Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ

Chương 15



Lý Ngật Chu cõng người đến phòng y tế, cuối cùng được bác sĩ thông báo là vì Phương Nam Chi ăn kiêng giảm cân nên mới dẫn đến bị tụt huyết áp, gần như là bị đói đến ngất đi, anh vô cùng kinh ngạc.

Ở tuổi này thích xinh đẹp không có gì đáng trách, nhưng vì xinh đẹp mà làm tổn thương thân thể thì mất nhiều hơn được.

Anh thật sự không nghĩ tới một cô bé chuyên tâm học hành, nhìn qua ngoan ngoãn, nghe lời như vậy lại dùng biện pháp cực đoan như thế.

Vì thế anh mới nhắc nhở cô đôi câu, nhưng không ngờ, sau khi anh nói xong, đôi mắt của cô gái trước mắt đã đỏ hồng lên.

Anh ngẩn ra, không biết nên xử lý thế nào.

Anh rất sợ con gái khóc, hắng giọng xong, anh nói: "Anh không có ý trách mắng em, anh chỉ nhắc nhở em thôi."

Phương Nam Chi mím chặt môi, cô không muốn khóc.

Nhưng cô nghĩ tới sự nhếch nhác của bản thân hôm nay, lại nghĩ tới rất nhanh thôi anh sẽ lên đại học, sau này rất ít khi được nhìn thấy anh, nên cô không khống chế được.

Cô không vượt qua được thời kỳ cân bằng này, cũng giống như không vượt qua được khoảng cách giữa hai người.

"Em không trách anh… Không phải bởi vì anh đâu… Em không sao…"

Càng nói như vậy nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn, gọng kính dính một chút nước mắt nên hơi mơ hồ.

Lý Ngật Chu không có kinh nghiệm dỗ dành con gái, nhưng người trước mắt là do anh chọc nên mới khóc.

Hiếm khi anh không biết phải làm sao, anh rút mấy tờ khăn giấy đưa cho cô: "Xin lỗi."

Phương Nam Chi lắc đầu, trong lòng đau xót.

Anh không biết gì hết, cô cũng vĩnh viễn không để anh biết được.

Cô tháo kính xuống, vừa lau nước mắt vừa dùng khăn giấy lau mặt kính, cúi đầu trốn tránh tầm mắt anh: "Em chỉ là… Em chỉ là vì đói nên mới khóc… Thực sự không phải tại anh đâu… Em còn chưa cảm ơn anh đã cõng em đến đây nữa… Em nặng lắm."

Lý Ngật Chu liền cảm thấy dở khóc dở cười: "Bọn Hứa Đình Ưu chắc cũng sắp quay lại rồi. Còn nữa, em không nặng, anh cõng em rất nhẹ nhàng."

Động tác lau kính của Phương Nam Chi khẽ dừng lại, cô ngước mắt nhìn anh: "Thật không ạ?"

Sau khi tháo kính xuống, ngũ quan của cô rõ ràng hơn nhiều, đặc biệt là đôi mắt, lông mi vừa dài vừa rậm, dính nước mắt, đặc biệt đáng thương. Bây giờ cô hỏi như vậy, có chút ngốc nghếch, khiến người khác bất giác mềm lòng.

Lý Ngật Chu nói: "Em thực sự không nặng, con gái thì có thể nặng đến đâu chứ."

Nhưng trong lòng Phương Nam Chi vẫn không tin, bây giờ cô gầy hơn lúc mới vào năm lớp mười nhiều nhưng lúc cõng lên chắc chắn không nhẹ, hơn nữa từ sân thể dục đến phòng y tế xa như vậy, chắc chắn anh rất mệt.

"Nhưng hôm nay vẫn phải cảm ơn anh đã cõng em đến đây…"

"Không có gì."

Sau đó, hai người cũng không nói thêm gì nữa.

Phương Nam Chi cầm lấy mắt kính, uể oải dựa vào thành giường bệnh, nhìn bình truyền dịch nhỏ từng giọt xuống.

Vài phút sau, Hứa Đình Ưu và Triệu Kha cũng quay lại, bên cạnh còn có Hứa Nguyên Hách, Hứa Nguyên Hách chạy xong một nghìn mét, về đến trại không thấy người quen ở đó, hỏi thăm mới biết trước đó không lâu đã xảy ra chuyện gì.

"Liễu Liễu, cơm đến rồi đây, cậu mau ăn một chút đi." Hứa Đình Ưu lo muốn chết, bày cơm ra trước mặt cô, nhất quyết phải nhìn cô ăn xong.

Nhưng trong phòng toàn là người, Phương Nam Chi nuốt không trôi, cô ngẩng đầu nhìn mấy người Lý Ngật Chu, Lý Ngật Chu phản ứng lại, anh nói: "Không có chuyện gì nữa thì bọn anh đi trước, Đình Ưu, em ở lại đây nhé."

Hứa Đình Ưu: "Vâng, em biết rồi, mọi người đi đi, có chuyện gì thì em sẽ gọi điện thoại cho mọi người."

Lý Ngật Chu: "Ừm."

Ba người nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh.

Lát nữa Triệu Kha còn phải thi đấu nhảy cao, cậu ta kéo bằng được Lý Ngật Chu và Hứa Nguyên Hách đến sân thể dục, đợi lát nữa cuộc thi bắt đầu, cậu muốn hai người họ ở bên cạnh giữ thể diện cho mình.

Lý Ngật Chu và Hứa Nguyên Hách cạn lời nhưng vẫn đi cùng cậu.

"Này, vừa rồi hai cậu có phát hiện ra không, đàn em cũng xinh phết, tôi nói dáng vẻ lúc em ấy không đeo kính …"

"Người cũng nằm trên giường bệnh rồi mà cậu còn để ý cái này." Lý Ngật Chu đột nhiên nói.

Triệu Kha cười: "Không phải đâu, tôi cũng quan tâm em ấy mà, chẳng qua vừa nãy vô tình nhìn thoáng qua, mới phát hiện ra mắt đàn em rất đẹp, đúng không A Hách?"

Hứa Nguyên Hách đột nhiên bị gọi tên, anh lườm cậu ta một cái, nhưng trong đầu lại bất giác nhớ tới cảnh vừa rồi trong phòng y tế, hình như lúc cô không đeo kính, nhìn… cũng được.

"Không biết, không để ý." Hứa Nguyên Hách nói.

"Chậc, hai người các cậu là loại người gì vậy." Triệu Kha khoác vai hai người: "Hơn nữa tôi còn phát hiện ra đàn em gầy đi rồi, nhớ lần đầu gặp em ấy còn tròn vo, bây giờ không tròn như vậy nữa. Có điều cũng khó trách em ấy gầy đi được, giảm cân kinh khủng vậy mà."

Lý Ngật Chu nói: "Thay vì nghĩ mấy cái này thì cậu đi khởi động cho nóng người đi, buôn chuyện có thể khiến cậu nhảy cao hơn à?"

Triệu Kha: "Buôn chuyện không thể, nhưng mỹ nữ thì có thể, tôi cảm thấy đàn em có thể là một mỹ nữ."

Lý Ngật Chu không khách khí nữa, anh trực tiếp đạp cậu ta một cái: "Biến nhanh đi."

Triệu Kha lảo đảo vài bước đi ra ngoài, vừa sờ mông vừa nói: "Có ai đối xử với quán quân nhảy cao như cậu không hả?"

Lý Ngật Chu: "Nếu được giải nhất thật thì tôi mời cậu ăn cơm."

"Còn phải quạt gió, che ô cho tôi nữa."

Lý Ngật Chu cười, tỏ vẻ chẳng sao cả: "Được, nghe theo cậu tất."

Triệu Kha lập tức vui vẻ: "Được rồi, tôi đi đây! A Hách, cậu đi nhanh lên, hấp dẫn vài bạn nữ nữa đứng bên cạnh cổ vũ cho tôi."

Hứa Nguyên Hách: "... Cút."

— —

Nửa tiếng sau, Phương Nam Chi cũng ăn xong cơm, dịch cũng đã truyền xong.

Để phòng ngừa, bác sĩ bảo cô ở lại phòng y tế thêm nửa tiếng nữa, sau khi xác định không còn vấn đề gì nữa mới rời đi.

"Những người kia có phải bị điên rồi không, cậu bị ngất đi, ngất đi đấy! Lại còn hâm mộ, ngu ngốc!" Hứa Đình Ưu đang lướt điện thoại, lướt Weibo thì thấy bạn học cùng trường.

Phương Nam Chi: "Cái gì?"

Hứa Đình Ưu đưa điện thoại cho cô nhìn: "Cũng không biết lớp nào, vừa nãy quay được cảnh anh Ngật Chu cõng cậu, nói hâm mộ cậu, còn nói sao người bị ngất không phải bản thân."

Phương Nam Chi cầm lấy, ấn vào video, trong đó là cảnh Lý Ngật Chu cõng cô đi xuống cầu thang, sau đó lướt qua mọi người, cõng cô ra khỏi sân thể dục.

Trong khung cảnh ấy có thể nhìn thấy mọi người trên đường đều quay đầu lại, nhìn theo hướng họ rời đi.

Mặt Phương Nam Chi lập tức đỏ đừng, lan xuống tận cổ.

Lúc cô ngất đi, mơ hồ cảm giác được mùi hương trên người anh, bây giờ đứng ở góc nhìn thứ ba, cô mới thực sự cảm nhận được dáng vẻ lúc anh cõng cô, cô tựa vào vai anh, khoảng cách giữa hai người rất gần…

Thế nhưng sau khi thoát khỏi video, không cẩn thận lướt xuống dưới, lúc nhìn đến phần bình luận, mặt Phương Nam Chi ngày càng trắng.

【Người này là ai thế? Tại sao Lý Ngật Chu lại cõng cô ấy?】

【Nghe nói là học sinh lớp mười, lúc ấy vừa hay ngất xỉu ở đó, Lý Ngật Chu tốt bụng mới cõng cô ấy xuống phòng y tế.】

【Trùng hợp thế sao? Không phải giả vờ đó chứ?】

【A a a a cái quỷ gì đây, dám để nam thần của tôi cõng hả!】

【Người bị ngất đi là Phương Nam Chi lớp chúng tôi, oa, cô ta rất béo, muốn làm người ta mệt chết hả!】

【Nhìn bóng lưng hình như cũng không mập lắm mà, mấy người ghen tỵ à.】

【Công kích ngoại hình của con gái, thật quá đáng (thực sự không mập)】

【Muốn tiếp cận Lý Ngật Chu và Hứa Nguyên Hách thì phải tiếp cận Hứa Đình Ưu, bây giờ quan hệ của cô ta với Hứa Đình Ưu rất tốt.】



Vừa nãy Hứa Đình Ưu mới chỉ nhìn video và phần cap người đăng viết, vẫn chưa kịp xem bình luận, lúc này thấy sắc mặt Phương Nam Chi không đúng lắm, cô mới lại gần nhìn.

"Mẹ kiếp, những người này nói bừa cái gì vậy." Hứa Đình Ưu lập tức cướp điện thoại lại: "Đừng nghe mấy cư dân mạng này nói bừa."

Dứt lời, cô ấy cúi đầu gõ chữ, đáp trả lại người bạn kia:【Tôi chính là Hứa Đình Ưu, quan hệ của tôi với Phương Nam Chi tốt như vậy là do tôi chủ động, liên quan quái gì đến mấy người, đồ ngu ngốc câm miệng lại cho tôi!】

Lúc đầu Phương Nam Chi nhìn thấy mấy dòng bình luận ác ý đó, cô cảm thấy rất buồn, nhưng bây giờ nhìn thấy Hứa Đình Ưu tức giận đáp lại người bạn kia vì cô, đột nhiên cô cảm thấy không còn đau buồn như vậy nữa.

Người khác chỉ ác ý suy đoán cô mà thôi, người tin tưởng cô tự nhiên sẽ tin tưởng cô.

Giống như người trước mắt này.

"Đình Ưu, cảm ơn cậu."

Hứa Đình Ưu dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô: "Cảm ơn cái gì?"

"Cảm ơn cậu… Đứng về phía tớ."

Hứa Đình Ưu sửng sốt, không được tự nhiên nói: "Cậu đừng nói mấy lời buồn nôn như vậy, với tớ, việc nào ra việc đó."

"Ừm, tớ vẫn rất vui."

Hứa Đình Ưu nhét điện thoại vào túi, tai cô ấy hơi đỏ: "Được rồi, cậu, bây giờ cậu đã ổn hơn chưa, có muốn đi không?"

"Đi thôi, tớ không còn khó chịu nữa."

Đại hội thể thao diễn ra trong ba ngày, ngày đầu tiên trôi qua, chuyện khiến mọi người bàn tán xôn xao ngoài chuyện "lớp nào đạt điểm số cao hơn" thì chính là sự kiện Lý Ngật Chu cõng nữ sinh, vì lúc đó Phương Nam Chi nằm trên lưng anh, trong video không quay rõ được mặt, nên rất nhiều học sinh đi tìm hiểu hoặc trực tiếp đến lớp xem.

Nhưng sau khi nhìn thấy nữ sinh bình thường không có gì nổi trội, thậm chí còn hơi quê mùa, sự cảnh giác trong lòng phần lớn mọi người đều biến mất, họ chỉ à một tiếng rồi bảo Lý Ngật Chu chỉ có lòng tốt mà thôi.

Họ không hề cảm thấy Lý Ngật Chu có quan hệ gì với cô gái như vậy.

Nhưng không phải tất cả mọi người đều nghĩ như thế, Chương Lam Lam sẽ không.

Ngày thứ ba của đại hội thể thao trùng hợp là ngày Phương Nam Chi trực nhật, cô cùng Chương Lam Lam và Tiền Phong vẫn luôn cùng một tổ trực nhật, lúc trước học bình thường còn ổn, bọn họ sẽ làm trực nhật lớp. Nhưng bây giờ đại hội thể thao đang gần tới trạng thái nghỉ ngơi, việc trực nhật rất dễ bị phớt lờ.

"Đợi đã."

Trong lớp rất ít người, có vài người không đến trường, có vài người lại đến sân thể dục, Phương Nam Chi kịp thời gọi Chương Lam Lam và Tiền Phong đang muốn ra khỏi cửa lại.

"Hôm nay chúng ta trực nhật." Phương Nam Chi nói.

Chương Lam Lam liếc cô: "Ồ, vậy lát nữa làm là được rồi, tôi còn phải đi xem thi đấu."

"Không kịp, mười một giờ sẽ có người đến kiểm tra." Giọng nói của Phương Nam Chi không lớn nhưng trong phòng học trống vắng nên có thể nghe thấy rõ ràng.

"Nhưng thi đấu cũng bắt đầu rồi, lớp mình thi chạy tiếp sức, cậu không xem nhưng tôi muốn xem." Chương Lam Lam hơi mất kiên nhẫn: "Cậu tự quét một mình đi."

Tiền Phong vẫn luôn nghe lời Chương Lam Lam, cô ta xua tay: “Vậy phiền người không đi xem thi đấu như cậu giúp chúng tôi quét dọn nhé.”

Phương Nam Chi khẽ nhíu mày, nếu là trước đây chắc chắn cô sẽ làm vậy, thế nhưng lần này cô lại dũng cảm lên tiếng: “Nếu như các cậu muốn xem thi đấu thì có thể quét dọn phần của mình trước chứ không phải cứ kéo dài tới bây giờ. Bây giờ các cậu không quét… Tôi cũng sẽ không quét giúp các cậu.”

Có vết xe đổ trước đó, cô sẽ không “lao động” giúp họ nữa.

Chương Lam Lam làm như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm, cô ta đi về phía cô, nói: “Sao vậy, qua lại với Hứa Đình Ưu nên mạnh mẽ hơn rồi?”

“...”

Chương Lam Lam cười rồi nói tiếp: “Không đúng, có lẽ là quen Lý Ngật Chu nên ghê gớm hơn rồi? À đúng rồi, hai ngày trước anh ấy còn cõng cậu xuống phòng y tế cơ mà, sao tôi lại nhớ có người nào đó lúc đầu còn thề son sắt với tôi rằng bản thân không hề quen Lý Ngật Chu đâu."

Phương Nam Chi: “Lúc mới nhập học, tôi không quen anh ấy…”

“Vẫn còn nói dối? Không quen cái gì, chẳng qua là không muốn giới thiệu cho chúng tôi quen biết thôi.” Chương Lam Lam lạnh lùng chế nhạo: “Cậu cũng giả vờ giỏi lắm, lúc ấy tôi cũng không muốn gì cả, chỉ muốn cậu gọi anh ấy và Hứa Nguyên Hách ra chơi cùng mà thôi. Vậy cũng không chịu, cậu có cần phải giữ như giữ đồ ăn thế không?”

Phương Nam Chi sửng sốt, lửa giận bùng lên trong nháy mắt: “Chương Lam Lam, cái gì gọi là giữ đồ ăn? Cậu xem hai người họ thành cái gì?”

Chương Lam Lam lần đầu nghe cô to tiếng như vậy, hai mắt trợn tròn, cũng nổi giận theo: “Cậu tức cái gì?! Lúc ấy tôi có lòng tốt xem cậu là bạn bè, nhưng cậu lại không chịu giới thiệu cho tôi chút nào, WeChat cũng không cho, tôi còn chưa tức giận đâu! Cậu chính là loại người dối trá keo kiệt.”

“Cậu…”

“Không phải em ấy keo kiệt, cố ý không giới thiệu, mà là chúng tôi nghe em ấy nói nhưng từ chối.” Đột nhiên, cửa sổ phòng học truyền đến một giọng nói quen thuộc, nhàn nhạt, hơi lạnh lẽo.

Phương Nam Chi ngoảnh đầu nhìn, chỉ thấy bên ngoài cửa sổ, có ba chàng trai đang đứng đó, Lý Ngật Chu, Hứa Nguyên Hách và cả Triệu Kha hiếm khi không thấy tươi cười.

Người vừa nói chuyện là Lý Ngật Chu, lúc Phương Nam Chi nhìn thẳng vào mắt anh, cô thấy hơi xấu hổ, cũng không biết họ đến từ khi nào, nghe được bao nhiêu rồi.

Chương Lam Lam nhìn thấy ba người ngoài cửa sổ cũng ngẩn ra, sau khi ý thức được những lời Lý Ngật Chu nói có ý gì, mặt cô ta trắng bệch.

“Chúng tôi không muốn quen cô, em ấy cũng không có cách nào, dù sao thì cũng không thể miễn cưỡng người khác mà, cô nói xem phải không?” Lý Ngật Chu không nặng lời nhưng lại khiến người ta cảm giác được sự sắc bén trong lời nói của anh.

Chương Lam Lam dám nổi giận với Phương Nam Chi, nhưng cô ta không dám đắc tội những người này: “... Em không có ý đó.”

Triệu Kha trực tiếp đi vào từ cửa sau: “Vậy cô có ý gì? Nói ra thử xem nào.”

Chương Lam Lam: “...”

Triệu Kha cầm hai cái chổi ở phía sau rồi ném thẳng xuống chân Chương Lam Lam và Tiền Phong: “Cũng biết bắt nạt người ta lắm, mau quét sạch cho tôi, đừng đẩy chuyện của mình cho người khác làm, sao hả, định bạo lực học đường à?”

Trước mặt Phương Nam Chi, Tiền Phong rất ngang ngược nhưng trước mặt mấy đàn anh lớp 12 này, và dưới cái nhìn chăm chú của bọn Lý Ngật Chu, sao cô ta dám lỗ mãng, cô ta liếc mắt với Chương Lam Lam, ánh mắt dò hỏi họ nên làm sao bây giờ.

Chương Lam Lam nào có ngờ tới ba người họ đột nhiên xuất hiện ở đây, lại còn ra mặt cho Phương Nam Chi, trong lòng vừa ghen ghét vừa tức giận, nhưng không dám để lộ ra chút nào, mặt cô ta cứng đờ.

“Hửm?”

Giọng điệu Lý Ngật Chu lạnh xuống: “Đeo cặp sách lên, lấy luôn cả cặp sách của Hứa Đình Ưu nữa, về nhà.”

Phương Nam Chi: “... Ồ.”

Nói xong lại nhớ ra gì đó, cô lập tức nói: “Em còn phải trực nhật.”

Lý Ngật Chu nói: “Triệu Kha bảo sẽ làm giúp phần của em, chúng ta đi thôi.”

Triệu Kha trừng mắt nhìn Lý Ngật Chu: “???”

Nhưng lúc Phương Nam Chi nghi ngờ nhìn sang, cậu ta lại cười hì hì nói: “Đúng đúng đúng, anh làm giúp em, tiện thể trông chừng hai bạn học này luôn, không để bọn họ lười biếng! Em về nhà trước đi.”

Chương Lam Lam, Tiền Phong: “...”

Phương Nam Chi: “Nhưng mà…”

Triệu Kha: “Nhưng nhị cái gì, đi đi, anh đảm bảo sẽ quét sạch sẽ cho em mà.”

Phương Nam Chi không nghĩ tới kết quả cuối cùng lại là cô không cần trực nhật nữa.

Lúc cầm cặp sách đi ra khỏi phòng học, cô còn do dự quay lại nhìn Triệu Kha.

“Đưa cặp sách đây.” Hứa Nguyên Hách ở bên cạnh duỗi tay ra.

Phương Nam Chi dạ một tiếng, đưa cặp sách của Hứa Đình Ưu qua.

Sau khi cầm được cặp sách của Hứa Đình Ưu, Hứa Nguyên Hách vẫn chưa thu tay về, Phương Nam Chi ngẩng đầu nhìn anh, hơi thắc mắc.

Hứa Nguyên Hách nhíu mày: “Đưa cả của em đây.”

Phương Nam Chi hả một tiếng, vội vàng xua tay: “Không cần đâu! Em tự cầm là được rồi, cảm ơn anh.”

“Ờ, tùy em.”

Ba người cùng đi từ trường học về nhà.

“Sao hôm nay các anh lại ở đây…” Đi được nửa đường, Phương Nam Chi không nhịn được hỏi.

Lý Ngật Chu: “Lấy cặp sách cho Đình Ưu.”

Hứa Nguyên Hách khó chịu nói: “Nó không đến trường, biết bọn anh bây giờ phải quay về nên bảo bọn anh lấy cặp sách của nó về luôn, lười chết mất.”

Phương Nam Chi: “Chẳng trách…”

Hôm nay ánh nắng rất đẹp, trời vào cuối xuân, trên đường ba người về nhà, nhiệt độ cũng rất thoải mái.

“Trước đây một mình em phải quét dọn sân trường cũng là vì bọn họ à?” Lý Ngật Chu hỏi.

Phương Nam Chi khựng lại, gật đầu.

Lý Ngật Chu nói: “Sau này nếu như bọn họ lại bắt nạt em, em có thể nói với bọn anh.”

Sống cùng một khu, lại là bạn tốt của Hứa Đình Ưu, mọi người cũng dần trở nên quen thuộc, Phương Nam Chi bất giác được mọi người xem như người một nhà.

Hứa Nguyên Hách liếc nhìn cô rồi nói: “Cũng có thể học Hứa Đình Ưu ấy, em xem cái tính nóng nảy của nó, ở trường ai dám động đến chứ.”

Phương Nam Chi gật đầu, không nhịn được cười, trong lòng càng ấm áp.

Từ trước đến nay cô chưa từng dám hy vọng xa vời như thế, hy vọng có một ngày, sau lưng cô sẽ có những người như vậy.

— —

Kỳ thi đại học ngày càng gần nhưng Hoàng Ngữ Nhu không hề căng thẳng.

Một là vì thành tích của Hứa Nguyên Hách vẫn luôn rất tốt, thi vào trường đại học tốt trong nước không thành vấn đề. Hai là bà cũng chuẩn bị tất cả rồi, nếu như thật sự thi cử không tốt, bà cũng có thể đưa con trai ra nước ngoài, dù sao thì cũng rất có tiền đồ.

Người bà lo lắng chỉ có cặp song sinh trai gái kia, thành tích lên xuống thất thường, ra nước ngoài cũng không vào được trường nào tốt, đúng là lo lắng muốn chết mà.

Thời gian thi đại học là đầu tháng sáu, thi trong ba ngày, ba ngày ấy nhà trường cho khối 10 và khối 11 nghỉ để lấy phòng học làm trường thi.

Ngày thi, Hứa Đình Ưu nói với cô là cô ấy và người nhà cùng nhau đưa Hứa Nguyên Hách đến trường thi, địa điểm thi là một trường cấp ba khác, hơi xa, cô ấy nói còn phải đứng bên ngoài đợi Hứa Nguyên Hách thi xong nữa.

Lúc nhận được tin nhắn, Phương Nam Chi đang chạy máy chạy bộ trong nhà, sau khi điều chỉnh lại tốc độ, cô trả lời: Mọi người đợi ở đâu?

Hứa Đình Ưu: Trong xe, bên ngoài nóng lắm.

Phương Nam Chi nhớ đến trước đây đúng là cô từng nhìn thấy một chiếc xe vừa cao vừa dài trong khu để xe nhà Hứa Đình Ưu, cô nói: Chúc anh cậu thi tốt.

Hứa Đình Ưu: Okok.

Sau khi chạy xong, Phương Nam Chi lại đi tắm, từ sau lần bị ngất đi vì ăn kiêng để vượt qua kỳ cân bằng lần trước, cô cũng không cân lại nữa, đứng trước gương nhìn bản thân, véo cái bụng đã bớt đi rất nhiều thịt, cô mặc quần áo vào.

Ba ngày sau, kỳ thi đại học kết thúc, trên mạng toàn là những bài viết liên quan đến kỳ thi, đáp án... Phương Nam Chi thường lướt thấy những học sinh lớp 12 reo hò cuối cùng cũng được giải thoát, nhìn thấy những thứ ấy, cô bắt đầu hiếu kỳ lúc này Lý Ngật Chu có tâm trạng thế nào.

Có điều có lẽ học sinh được tuyển thẳng cũng chẳng có cảm xúc gì khi kỳ thi đại học kết thúc đâu nhỉ, haiz… Học sinh xuất sắc thật tốt.

“Triệu Kha nói cuối tuần này mọi người lại tụ tập, bọn họ tốt nghiệp rồi, muốn high một chút nên bảo tớ gọi cậu.” Vừa hết tiết ngữ văn, Hứa Đình Ưu khẽ chạm vào cánh tay cô.

Phương Nam Chi: “Bọn họ tốt nghiệp… Chúng ta cũng đi sao?”

Hứa Đình Ưu: “Đều là người quen cả, cùng nhau đi ra ngoài chơi, dù sao cuối tuần tớ cũng không muốn ngồi mốc ở nhà đọc sách đâu.”

“Ồ…”

“Đừng có ồ, cùng nhau đi đi. Bọn họ tốt nghiệp rồi, sau này ít có cơ hội ăn cơm chung lắm.”

Nhắc đến cái này, Phương Nam Chi lại cảm thấy buồn.

Cô gật đầu: “Vậy chúng ta đi đâu?”

“Nhà tớ có một căn biệt thự nhỏ ở Tây Vân, chỗ đó mát mẻ lắm, đi tới đó nướng BBQ.” Nói xong, Hứa Đình Ưu lại bổ sung thêm: “Đúng rồi, lát nữa cậu đi cùng tớ đến nơi này, mẹ tớ bảo đặt cho anh tớ một cái đồng hồ, nói là làm quà tốt nghiệp… Ha, tốt nhất là lúc tớ tốt nghiệp cũng phải có quà.”

Quà tốt nghiệp.

Khoảng thời gian trước người ấy còn giúp mình học tập, bây giờ anh tốt nghiệp rồi, phải chăng cô nên chuẩn bị cho anh chút quà tốt nghiệp.

Cũng chẳng thể hiện điều gì, chỉ là… cảm ơn anh mà thôi.

Chắc là được đấy nhỉ.

Phương Nam Chi nghĩ vậy, vì thế cô lên mạng tra rất nhiều quà có thể tặng trong lễ tốt nghiệp, nhưng nhìn tới nhìn lui, cô vẫn chưa nhìn thấy cái gì thích hợp để tặng.

Sau đó cô mở lại vòng bạn bè muốn tìm chút dấu vết về sở thích của anh, đột nhiên, cô chú ý đến ảnh đại diện của anh.

Sau khi mua vài quyển sách kiến trúc ở tiệm sách, sau đó cô lại mua thêm rất nhiều sách, trong một ví dụ kiến trúc cô có nhìn thấy bức ảnh hoàn chỉnh của ảnh đại diện này, Perot Museum, một bảo tàng khoa học tự nhiên do công ty kiến trúc Morphosis thiết kế.

Đã đặt làm ảnh đại diện luôn rồi, có phải ý là anh khá thích kiến trúc này…

Trong lòng Phương Nam Chi nghĩ ra vài ý tưởng…

Trong giây lát, đã tới cuối tuần.

Phương Nam Chi nói với Triệu Lợi Vân về chuyện cuối tuần, Triệu Lợi Vân vui mừng vì con nhóc nhà mình có thể ra ngoài chơi, bà cũng yên tâm với đám người Lý Ngật Chu Hứa Nguyên Hách, vì thế vui vẻ để cô đi.

Nhà họ Hứa sắp xếp tài xế, Phương Nam Chi ngồi xe nhà họ rồi cùng đi.

Mặc dù Tây Vân cũng ở trong nội thành Hàng Châu nhưng cũng cách khá xa, lái xe tầm một tiếng rưỡi mới đến đích, có người đã đến sớm hơn bọn họ, cửa lớn của biệt thự được mở ra, bên trong truyền ra tiếng người ồn ào.

“Đợi mọi người đến mới bắt đầu nướng, Triệu Kha, cậu đi xiên thịt vào đi, sao lại lười thế hả!” Là giọng Tống Sơ Tuyền.

“Cậu bảo tôi lười?! Cậu nhìn Lý Ngật Chu xem, cậu nhìn xem cậu ấy đang làm gì!”

Tống Sơ Tuyền: “Không phải cậu ấy đang chỉnh loa sao?”

“Chỉnh loa cả nửa ngày trời, tôi thấy chắc chắn cậu ta cố ý.”

Lúc Phương Nam Chi bước vào thì thấy đã có mấy người đứng cạnh chiếc bàn ăn hình chữ nhật rồi, một vài người quen, một vài người chỉ có duyên gặp gỡ một lần, có lẽ là gặp lúc ăn sinh nhật Hứa Nguyên Hách, người của lớp 12/7.

Triệu Kha thấy bọn họ đến thì vội vàng chào hỏi, Phương Nam Chi đáp lại rồi đi vào.

Vào thêm một đoạn nữa cô mới nhìn thấy người đang ở trước tường treo TV trong phòng khách.

Hôm nay Lý Ngật Chu mặc quần đen dài, áo phông trắng rộng rãi, ngồi thoải mái dưới đất.

Anh hơi cúi người sửa thiết bị, sau lưng có những đường nét hơi nổi lên, mang theo cảm giác mảnh khảnh của thiếu niên.

Triệu Kha: “Mọi người đến vừa đúng lúc, có thể chuẩn bị bắc giá nướng rồi, đến đây, giúp xiên thịt vào nào.”

Phương Nam Chi không nhìn nữa, cô vào bàn ăn cùng với mấy người Hứa Đình Ưu, bắt đầu giúp đỡ. Qua một lát, trong phòng vang lên tiếng nhạc, chiếc loa lâu rồi không đụng đến đã dùng lại được rồi.

“Quả nhiên vẫn là Lý Ngật Chu giỏi, vừa nãy cậu sửa nửa ngày cũng chẳng thấy phản ứng gì.” Tống Sơ Tuyền nói.

Triệu Kha: “Đó là do cậu gọi tôi tới xiên thịt tôi mới giao nhiệm vụ lại cho cậu ấy, nếu như vừa nãy tôi sửa tiếp chắc chắn cũng sẽ sửa được, còn không sửa lâu như thế đâu. Căn bản là cậu ta lười thôi!”

Tống Sơ Tuyền: “Cứ chém nữa đi.”

Lý Ngật Chu sửa loa xong cũng qua đây, vỗ vai Triệu Kha: “Chuyển đồ ra ngoài với tôi.”

Người tới trước mặt, Triệu Kha liền nhát gan, cười nói: “Được thôi.”

Đáp lại xong, đột nhiên nhớ tới gì đó: “Đúng rồi A Hách, mang rượu đến chưa?”

Hứa Nguyên Hách: “Mang rồi, vừa mới cho người chuyển vào bếp.”

“Ha! Vậy là tốt rồi, tối này chúng ta có thể say bí tỉ rồi!”

Phương Nam Chi chớp mắt, hạ giọng hỏi Hứa Đình Ưu: “Chúng ta cũng có thể uống à?”

Hứa Đình Ưu: “Có thể, phải uống chứ.”

Hứa Nguyên Hạo: “Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn!”

Vừa dứt lời, gáy Hứa Nguyên Hạo đã bị người ta đập một phát, quay đầu lại thì thấy Lý Ngật Chu đứng bên cạnh: “Muốn cái gì mà muốn!”

Hứa Nguyên Hạo che đầu: “Đau.”

Lý Ngật Chu lấy dụng cụ nướng rồi nhìn Phương Nam Chi: “Vị thành niên cấm uống rượu.”

“...”

Ồ.