Ảnh Hậu Xuyên Không Rồi!

Chương 95: Ngoại truyện 3: Tiểu Bạch



Ảnh hậu Bạch Gia Thi từ khi lui về ở ẩn cũng không đăng bất kì tấm ảnh nào lên weibo.

Cứ tưởng cô đã biến mất khỏi mạng xã hội, không ngờ nay lại đột nhiên công bố tin vui, đăng lên weibo một bức ảnh chụp nửa khuôn mặt bụ bẫm của trẻ con.

Dòng cap cũng ngọt ngào không kém: "Chào mừng tiểu bảo bối của mẹ ra đời~"

Bức ảnh này vừa đăng tải đã nhận được một cơn mưa tương tác trên mạng xã hội.

Tống ảnh đế cũng online chia sẻ lại bài viết của cô.

Ngay lập tức một nhà ba người đều được lên hot search.

Trong bệnh viện, con trai vừa uống sữa xong liền chép miệng lăn ra ngủ say.

Tống ảnh đế bế con đặt vào cái nôi bên cạnh, ngồi xuống vuốt ve khuôn mặt cô.

Cô nhìn bé con đang say giấc nồng, mỉm cười: "Thằng bé rất giống em."

Anh cũng dịu dàng đáp: "Ừ giống em."

"Anh đặt tên cho bé con chưa?"

Anh lắc đầu: "Anh đợi em, em là người vất vả nhất, em muốn đặt tên gì nào."

Cô suy nghĩ, hết nhìn anh rồi lại nhìn bé con trong nôi.

"Vậy thì tên là Tống Bạch đi!"

...

Tống Bạch càng lớn đường nét trên khuôn mặt càng hiện rõ, cậu bé thừa hưởng hết mọi nét đẹp của bố và mẹ.

Tính cách cậu bé giống với Tống phu nhân, cả ngày chạy nhảy hoạt bát không ngừng.

Người gặp người thương không ngớt.

Từ lúc sinh bé con, địa vị của Tống ảnh đế trong lòng Tống phu nhân càng ngày càng giảm.

Cô một câu "Tiểu Bạch" hai câu "Tiểu Bạch", cả ngày đều quấn lấy bé con chơi đùa, hoàn toàn quên mất người chồng tủi thân này.

Mặc dù tính cách cậu bé hoạt bát nhưng nếu không có người lớn ở đây, cậu bé sẽ ngoan ngoãn ở yên một chỗ chơi, không nháo không quấy.

Đến năm ba tuổi, cậu bé được Tống phu nhân dẫn đến lớp học mẫu giáo.

Khi về đến nhà, câu bé sẽ nói lại bài học hôm nay cho bố mẹ nghe.

Tống phu nhân mỗi lần nghe xong đều vui vẻ thưởng một nụ hôn cho cậu bé.

Tống ảnh đế cũng khen thưởng cậu bé mấy món đồ ăn vặt mà cậu bé thích.

Tiểu Bạch càng lớn lên, sở thích càng thay đổi, cậu rất thích toán học, mỗi khi có thời gian rảnh sẽ không đi chơi với bạn bè đồng trang lứa mà lại ở một mình nghiên cứu toán học.

Lần trước cậu bé nhìn thấy một bài toán rất thú vị, nhưng hai ngày trôi qua cậu bé cũng không thể tìm ra được cách giải.

Lúc này cậu bé đang ở trong lớp một mình, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng chân dồn dập.

Sau đó tiếng chân dừng lại trước cửa phòng học của Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch không quan tâm, vẫn chuyên chú nhìn chằm chằm bài toán trên giấy.

Một bàn tay mũm mĩm vươn tới cầm quyển vở của Tiểu Bạch ném xuống đất, thân hình mập mạp nhảy liên tục lên đó để lại nhiều dấu chân bẩn.

Thằng nhóc mập mạp vừa nhảy xong đứng lại hất cằm: "Đồ lập dị, mày có gì mà Nghê Nghê lại thích mày chứ!"

Khuôn mặt Tiểu Bạch không gợn sóng, nhưng ánh mắt đã nổi lên giông bão, nhưng cậu bé chưa kịp làm gì đã thấy một cô bé con xông tới đạp mấy cước vào thân hình mập mạp.

Hai tay cô bé con khoanh lại, rất ra dáng chị đại.

Thằng nhóc kia bị đạp, nước mắt liền tuôn rơi chạy ra khỏi phòng học, mấy thằng nhóc còn lại thấy vậy cũng chạy theo.

Phòng học thoáng chốc chỉ còn hai người họ.

Tiểu Bạch chăm chú nhìn cô bé trước mặt.

Cô bé có khuôn mặt phấn điêu ngọc khắc, trắng trắng mềm mềm, đặc biệt là đôi mắt to đen láy linh động ấy khiến người khác nhìn vào liền muốn dâng tặng hết tất cả mọi thứ quý giá cho cô.

"Cảm ơn cậu." Tiểu Bạch nhỏ nhẹ nói, mặc dù cậu có thể tự mình giải quyết.

Cô bé cũng cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền đáng yêu: "Không có gì! Sau này cậu cứ đi theo mình, minh nhất định sẽ bảo vệ cậu!"

Tiểu Bạch im lặng không nói gì, lâu đến mức cô bé sắp bỏ cuộc thì cậu mới lên tiếng: "Được. Mình tên là Tống Bạch."

"Mình là Diệp Mộng Dao."

Thế là tình bạn của hai bé con bắt đầu từ đây.

Tiểu Mộng Dao thật sự là nói được làm được, cô bé đi đến đâu cũng luôn miệng nói cậu được cô bé bảo hộ.

Quả nhiên không ai dám đến gần.

Cậu cũng có thể thoải mái nghiên cứu toán học.

Tiểu Mộng Dao ngồi bên cạnh nhìn chăm chú mấy con số ngay ngắn mà Tiểu Bạch viết ra, đầu đầy dấu chấm hỏi.

Tiểu Bạch nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô bé, chỉ cảm thấy đáng yêu.

Tiểu Mộng Dao cứ nghĩ Tiểu Bạch của cô bé rất yếu ớt, thế nhưng trong một lần hai người đang ngồi dưới tán cây, liền có vài người không biết tốt xấu đi ngang qua chỉ trỏ.

"Hai kẻ lập dị chơi với nhau kìa, ha ha." Một đứa nhóc châm biến.

Tiểu Mộng Dao không quan tâm đến nó, nhưng Tiểu Bạch thì không.

Không ai được phép nói xấu Tiểu Mộng Dao của cậu bé hết!

Sau lần đó, Tiểu Bạch liền nổi danh khắp trường tiểu học.

Ai cũng muốn nhận cậu bé làm đại ca.

Tiểu Mộng Dao đếm đếm ngón tay, ngốc nghếch nói: "Người thứ tám đến tìm Tiểu Bạch rồi!"

Tiểu Bạch mỉm cười: "Ngốc ạ, là mười tám."

Tiểu Mộng Dao giật mình đếm đi đếm lại, đầu cũng muốn xoay vòng vòng.

Cô bé đột nhiên đứng dậy: "Không được, cậu chỉ được phép nhận tớ làm đại ca thôi!"

Tiểu Bạch mỉm cười: "Được, chỉ nhận cậu làm đại ca."

Tiểu Mộng Dao cười hì hì đưa ngón tay ra muốn ngoéo tay.

Cậu cũng đưa tay ra ngoắc tay với cô bé.

...

Sắp tới mình sẽ viết ngoại truyện về cặp phụ nha ^^