt, vì thế vùi mặt sâu hơn một chút, ngửi mùi hương trên người Lục Ẩm Băng.

"Em ban nãy có phải cho rằng là chị muốn làm chuyện kia với em hay không?" Lục Ẩm Băng cười như không cười hỏi cô.

Lúc này tầm quan trọng của diễn xuất mới được lộ diện, Hạ Dĩ Đồng nói như không có chuyện gì xảy ra: "Không có."

"Thật sự không có sao?"

Môi Lục Ẩm Băng đối diện với cổ trắng như tuyết của cô, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một chút, liếm một chút vẫn không thấy đủ, cánh môi sau đó cũng dán lên, một đường hôn xuống.

"Miệng chê nhưng thân thể lại rất thành thật." Lục Ẩm Băng xoa xoa mặt cô, nói.

Từ lúc Lai Ảnh dạy cho cô từ này, cô cũng không bao giờ có nói qua nữa, Hạ Dĩ Đồng liền cảm thấy từ này từ miệng của cô nói không hợp, cảm giác này thậm chí còn triệt tiêu không ít rung động trong lòng cô.

"Lục lão sư."

"Ừm?"

"Không có gì." Hạ Dĩ Đồng đem trán đặt lên má Lục Ẩm Băng, nghĩ nghĩ chắc cảm giác này cũng không tệ.

"Em có phải là không thích chị nói chuyện như vậy?"

"....." Hạ Dĩ Đồng lại lần nữa kinh ngạc trước sự nhạy bén của cô, thậm chí còn hoài nghi không biết cô ấy có thuật độc tâm hay không.

"Vậy sau này chị không nói từ đó nữa." Lục Ẩm Băng nói, "Khẩu thị tâm phi? Cái này thì sao?"

Hạ Dĩ Đồng gật đầu, ở trong lòng cô ấy không ngừng cười.

Hạ Dĩ Đồng tiếp tục "Khẩu thị tâm phi" trong chốc lát, áo ngực cũng được cởi bỏ, di động của Lục Ẩm Băng vang lên, cô thu tay lại, ngồi dậy: "Cơm trưa tới rồi, đang ở nhà, đừng có mặc."

Câu sau đang nói chính là áo ngực, Hạ Dĩ Đồng nhìn về phía cô. Lục Ẩm Băng dẫn cô lên lầu, trong phòng thay đồ lấy ra một bộ đồ ngủ, sau đó tự mình xuống lầu trước.

Chờ Hạ Dĩ Đồng thu dọn xong mình, trên bàn ăn đã bày mười mấy món ăn.

Bữa sáng của Hạ Dĩ Đồng là 7g, bây giờ là 1g chiều, vốn không có cảm giác gì, nhưng khi nhìn thấy đồ ăn lập tức cảm thấy đói bụng. Lúc ăn không ai nói gì, Lục Ẩm Băng ngoại trừ gắp thức ăn cho cô, trên cơ bản không nói lời nào, một bữa cơm trưa yên tĩnh thoải mái lặng lẽ trôi qua.

Sau bữa ăn thì nghỉ ngơi nửa tiếng, Hạ Dĩ Đồng đi tắm rửa, Lục Ẩm Băng ngồi trên sofa nhỏ trong phòng, vừa nhớ lại gì đó rồi viết, lúc Hạ Dĩ Đồng tắm xong, nhìn đồng hồ là 2g30, trong lòng không khỏi lo lắng, thời gian trôi qua thật nhanh.

Lục Ẩm Băng nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, ngũ quan dưới ánh mặt trời đặc biệt đẹp mắt: "Em muốn ngủ trưa sao? "

"Không ngủ." Thật vất vả mới gặp được, làm sao nỡ lãng phí thời gian vào giấc ngủ chứ.

"Ừm, vậy chị đi tắm."

Hạ Dĩ Đồng: "....."

Lục Ẩm Băng tắm rửa chỉ mất năm phút, áo ngủ dây đeo làm ấm khi trước cô đã vứt bỏ, cô mặc áo ngủ hai dây màu trắng, cùng làn da vốn có của cô giao hòa, dường như không phân biệt được nào trắng hơn, tóm lại ở trong mắt Hạ Dĩ Đồng đều rất đẹp.

Cô cùng Hạ Dĩ Đồng nằm vào trong chăn.

Hạ Dĩ Đồng nghiêng người nhìn cô, nói: "Em không muốn ngủ."

"Nằm một chút, không ngủ." Lục Ẩm Băng nói xong đứng dậy mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, lấy ra một quyển tạp chí, "Hai mình xem này đi, trong quý này có nhiều quần áo rất đẹp."

Trong lòng Hạ Dĩ Đồng đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành.

Tạp chí mà Lục Ẩm Băng lấy ra chính là tạp chí vào cuối tháng 11 của "ELLE" mà cô và Sầm Khê đã hợp tác, kia là hai gương mặt gần sát nhau. Cô biết, chuyện này sẽ không dễ dàng đi qua như vậy, Hạ Dĩ Đồng cười gượng nói: "Lục lão sư, chị nghe em giải thích."

Lục Ẩm Băng làm ra tư thế chăm chú lắng nghe, lười biếng: "Giải thích đi."

"Chuyện này...." Hạ Dĩ Đồng sửng sốt một chút, hoàn hồn, cô không có gì để giải thích, đều là nhu cầu công việc, cô cũng không muốn tư thế như vầy, là do người chụp ảnh muốn tư thế này chứ bộ.

"Ừm?"

Hạ Dĩ Đồng nhớ tới cô còn có một chương trình nào đó phải cùng đối phương ghi hình, vội vàng báo cáo, nói:"Sầm Khê là fan của em, vừa thấy em liền nói lắp, lỡ như ở trên TV chị thấy em và đối phương có cái gì kỳ quái thì đều là do tổ tiết mục phụ trách."

"Chương trình gì?"

Hạ Dĩ Đồng nói tên chương trình, Lục Ẩm Băng liền ghi nhớ trong lòng.

"Lâm Bích Lạc." Lục Ẩm Băng nhàn nhã nói, nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Hạ Dĩ Đồng, cô nhắc nhở: "Thâm tình ôm hôn."

"Chỉ có ôm thôi, không có hôn hay làm gì khác." Hạ Dĩ Đồng vội vàng giải thích.

Lục Ẩm Băng nắm lấy cằm cô, giọng nói còn mang theo chút ghen: "Sao em có thể mê người như vậy, nam nữ đều không tha."

Hạ Dĩ Đồng tiến lại gần hôn lên môi cô, tách ra, bốn mắt nhìn nhau.

Hạ Dĩ Đồng sờ sờ tay dưới chăn, phủ lên mu bàn tay của cô, Lục Ẩm Băng lật bàn tay lại, lòng bàn tay hướng lên trên, mười ngón đan xen vào nhau.

Hô hấp có chút gấp gáp.

Hai đôi mắt nhìn nhau trong nháy mắt liền tách ra, cũng không biết lí do vì sao, chỉ là cả hai đều cảm thấy ngượng ngùng.

Hai người một người nhìn chăn trên thân, một người nhìn gối đầu.

Thân thể cọ cọ về phía đối phương một chút, phảng phất có thể cảm giác được nhiệt độ làn da của đối phương, dừng lại, cũng không tiếp tục nữa.

Mãi cho đến khi ánh mắt lại giao thoa lần nữa, giữa không trung như có tia lửa loé lên, hai người đồng thời ngẩn ra, nhưng Lục Ẩm Băng nhanh hơn, tay vươn tới nâng hai má Hạ Dĩ Đồng lên, hôn lên môi.

Nụ hôn này so với những lần trước đều kịch liệt hơn, lồng ngực không ngừng phập phồng, cô sắp thở không nổi rồi, Lục Ẩm Băng cũng không khá hơn cô bao nhiêu. Tay của Hạ Dĩ Đồng giữ chặt gáy của Lục Ẩm Băng, hai người hệt như đang sắp chết đuối dưới sông vậy, truyền không khí cho nhau để sống, không ai chịu buông đối phương ra.

Hai người cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới một nụ hôn đơn thuần cũng có thể thành như vậy, chỉ cần một xúc chạm nhỏ trên làn da, lại giống như loại thuốc mê hoặc lòng người nhất trên thế giới vậy.

Lúc tách nhau ra, hai trán chạm vào nhau, tiếng thở dốc trong phòng lớn đến kinh người, không để ý thẹn thùng, trái tim Hạ Dĩ Đồng đập kịch liệt, ngay cả giọng nói của mình cũng không nghe được, nói: "Lục lão sư, em có thể cảm thấy em là người đầu tiên đột tử vì hôn môi đó."

"Vậy chị chính là người thứ hai."

Hạ Dĩ Đồng nhắm hai mắt cười rộ lên.

"Có câu nói, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu."

"Không nghĩ tới Lục lão sư lại là dạng người này."

"Là do em không nghĩ nhiều thôi."

Mặt giường bên cạnh hơi lún xuống, Hạ Dĩ Đồng mở mắt ra, Lục Ẩm Băng nhanh chóng giơ tay che mắt cô lại, ngậm lấy vành tai của cô. Hạ Dĩ Đồng nghiêng đầu, phát ra tiếng 'hừ' nhẹ, sau đó liền cắn chặt môi.