Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ

Chương 2



Mun beta

Lúc nhỏ Phương Nam Chi từng bị bệnh, sau đó sức khỏe của cô vẫn luôn không được khỏe. Để bổ sung cho cô nhiều dinh dưỡng hơn, bà thường tiết kiệm tiền rồi mua những thứ bổ dưỡng về hầm cho cô ăn.

Điều này khiến hồi tiểu học người cô tròn vo dù nhà nghèo.

Tên cô hay là thế, nhưng từ năm lớp 1, ai cũng gọi cô là mập mạp. Khó nghe hơn thì là béo ú, béo phì…

Như thể cô không xứng với cái tên của mình.

Sau này lên cấp hai, đến tuổi dậy thì, cô cũng cao lên. Cô không còn béo như hồi nhỏ nữa, nhưng vẫn toàn là thịt.

Bạn học cấp hai vẫn là những người từ hồi tiểu học cho nên cô vẫn tiếp tục là đối tượng bị họ cười nhạo và trêu đùa.

Cô nhớ rõ một lần trời mưa hồi lớp 7, trước cổng trường có đoạn đường rất lầy lội, cô không cẩn thận té ngã ở chỗ đó, lúc ấy cũng xấu hổ như bây giờ, bên cạnh đều là những tiếng cười lớn.

Cơn mưa nhỏ dần nặng hạt, tóc mái trên trán có xu hướng bết dính lại.

Phương Nam Chi đỏ mặt, chống tay xuống đất nhớ lại.

Đúng lúc này, một bàn tay từ bên cạnh duỗi ra, ngón tay có khớp xương tinh xảo nắm chặt cánh tay cô.

Anh kéo cô, giúp cô mượn lực đứng dậy.

“Mặt đất rất trơn, cẩn thận.” Đằng sau giọng điệu của người đó không hề có ý cười cợt.

“… Cảm ơn.” Phương Nam Chi không quay đầu lại, cô có cảm giác tóc mình ướt hết rồi dính bệt ở trên trán.

Vừa quê vừa xấu hổ, cô không dám dừng lại lâu, nói cảm ơn xong liền chạy chậm rời khỏi sân.

——

Về đến nhà, Phương Nam Chi phải giải thích về việc cả tay và quần mình đều bẩn.

Triệu Lợi Vân và Hoàng Ngữ Nhu tưởng cô bị ngã đau, quan tâm cô một lúc lâu, sau đó mới để cô lên tầng thay đồ.

Khi cô đi xuống lần nữa, ba người con của Hoàng Ngữ Nhu đã ngồi trong phòng khách.

Hai người đang ồn ào nhốn nháo chính là cặp song sinh kia, chị gái tên Hứa Đình Ưu, em trai tên Hứa Nguyên Hạo, trông họ giống hệt nhau.

Còn người mặc đồ đen ngồi trên chiếc ghế sô pha là Hứa Nguyên Hách, con trai cả của Hoàng Ngữ Nhu. Lúc này Hoàng Ngữ Nhu đang nói gì đó với anh ta, nhưng anh ta lại cúi đầu xem điện thoại, có vẻ hơi kiên nhẫn, chẳng biết có lọt tai không nữa.

Trông anh ta cũng điển trai, nhưng rõ ràng không phải loại người dễ gần.

Phương Nam Chi cảm thấy anh ta cho cô cảm giác hơi giống một nhân vật trong bộ phim truyền hình lúc trước cô xem, là một thiếu gia bướng bỉnh kiêu ngạo.

Sau khi nhìn một vòng, cô phát hiện ra người ở cửa lúc nãy không có mặt ở đây.

Nhìn quần áo anh mặc có lẽ cũng là học sinh Quận Hoa…

Vậy anh là ai? Vì sao lúc ấy anh cũng ở nhà họ Hứa?

“Liễu Liễu, xuống đi, mau ngồi xuống đi.” Hoàng Ngữ Nhu kéo cô ngồi sang một bên nói chuyện, đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong, mọi người di chuyển về phía bàn ăn, vừa ăn vừa chuyện trò.

Nhưng phần lớn thời gian đều là Hoàng Ngữ Nhu và Triệu Lợi Vân nói, Phương Nam Chi hoàn toàn không quen những người đối diện, vậy nên cô không dám nói gì với họ.

Họ cũng vậy, rõ ràng là không có ý định bắt chuyện với cô. Có lẽ họ tới nhà cô ăn cơm vì bị Hoàng Ngữ Nhu bắt phải tới.

Ăn được một nửa, Hoàng Ngữ Nhu nhắc chuyện mai Phương Nam Chi sẽ đi nhập học ở Quận Hoa, vì là ngày đầu tiên cô đến trường nên dì muốn để ba người con của mình đưa cô đi cùng vào sáng mai.

Phương Nam Chi vốn nhạy cảm nên cô nhanh chóng cảm nhận được sự thờ ơ, thậm chí là phiền phức trong mắt họ.

Phương Nam Chi nắm chiếc đũa, nhỏ giọng nói: “Không cần đâu dì Hoàng, không cần phiền phức như vậy, tự con đi được.”

“Phiền phức chỗ nào? Không phiền đâu, con vừa tới nên chưa quen thuộc với nơi này, trong khoảng thời gian này cứ để bọn họ dẫn con theo.”

Trường thực nghiệm Quận Hoa rất gần nơi họ ở, đi đường tầm mười mấy phút là đến.

Bởi vậy Hoàng Ngữ Nhu không để xe đưa đón con mình, mà để chúng tự đi bộ, vận động nhiều mới tốt.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Lợi Vân yên tâm để Phương Nam Chi ra cửa, hôm qua đã thống nhất để cô đến trường cùng đám Hứa Nguyên Hách, Triệu Lợi Vân hy vọng bọn trẻ hai nhà có thể trở thành bạn bè.

Nhưng Phương Nam Chi biết khó mà thành được.

Quả nhiên, lúc cô đi ngang qua cửa nhà họ, cô không thấy họ đâu, hôm qua dì Hoàng bảo họ chờ cô ở đây.

Trong lòng Phương Nam Chi thấy hơi mất mát, sau đó cô tiếp tục đi về phía trước, trường học rất gần, chắc là cô sẽ không bị lạc đường.

“Này, người phía trước.” Cách đó không xa, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, cùng với đó là giọng nói mất kiên nhẫn.

Phương Nam Chi quay đầu lại, thấy Hứa Nguyên Hách đang mặc đồng phục giống cô, trên vai đeo một chiếc cặp sách, anh ta vẫn còn buồn ngủ.

Anh ta nhanh chóng đi đến bên cạnh cô, nhưng không hề dừng lại, chỉ nói: “Tự bám theo.” Giọng điệu anh ta không vui cho lắm, Phương Nam Chi dễ dàng cảm giác được anh ta rất bất mãn với việc “đến trường cùng cô”.

Cô không nói gì, cũng không kịp nói gì, vì anh ta đã nhanh chóng bước đi.

Phương Nam Chi dừng lại một lát, sau đó nhấc chân đi theo, cách anh ta vài bước.

Phương Nam Chi nghĩ bụng, cô chỉ cần đi theo anh ta hôm nay thôi, đi một lần là cô hoàn toàn có thể biết đường, ngày mai không cần phiền đến người khác.

Cô lặng lẽ đi theo từ xa, vốn tưởng rằng cứ thế đi bộ đến trường, không ngờ lại gặp chàng trai hôm qua ở cửa tiểu khu.

Cửa tiểu khu Phong Lan Vân rất hoành tráng, lối vào là một con đường với hai hàng cây ngô đồng, như lính canh đứng gác khu vực này vậy.

Chàng trai đó đang đứng ở dưới gốc cây ngô đồng đầu tiên, anh cũng mặc đồng phục Quận Hoa, một tay đút túi, tay kia đang cầm điện thoại xem gì đó, sau lưng không đeo cặp sách.

Ánh nắng ban mai từ ngọn cây chiếu xuống, rải rác quầng sáng lên người anh, vạt áo đồng phục mềm mại rủ xuống, thoải mái sạch sẽ tao nhã.

Lúc Phương Nam Chi nhìn thấy anh, ý nghĩ đầu tiên là muốn quay người tránh đi, hôm qua bị ngã một cách chật vật trước mặt anh khiến cô cảm thấy xấu hổ.

Nhưng cô còn chưa có bất kỳ phản ứng nào, Hứa Nguyên Hách đã chào hỏi người kia trước.

Chắc là họ quen nhau, cũng không gọi tên, chỉ giơ tay chào.

Anh nhìn sang.

“Cuối cùng là hôm qua có bao nhiêu bài toán vậy, trong lớp nói hai bài, nhưng tôi chỉ thấy một bài.” Hứa Nguyên Hách mở miệng nói.

Phương Nam Chi ở cách đó không xa, nên cô có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.

“Hai bài, có lẽ lúc phát đã phát thiếu cho cậu.” Người kia tiếp lời.

Hứa Nguyên Hách: “Mẹ nó… Đi nhanh lên, đến lớp cậu cho tôi mượn chép một chút. Nếu tôi lại không nộp, Tóc Xoăn chắc chắn sẽ gọi điện cho mẹ tôi mất.”

Tóc Xoăn mà Hứa Nguyên Hách nhắc tới là giáo viên dạy toán của họ, vì thầy có mái tóc xoăn nên mới có biệt danh như vậy, bình thường thầy vô cùng nghiêm khắc, luôn có biện pháp đối với những học sinh không làm bài tập về nhà, dù thành tích người đó có tốt đến đâu.

“Chưa làm.” Người kia đáp lại.

Hứa Nguyên Hách quay sang nhìn anh, mắt hơi trừng to lên. Người sau lại bật cười, thản nhiên nói tiếp: “Vốn dĩ tối qua định làm, nhưng quên mang về.”

Hứa Nguyên Hách cau mày: “Được rồi, chúng ta cùng ăn mắng.”

“Có lẽ chỉ có mình cậu bị mắng thôi, hôm qua tôi làm bài thi toán ở lớp, chắc là Quyển Mao sẽ hài lòng.” Hứa Nguyên Hách há hốc, anh ta muốn mắng người: “… Lý Ngật Chu, cậu ác thật.”

Lý Ngật Chu?

Tên của anh sao.

Hóa ra họ là bạn học.

Vậy thì, anh cũng là học sinh lớp 12 giống Hứa Nguyên Hách.

Sau khi những suy nghĩ này lóe lên trong đầu Phương Nam Chi, cô bắt đầu cân nhắc xem mình có nên vượt qua họ rồi đi trước hay không, nhưng chỉ có một con đường ra khỏi cửa, thể nào cũng sẽ bị nhìn thấy.

Quả nhiên, Lý Ngật Chu nhanh chóng chú ý tới cô gái theo sau Hứa Nguyên Hách.

Cô gái đó không hề nhúc nhích, hình như đang đợi người trước mắt anh.

Hứa Nguyên Hách nhận ra ánh mắt anh, thuận miệng giải thích: “Cách vách nhà tôi, mới học lớp 10. Mẹ tôi nhất quyết đòi bọn tôi dẫn theo nó tới trường, nói là để cho nó làm quen.” Anh ta khó chịu nói thêm: “Hai nhãi con kia chạy trốn nhanh, còn mỗi tôi đảm nhiệm vị trí bảo mẫu này.”

Lý Ngật Chu giơ tay vỗ anh ta một cái, nói: “Người đến rồi, nói chuyện ý tứ chút.”

Hứa Nguyên Hách mặc kệ người theo sau nghĩ thế nào: “Được rồi được rồi, nhanh lên đi.” Anh ta bước chân đi trước, chân anh ta dài nên một bước của anh ta dài hơn hai bước của Phương Nam Chi.

Phương Nam Chi đứng tại chỗ, nghe xong những lời Hứa Nguyên Hách nói, cô thấy rất tủi thân.

Cô do dự, không đi theo.

“Không đi sao, muộn rồi đó.” Một lát sau, giọng nói của chàng trai kia từ đằng trước truyền đến.

Phương Nam Chi hơi giật mình, ngước mắt nhìn sang.

Đầu thu, lá cây ngô đồng xanh vàng đan xen, làm nổi bật ánh mặt trời, mơ hồ, nhưng sáng lạ thường.

Giống như người trước mắt.

Anh nhìn cô, khách sáo nói: “Yên tâm đi, em đi theo chúng tôi là được.”

——

Trường trung học thực nghiệm Quận Hoa nằm ở vị trí thuận tiện, những khu nhà ở cách đây vài km đều là khu nhà cao cấp, phần lớn học sinh tới đây học đều là con nhà có tiền.

Mười mấy phút sau, Phương Nam Chi đi theo bọn họ đến cổng trường, cách lúc tiếng chuông tự học sớm vang lên còn sáu, bảy phút.

Mọi người mặc đồng phục giống nhau đang đi vào, Phương Nam Chi không định đến khu dạy học, bởi vì ngày hôm qua lúc cô tới làm thủ tục nhập học, chủ nhiệm lớp không có ở đó, cô giáo dặn cô là hôm nay trước khi tới lớp thì đến văn phòng tìm cô ấy, cô ấy sẽ dẫn cô tới khu dạy học.

Nhìn hai người con trai đi phía trước, cô không biết mình có nên đuổi theo rồi nói “cảm ơn” với họ hay không.

“Mẹ nó! Cuối cùng cũng tới rồi, đi nhanh lên, đi nhanh lên, đề toán lớn còn chưa làm! Cho tôi chép một chút!” Lại là một người tới tìm bài tập toán.

Phương Nam Chi nhìn thấy một chàng trai cao gầy, làn da hơi đen nhảy đến bên cạnh Lý Ngật Chu, sau đó lại hoảng hốt nói: “Chu ca, đề toán của cậu đâu! Không mang à?”

Hứa Nguyên Hách chế giễu: “Cậu ta chưa làm.”

“Hả?? Cậu dở à mà không làm toán!” Người cao gầy hơi đen này lại nhìn về phía Hứa Nguyên Hách: “Cậu thì sao?!” Hứa Nguyên Hách một mặt im lặng: “Tôi cũng chưa làm.” Người cao gầy hơi đen suy sụp: “Mẹ kiếp! Tôi còn trông cậy vào các cậu đó! Các cậu đúng thật là không sợ chết.”

Người cao gầy hơi đen này nói chuyện quá ầm ĩ nên thu hút sự chú ý của người qua đường, sau khi người qua đường nhìn chằm chằm bên này một lúc lâu, đi xa còn lén nhìn thêm lần nữa, cũng không biết là muốn trách giọng của người cao gầy hơi đen quá lớn, hay là chỉ vì muốn nhìn người nào đó.

Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, Phương Nam Chi từ bỏ ý định nói lời cảm ơn của mình.

Nhìn ánh mắt của Lý Ngật Chu, chàng trai dáng người cao gầy hơi đen suy sụp, trên mặt lộ rõ ý cười.

Chắc là bọn họ quên cô rồi.

Phương Nam Chi nghĩ như vậy, cô không ở lại nữa, xoay người đi đến văn phòng giáo viên.