Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ

Chương 18



Hôm nay cũng không tính là sớm, trong lớp 11/4 đã có rất nhiều người, kỳ nghỉ hè vừa kết thúc, sự hưng phấn của mọi người vẫn còn đó, tiếng nói chuyện ríu rít không ngừng, nhưng sau khi một nữ sinh bước vào cửa lớp, âm thanh nói chuyện bỗng chốc im bặt.

Ánh mắt mọi người tập trung nhìn qua đó, sau đó cùng ngây ngẩn.

Lúc này đám người Chương Lam Lam cũng vội vàng đuổi tới cửa phòng học, mắt thấy nữ sinh kia đi về phía cuối lớp học, sau đó tìm một vị trí rồi ngồi xuống, cởi cặp sách ra.

Đổi lớp rồi, nhưng ngày đầu tiên đi học, mọi người vẫn theo thói quen mà ngồi vào vị trí cũ, lúc Chương Lam Lam thấy nữ sinh đó ngồi vào chỗ Phương Nam Chi, trái tim đột nhiên nhảy lên, cảm giác quen mắt ấy càng đậm hơn nhưng trong lòng vẫn phủ định.

Không có khả năng.

Nhưng mà... Nhìn kĩ lại, cũng hơi giống.

“Phương Nam Chi?”

Đột nhiên, Chương Lam Lam nghe thấy phía sau mình có người gọi như vậy, quay đầu lại thì thấy Hứa Đình Ưu đến rồi.

Chương Lam Lam và những bạn học khác đều sửng sốt, sau đó đồng loạt quay đầu nhìn bạn nữ xinh xắn kia, chỉ thấy người phía sau nhìn Hứa Đình Ưu rồi đáp một tiếng.

“Đến rồi à.”

Hứa Đình Ưu tròn mắt, vừa kinh ngạc vừa khó tin: “Thực sự là cậu à!”

Cô ấy chạy mấy bước qua, cúi người nhìn chằm chằm cô: “Mới một kỳ nghỉ hè không gặp, sao cậu lại thay đổi rồi? Thật xinh đẹp.”

Mặt Phương Nam Chi đỏ bừng: “Tớ... cũng, cũng không có đâu, chỉ là đổi kiểu tóc khác, sau đó...”

“Sau đó đeo len chứ gì.” Hứa Đình Ưu nhìn không chớp mắt: “Trước đây đã cảm thấy cậu không đeo kính sẽ rất đẹp, quả nhiên không sai mà.”

Phương Nam Chi cảm nhận được ánh mắt từ bốn phía, cô kéo Hứa Đình Ưu: “Cậu ngồi xuống trước đã...”

“Ờ ờ.”

Sự xuất hiện của Hứa Đình Ưu chứng minh nữ sinh trước mặt không phải là học sinh mới chuyển đến mà là bạn học mà mọi người đã học cùng hai kỳ, Phương Nam Chi.

Nói thật thì trước đây cảm giác tồn tại trong lớp của Phương Nam Chi rất thấp, ngoại trừ bạn cùng bàn ra, cô rất ít khi nói chuyện với người khác. Thỉnh thoảng mọi người mới chú ý đến cô, đó là lúc giáo viên đọc điểm thi toán, vì điểm toán của cô vô cùng tốt.

Không có ai lại đi chú ý đến một nữ sinh mặc đồ rộng thùng thình ngồi trong góc cả, thế nên cũng không có ai nhận ra rằng trong học kỳ trước thực ra cô đã gầy đi rồi.

Lại qua thêm một kỳ nghỉ hè, cô tháo kính xuống, đổi kiểu tóc, không mặc đồng phục mùa hè rộng thùng thình nữa mà đổi sang váy đồng phục nên nhất thời thực sự không có ai nhận ra cô.

Thay đổi thực sự quá lớn.

Những bạn học ít tiếp xúc với cô kinh ngạc rớt cả cằm, Hứa Đình Ưu là người tiếp xúc với cô nhiều nhất cũng mất một lúc lâu mà vẫn chưa hoàn hồn.

Tiết đầu tiên, lúc chủ nhiệm lớp đến nói về kế hoạch của học kỳ mới, hai mắt Hứa Đình Ưu vẫn dán lên người Phương Nam Chi.

Phương Nam Chi bị cô ấy nhìn đến cả người không được tự nhiên: “Cậu nhìn giáo viên đi, nhìn chằm chằm tớ làm gì...?”

Hứa Đình Ưu trầm mặc một lúc rồi nói: “Tớ có thể sờ chân cậu không?”

Phương Nam Chi: “?”

Hứa Đình Ưu ghé sát lại: “Sao cậu lại trắng thể hả, chân sờ lên chắc là thích lắm nhỉ.”

Phương Nam Chi ngượng đến bốc khói, cô đè thấp giọng nói: “Hứa Đình Ưu!”

Đây là lần đầu tiên cô cứng rắn gọi cả họ tên cô ấy, Hứa Đình Ưu nghe đến vui vẻ: “Ây da, tớ chỉ sờ một tí thôi, đã là bạn bè rồi mà sờ một tí cũng không được, tớ cũng có phải con trai đâu.”

Phương Nam Chi lập tức đè chặt váy xuống, đáng ra hôm nay cô không nên nghe lời mẹ mặc váy đến lớp, chẳng được tự nhiên gì cả!

Hứa Đình Ưu cười phát run: “Được, được, không sờ, cậu đừng đề phòng tớ như thế, học bài, học bài đi.”

Phương Nam Chi: “...”

Thời đại tin tức trên mạng, chuyện lớp 11/4 xuất hiện một đại mỹ nữ rất nhanh đã được học sinh của các lớp khác biết.

Ngày hôm sau, hành lang lớp 11/4 vô cùng náo nhiệt, không ít người vì tò mò mà chạy đến xem Phương Nam Chi.

Trong đó có vài bạn nam còn cực kỳ làm màu, đứng bên ngoài cửa sổ bắt đầu bàn tán.

Phương Nam Chi nào đã đối mặt với tình cảnh này bao giờ, cô thấy như có gai đâm sau lưng, hoàn toàn không biết nên ứng phó thế nào, vẫn là Hứa Đình Ưu không nhìn nổi nữa, ném sách ra đuổi người đi.

“Đừng để ý đến bọn họ, rảnh quá ấy mà.” Hứa Đình Ưu nói.

Phương Nam Chi đáp lại một tiếng, người phía sau lại trêu ghẹo nói: “Nhưng mà cậu phải làm quen dần đi, có lẽ sau này còn nhiểu người như thế nữa đấy, ai bảo Liễu Liễu của chúng ta xinh đẹp thế này.”

Phương Nam Chi: “... Cậu đừng nói thế.”

“Xinh đẹp còn không cho người ta nói, tự tin lên nào, đẹp thì là đẹp, ngẩng đầu ưỡn ngực lên, ok?”

Phương Nam Chi nhìn cô ấy khoa tay múa chân, rất hài hước, không nhịn được bật cười.

Hứa Đình Ưu ngẩn ra vài giây, ho nhẹ một tiếng, có chút mê muội: “Chậc, cười lên trông càng đẹp hơn.”

Phương Nam Chi: “Dừng được rồi đó.”

“Ồ.” Hứa Đình Ưu nói: “Đúng rồi, quên không nói với cậu, mấy ngày nữa là mấy người nhóm anh tớ phải đi rồi, họ nói trước khi đi, mọi người cùng ăn bữa cơm, tối ngày mai đấy.”

Phương Nam Chi đờ người ra: “Bọn họ đều đến sao...”

“Đương nhiên rồi, lần này đi rồi, lần gặp mặt tiếp theo chắc là kỳ nghỉ đông.”

Lần cuối gặp Lý Ngật Chu đã là hai tháng trước, trong hai tháng này cô tự nhủ rất nhiều lần rằng đừng nhớ tới anh nữa.

Rất nhiều lúc cô cũng làm được rồi.

Thế nên cô cho rằng bản thân mình có thể tâm lặng như nước, nhưng bây giờ, khi bản thân ý thức được rằng mình còn có thể gặp anh, trong lòng lại không khống chế được mà dao động.

— —

Ngày hôm sau đi học, Phương Nam Chi thấy vài tờ giấy trong ngăn bàn mình, WeChat cũng xuất hiện vài lời mời kết bạn mới.

Khi phát hiện ra điều này, cô không biết làm thế nào cho phải, trên lớp có một bạn nữ chạy qua nói với cô có một đàn anh lớp mười hai muốn kết bạn, hy vọng cô đồng ý.

Đúng lúc Chương Lam Lam đi qua, nghe xong khẽ hừ một tiếng rồi rời đi.

Sau đó Phương Nam Chi cũng không kết bạn, cũng không mở những tờ giấy kia ra xem, những người đó đối với cô mà nói cũng chỉ là người xa lạ, cô không có ý muốn làm quen.

Trái tim cô đã bay đến bữa cơm tối nay rồi.

Thật vất vả mới chờ tới lúc tan học buổi chiều, Hứa Đình Ưu với Phương Nam Chi cùng nhau đi đến cổng trường.

“Đình Ưu, bên này!”

Lúc vừa ra đến cổng thì nghe thấy tiếng của Triệu Kha.

Phương Nam Chi nhìn qua, chỉ thấy bên đường cái đối diện, Triệu Kha đang vẫy tay với cô, bên cạnh cậu ta có ba chiếc xe đang dừng, cửa xe hạ xuống.

Chiếc xe màu xanh sẫm là do Hứa Nguyên Hách lái, trong xe có Tống Sơ Tuyền, Hứa Nguyên Hạo, Trần Khải, chiếc xe màu trắng do Lý Ngật Chu cầm lái, trong xe trống không, còn có một chiếc xe khác đều là người của lớp 12/7 trước đây.

Muốn đến quán ăn kia thì phải đi qua Quận Hoa, cho nên mọi người cũng qua đây luôn, định đón Hứa Đình Ưu và Phương...

Đợi đã, nữ sinh kia là???

“Anh!! Nhìn thấy chưa! Tối qua em đã bảo anh là Phương Nam Chi đột nhiên trở nên xinh đẹp rồi, em có lừa anh đâu!” Trên xe Hứa Nguyên Hách, Hứa Nguyên Hạo đang ngồi phía sau lớn tiếng nói.

Hứa Nguyên Hách nhìn nữ sinh đang từ đường cái đối diện đi qua đây, ngây ngẩn cả người.

So với hai tháng trước, cô thay đổi rất nhiều, nhưng nhìn kỹ, thật ra anh ta vẫn có thể nhận ra đường nét khuôn mặt cô vì anh ta từng thấy dáng vẻ lúc cô không đeo kính rồi.

Hứa Nguyên Hách lặng lẽ nhìn cô vài giây, rồi nhanh chóng thu lại tầm mắt: “Ồ, thế thì sao?”

Hứa Nguyên Hạo: “Không có thế thì! Anh không biết hôm qua với hôm nay cô ấy rất nổi tiếng sao, nam sinh lớp em đều thảo luận về cô ấy, nói trước đây sao không biết trong trường có một mỹ nữ như vậy.”

Hứa Nguyên Hách quay đầu nhìn chằm chằm cậu ta: “Học hành cho tử tế vào, mỹ nữ, mỹ nữ, trong đầu em không thể nghĩ đến thứ khác sao?”

Hứa Nguyên Hạo: “... Haiz, còn không phải người của tiểu khu chúng ta sao, khoe khoang một chút thì làm sao.”

Tống Sơ Tuyền cũng không nhịn được mà quay ra nhìn Phương Nam Chi, một lát sau lại quay lại nhìn Hứa Nguyên Hách.

Hứa Nguyên Hách nhìn qua thì có vẻ không có phản ứng gì, anh nói: “Được rồi, hai người đó ngồi xe Lý Ngật Chu, chúng ta đi trước.”

Hứa Nguyên Hách lái xe rời đi, chiếc xe phía sau cũng đi theo, chỉ còn lại xe Lý Ngật Chu vẫn đang dừng ở đó.

Lúc Phương Nam Chi từ đường bên kia sang đến nơi, ánh mắt lúc nào cũng nhìn Lý Ngật Chu, mọi người đều nói cô trở nên xinh đẹp hơn rồi, vậy thì... Có phải cô đã làm được rồi, ít nhất thì trước khi anh rời đi, cô cũng đã để lại cho anh ấn tượng tốt đẹp.

Cô bắt đầu căng thẳng, cảm thấy không được tự nhiên, cũng không dám nhìn Lý Ngật Chu nữa.

Hứa Đình Ưu chạy bước nhỏ qua mở cửa xe ra rồi ngồi lên, sau đó vẫy tay với Phương Nam Chi: “Lên xe đi.”

Phương Nam Chi ừ một tiếng, nhấc chân đi lên, chỉnh trang lại váy xong thì ngồi nghiêm chỉnh.

“Đàn em, em thực sự là chân nhân bất lộ tướng nha.” Triệu Kha nhìn đến ngây người, cậu ta quay đầu lại nhìn cô chăm chú.

Phương Nam Chi: “...”

“Này... Cậu nói xem, sao tôi lại tốt nghiệp rồi, tôi thực sự tốt nghiệp rồi!” Triệu Kha tự mình nói thì thôi, còn muốn lôi kéo Lý Ngật Chu: “Chu ca, trước đây tôi nói không sai đúng không? Tôi đã bảo đàn em lúc không đeo kính sẽ rất xinh, lúc đó cậu còn không tin tôi!”

“Tôi bảo không tin cậu lúc nào?” Lý Ngật Chu mở miệng.

Nhất thời trái tim Phương Nam Chi khẽ run, cô ngước mắt nhìn lên kính chiếu hậu, đúng lúc này lại bắt gặp ánh mắt Lý Ngật Chu, hai người cùng sững sờ.

Phương Nam Chi rời mắt đi. Truyệ𝑛‎ hay?‎ Tìm‎ 𝑛gay‎ 𝑡ra𝑛g‎ chí𝑛h‎ ++‎ TrùmTruy‎ ệ𝑛﹒V𝑛‎ ++

Lý Ngật Chu cũng chậm rãi nhìn về phía trước: “Thắt dây an toàn vào, xuất phát đây.”

Triệu Kha vẫn còn ngoái đầu lại: “Đàn em, kiểu tóc này của em đẹp lắm, rất hợp với em. Còn có em mặc đồng phục cũng rất đẹp, em...”

“Triệu, Kha.”

“Hả?”

Lý Ngật Chu ngoảnh đầu sang nhìn cậu ta: “Thắt dây an toàn vào, đừng có như biến thái thế.”

Triệu Kha: “... Ăn nói kiểu gì đấy!”

Lý Ngật Chu lười để ý đến cậu ta, nhấn chân ga rời đi.

Triệu Kha bị nghiêng người, vội vàng thắt dây an toàn: “Này! Cậu vừa mới lấy bằng lái xe thôi đấy! Lái cho cẩn thận vào!”

“Không phải đang lái cẩn thận đây sao?”

Hứa Đình Ưu vỗ vai Phương Nam Chi: “Chúng ta cũng thắt dây an toàn vào, mấy tài xế hôm nay đều mới lấy bằng đợt nghỉ hè vừa rồi thôi.”

Phương Nam Chi nhìn bóng lưng Lý Ngật Chu, không nhịn được cười: “Được.”

— —

Phòng bao của quán ăn đã được đặt trước, rất lớn, người đến cũng vừa đủ ngồi.

Đây là buổi tụ tập cuối cùng trước khi bọn họ lên đại học, sau này có lẽ cũng không thể tụ tập được nhiều người vậy nữa, vì thế mọi người đều rất cảm khái, nói rất nhiều về chuyện thời cấp ba.

Lúc sau thì nói đến chuyện của Phương Nam Chi, mọi người đều hỏi mới một kỳ nghỉ hè không gặp cô, sao lại thay đổi nhiều thế.

Phương Nam Chi thành thật nói bản thân tập thể dục với giáo viên ở phòng tập...

Ăn cơm đại khái hết khoảng hơn một tiếng, vì ba người nhỏ tuổi kia còn có tiết tự học buổi tối nên những người khác chuyển đến quán karaoke còn ba người thì về trường tự học.

Lúc tiết tự học buổi tối kết thúc là chín giờ mười phút, vừa mới tan học, Hứa Nguyên Hạo đã đến tìm hai cô, nói cùng nhau đến quán karaoke ăn chực.

Phương Nam Chi cũng không nỡ cứ về nhà như thế, lần gặp cuối cùng, cô muốn nhìn anh lâu thêm một chút.

Thế là ba người gọi xe đến quán karaoke mà mấy người Lý Ngật Chu đang ở.

Đợi khi ba người đến nơi, mọi người trong phòng đều chơi high lắm rồi, Triệu Kha, Tống Sơ Tuyền uống hơi nhiều, cầm microphone ríu ra ríu rít, vừa giống như nói chuyện lại vừa giống như đang hát.

Lý Ngật Chu định lái xe về nên anh không chạm vào rượu, thấy ba người quay lại, anh bảo ba người ngồi xuống sô pha sau đó gọi cho mấy người chút đồ ăn.

Lúc Phương Nam Chi ngồi xuống mới phát hiện người bên phải là Hứa Nguyên Hách, có lẽ anh ấy cũng đã uống chút rượu, trong ánh đèn nhấp nhoáng, gương mặt say đến đỏ hồng.

Rất nhanh đồ ăn đã được mang lên, ba người đều hơi đói, cũng không khách sáo, vùi đầu vào ăn.

“Anh, rót cho em ly nước.” Hứa Đình Ưu gọi Hứa Nguyên Hách.

Hứa Nguyên Hách ừ một tiếng, duỗi tay lấy nước ép trên bàn qua, anh rót cho Hứa Đình Ưu một ly xong thuận tay rót luôn cho Phương Nam Chi và Hứa Nguyên Hạo.

Hôm nay Tống Sơ Tuyền uống rất nhiều rượu, chủ yếu là vì thêm can đảm. Vì hôm nay cô ấy muốn ở trước mặt tất cả bạn bè đem tất cả những suy nghĩ trong lòng thẳng thắn nói hết ra.

Vừa xong một bài hát, cô ấy cũng gom đủ dũng khí, cầm mic rồi quay đầu lại.

Đúng lúc nhìn thấy cảnh Hứa Nguyên Hách đưa nước ép cho Phương Nam Chi, cô ấy khẽ mím môi dưới, không do dự nữa.

“Mọi người chú ý một chút, hôm nay tôi muốn nói một chuyện vô cùng quan trọng ở đây.”

Tiếng nói từ mic bao trùm cả căn phòng, trong phút chốc, tất cả mọi người đều nhìn qua.

“Cái gì thế?”

“Chuyện gì vậy, đột nhiên nghiêm túc thế.”

Tống Sơ Tuyền hắng giọng nói: “Cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ là... Tôi muốn nói với mỗi một người ngồi đây rằng, tôi, Tống Sơ Tuyền, cực kỳ, cực kỳ thích cậu ấy.”

“...”

“Mẹ kiếp?”

“...!”

Trái tim Phương Nam Chi xiết chặt lại, miếng cơm trong miệng không nuốt nổi nữa, cô lặng lẽ nhìn Lý Ngật Chu, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.

Nhất thời một loại cảm giác chua xót không nói lên lời trào dâng, khiến cô bắt đầu hối hận vì quyết định đến đây một chuyến sau tiết tự học.

Không đến thì không cần nghe bọn họ bày tỏ với nhau rồi.

“Tôi và cậu quen nhau lâu như vậy, từ tiểu học cho đến cấp ba, tròn mười hai năm. Có một vài lời thực ra tôi chưa bao giờ nói ra, cũng không thích hợp nói ra nhưng bây giờ chúng ta tốt nghiệp rồi, cũng đến tuổi yêu đương được rồi, cho nên bây giờ tôi muốn nói với cậu là tôi thích cậu...”

Cô ấy rất dũng cảm.

Tất cả mọi người đều nhìn cô ấy, cô ấy còn có thể thản nhiên nói hết ra những lời trong lòng.

Phương Nam Chi nhìn đôi đũa trong tay, vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị.

Ở cùng với cô gái phóng khoáng và thẳng thắn như vậy, chắc là Lý Ngật Chu sẽ cảm thấy...

“Hứa Nguyên Hách, tôi thích cậu, tôi muốn theo đuổi cậu!”

“...”

Phương Nam Chi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn Tống Sơ Tuyền rồi lại quay sang nhìn Hứa Nguyên Hách.

Người chị ấy thích là... Hứa Nguyên Hách???

“Mẹ nó!” Hứa Đình Ưu ngồi một bên thốt ra một câu nói tục rồi bá vai Phương Nam Chi, hai mắt trợn tròn: “Hóa ra chị Sơ Toàn thích anh tớ!”

Phương Nam Chi hoàn hồn lại, nhìn người đang tỏ tình trước mắt, nhất thời trong lòng nổi bong bóng, cái loại bong bóng vui vẻ ấy!

Tống Sơ Tuyền không thích Lý Ngật Chu, cô ấy không có quan hệ gì với Lý Ngật Chu hết, vậy thì... Tối hôm đó cũng không phải là bọn họ đang trao đổi lễ vật, Lý Ngật Chu có lẽ cũng không thích cô ấy!

Từ trước đến nay chưa có giây phút nào Phương Nam Chi cảm thấy như trút được gánh nặng như vậy, có lẽ cô lại làm càn một chút, trên mặt lộ ra nụ cười.

Thật sự quá tốt rồi!

Thế nhưng lúc niềm vui của cô còn chưa biến mất, đột nhiên phát hiện cô gái đang nhiệt liệt tỏ tình cách đó không xa nhìn về phía cô.

“Nam Chi, tôi biết cô cũng thích cậu ấy. Nhưng không sao cả, chúng ta cạnh tranh công bằng. Thứ như tình cảm không có đến trước được trước, ai thắng thì là của người đó!”

Nụ cười trên mặt Phương Nam Chi đông cứng lại.

Một hơi lên không được xuống không xong, nghẹn cứng trong cổ họng.

Cái gì?

Chị ấy nói cô thích ai cơ?