Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ

Chương 46



Kết thúc trận thi đấu bóng rổ, người ở trong sân đấu cũng dần tản đi.

Lý Ngật Chu và bọn Tần Tiêu đi một hàng về phía trước, bốn người Phương Nam Chi đi chậm hơn một chút, ở phía sau.

Sau khi Lý Ngật Chu đi được một đoạn rồi ngoảnh đầu lại nhìn, bước chân chậm lại rõ rệt, cuối cùng dứt khoát đứng tại chỗ đợi.

Tần Tiêu và những người khác hiểu ý, cũng quay đầu lại nhìn, đùa bỡn nói: “Anh Chu, không vội đi tắm à, sao anh đi chậm vậy.”

Lý Ngật Chu nhìn bọn họ, cười có phần lười nhác: “Cút.”

Phương Nam Chi tiến đến càng gần, trò đùa của mọi người cũng có thể thấy rõ hơn, có chút xấu hổ, dừng trước mặt Lý Ngật Chu, hỏi: “Sao vậy ạ?”

“Không sao, máy tính của em để ở trong phòng ngủ không?”

“Có ạ.”

“Vậy em quay về phòng lấy trước, sau 20 phút nữa thì đến đây.”

Phương Nam Chi: “Chúng ta đến phòng hoạt động hay thư viện ạ?”

“Phòng hoạt động đi.”

“Dạ.”

Lúc này Tần Tiêu chạy chậm đến: “Nam Chi, tối nay cậu muốn tham gia tiệc chúc mừng cùng chúng tôi không. Còn các bạn nữa, tôi có thể mời các bạn đi cùng bọn tôi không?”

Câu sau là nói với La Giai Giai và những người khác.

Trong đội bóng rổ đều là những nam sinh có vóc dáng cao, sao La Giai Giai có thể bỏ qua cơ hội lần này được: “Có thể không?”

“Đương nhiên có thể rồi! Chúng ta đều là sinh viên khoa Kiến trúc, là người một nhà.” Tần Tiêu nói, “hơn nữa chỗ chúng tôi cũng không có con gái, các bạn đến lại càng náo nhiệt hơn.”

Ba người La Giai Giai ngay lập tức dùng đôi mắt sáng ngời nhìn về phía Phương Nam Chi.

Lúc đầu Phương Nam Chi muốn từ chối, bởi vì ngoài Lý Ngật Chu ra, cô cũng không quen ai khác, nhưng ánh mắt lúc này của bạn cùng phòng… thực sự nhiệt tình.

“Các cậu nhìn tớ làm gì…”

Lương Điềm: “Nam Chi đi đi mà!”

Phương Nam Chi: “Nếu các cậu muốn đi thì đi.”

Lương Điềm: “Cậu cũng phải đi, dù sao tối nay cũng rảnh, không bằng chúng mình đi cùng nhau! Tớ còn chưa từng được tham gia tiệc chúc mừng!”

La Giai Giai: “Đúng đúng đúng.”

Phương Nam Chi nghĩ, rồi nhìn về phía Lý Ngật Chu: “Có tiện không ạ?”

Lý Ngật Chu: “Tất nhiên.”

Tần Tiêu: “Vậy là đồng ý rồi nhé! Chúng ta thêm WeChat, lát nữa tôi gọi các cậu.”

La Giai Giai: “Được.”

Trên đường đột nhiên quyết định đi ăn tiệc chúc mừng với đội bóng rổ vào buổi tối, sau khi quay trở về phòng, ba người bắt đầu chuẩn bị sôi nổi, Phương Nam Chi nhìn thời gian, thấy cũng gần đến giờ, liền cầm máy tính đi trước tìm Lý Ngật Chu.

Cô đi đến tòa ký túc xá nam, nhưng không đi đến dưới tầng, mà đứng đợi ở một cái cây cách đó không xa.

[Em đến gần ký túc xá của anh rồi]

Hai phút sau, Lý Ngật Chu trả lời: [Lập tức xuống, đợi anh]

Phương Nam Chi đến sớm hơn một chút: [Anh từ từ thôi]

Nhưng Lý Ngật Chu xuất hiện vẫn rất nhanh, khoảng ba, bốn phút, cô liền thấy anh bước ra từ tòa ký túc xá.

Minh Hải đã bước vào mùa xuân, anh tắm xong thay bộ đồng phục bóng rổ màu đỏ, mặc vào một chiếc áo hoodie trùm đầu tối màu, bên ngoài khoác chiếc áo màu trắng giản dị.

Hoàng hôn vẫn chưa lặn hẳn, khi anh bước đến Phương Nam Chi cảm thấy bản thân như ngửi được mùi dầu gội đầu và sữa tắm rất nhẹ, sau khi làn gió cuốn đi, giống như lại có mùi của ánh nắng, dài và ấm áp.

“Em đợi lâu chưa.” Anh đứng trước mặt cô.

“Không, em mới đến được vài phút ạ.”

Lý Ngật Chu lấy túi máy tính cô cầm trong tay: “Đi thôi.”

“Dạ.”

Hai người cùng nhau đi đến phòng hoạt động, khuôn viên trường vào buổi tối, người qua đường liếc mắt nhìn, trong lòng Phương Nam Chi vẫn hơi căng thẳng, nhưng so với lúc đầu, thì đã có thể thả lỏng hơn nhiều.

Thời gian này trong phòng hoạt động không có ai, Phương Nam Chi đến vị trí mà bản thân thường ngồi, mở máy tính đưa bài tập của mình cho anh xem.

Lý Ngật Chu ngồi xuống bên cạnh cô, sau khi xem một lát rồi chỉ ra một vài vấn đề cho cô… Phương Nam Chi cùng anh thảo luận một hồi liền biết bản thân cần giải quyết như thế nào, ngồi tại chỗ bắt đầu sửa đổi.

Bữa tiệc chúc mừng buổi tối vào lúc 6 giờ, rồi sau đó thi hát.

Lúc này cách thời gian 6 giờ còn khoảng một tiếng nữa, thời gian không gấp, Lý Ngật Chu cũng không thúc giục cô, chờ cô sửa lại bản vẽ.

Cô không bị phân tâm khi vẽ tranh, Lý Ngật Chu rất thích dáng vẻ tập trung này của cô, bèn yên lặng ngồi bên cạnh cô, cứ như thế nhìn cô, nhìn cô nhẹ mím môi, thỉnh thoảng còn cau mày…

Rất đáng yêu.

Sau nửa giờ, Phương Nam Chi cuối cùng cũng làm xong bài tập của mình, cô thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt sáng nhìn Lý Ngật Chu bên cạnh: “Xong rồi!”

Kết quả vừa ngoảnh đầu liền va vào ánh mắt của anh, anh cũng không biết mình đã nhìn bao lâu.

Phương Nam Chi bỗng thấy hơi xấu hổ, vừa rồi cô quá nghiêm túc, để anh phải ngồi đợi.

“Ôi, em xin lỗi, có phải nên đến bữa tiệc rồi không?”

Lý Ngật Chu mỉm cười: “Không vội.”

Phương Nam Chi nhìn thời gian: “Em nhớ Tần Tiêu nói là 6 giờ, em làm quên mất thời gian, nhanh đi thôi!”

Hai người từ phòng hoạt động đi ra, Phương Nam Chi quay về phòng cất máy tính, lúc này mới cùng Lý Ngật Chu gọi xe đi đến nơi ăn uống.

Phòng riêng đặt ở một nhà hàng Trung Quốc tại trung tâm thương mại, cộng thêm 4 cô gái thì có hơn mười người, sau khi Phương Nam Chi và Lý Ngật Chu đến, mọi người cười nói rồi bắt đầu ăn.

Nơi hát hò vui chơi sau bữa tối nằm ở trên tầng thượng, sau khi nhóm người ăn xong, liền trực tiếp đi thẳng lên tầng.

“Mạnh Thanh, tôi từng thấy cậu trên livestream! Cậu hát rất hay! Có muốn lên không!” Trong đám con trai này có fan hâm mộ của Mạnh Thanh, vừa vào phòng KTV liền lôi kéo Mạnh Thanh hát.

Mạnh Thanh cũng rất sảng khoái, trực tiếp nói: “Được đó, bật cho tớ bài 《Bỗng nhiên rất nhớ em》, tớ sẽ hâm nóng buổi tiệc hôm nay cho mọi người.”

“Hay lắm, hay lắm, mọi người, còn không mau cho một tràng pháo tay cổ vũ!”



Bầu không khí trong phòng bao vô cùng tốt, mọi người đều rất săn sóc các cô gái.

Phương Nam Chi vốn là người có tính cách khá trầm lặng, nhìn Mạnh Thanh và Tần Tiêu ở phía trước hát cùng nhau, cô mỉm cười ngồi nghe.

“Muốn uống gì không?” Lý Ngật Chu ngồi cạnh cô sau khi nói chuyện cùng bạn bè.

Phương Nam Chi: “Uống nước là được rồi ạ.”

“Ừm.”

Anh rót cho cô cốc nước, Phương Nam Chi nói cảm ơn rồi nhận lấy.

“Cô gái kia sao lại không đến ạ?” Phương Nam Chi nghĩ đến cô gái Tân Phỉ ở sân bóng rổ ngày hôm nay, cô nhớ khi cô ấy ngồi phía sau cô có nói tối nay sẽ đến tiệc chúc mừng, nhưng không thấy cô ấy đâu.

Lý Ngật Chu: “Cô gái nào?”

“Người đưa nước cho anh đó.” Thực ra người ta có đến hay không cũng không liên quan gì đến cô, cô chỉ cảm thấy cô phải nói điều gì đó, tùy tiện hỏi mà thôi.

Lý Ngật Chu lại ngẩn người, trong lòng nghĩ hôm nay ở sân bóng thực sự không nên nhận chai nước kia.

“Tại sao cô ấy phải đến?”

“…chỉ là tình cờ nghe được cô ấy nói mình sẽ đến.”

Lý Ngật Chu: “Em muốn cô ấy đến không.”

“Em đương nhiên không muốn rồi.”

“Hử?” Lý Ngật Chu nghiêng đầu nhìn cô.

“Em là nói, em không quen cô ấy, cô ấy có đến hay không, cũng không liên quan đến em.”

Hai má Phương Nam Chi nóng bừng, có phải vừa rồi cô phủ nhận quá nhanh không… nghe có vẻ giống như rất chống cự.

Dĩ nhiên, trong lòng cô đúng là chống cự, nhưng bị anh cảm nhận được cô lại thấy rất xấu hổ.

Quả nhiên Lý Ngật Chu nhìn cô, trong mắt chứa đầy ý cười.

Phương Nam Chi cảm thấy không được tự nhiên khi bị anh nhìn, uống ngụm nước, rồi lại vội vàng đặt cốc lên bàn.

“Anh đừng nhìn em.” Cô nhỏ giọng nói.

Lý Ngật Chu nói: “Ồ, vậy anh nhìn đâu?”

Gò má anh được ánh đèn phác họa, tạo thành một đường nét mượt mà, khi nói lời này mắt anh tối sầm lại, lộ ra vẻ vô cùng nghiêm túc, nhưng những lời này rõ ràng có chút vô lại.

“Anh, anh nhìn đâu chẳng được.” Phương Nam Chi nào đã từng bị Lý Ngật Chu trêu chọc như vậy, căn bản không chống lại được, dứt khoát đẩy nhẹ mặt anh, buộc anh quay người đi.

Lý Ngật Chu bị đẩy ra sau hơi kinh ngạc, sau đó liền cười.

Nhìn từ góc độ của Phương Nam Chi, anh còn cười rất vui, bả vai cũng vì đó mà rung nhẹ.

Phương Nam Chi càng lúng túng: “Anh cười gì…”

“Nam Chi! Nam Chi đến đây đi, bốn người chúng ta hát bài này!” Tại thời điểm này, La Giai Giai ở đằng trước vẫy tay về phía cô.

Tần Tiêu bên cạnh cũng bắt đầu gọi Lý Ngật Chu: “Anh Chu, anh đến đây đi, đừng ở đó yêu đương nữa! Đến đây chơi trò chơi!”

Nào có yêu đương đâu…

Phương Nam Chi lập tức đứng dậy đi về phía La Giai Giai, làm chứng bản thân không hề có!”

Lý Ngật Chu nhìn cô vội vàng rời đi, lại cười một lần nữa, mới ung dung đứng dậy, đi đến bên cạnh Tần Tiêu.

“Chơi gì?”

“Xúc xắc, thua thì uống rượu.”

Lý Ngật Chu ồ lên: “Chơi cùng anh, cậu là muốn nằm xuống đi ra ngoài à?”

Tần Tiêu chẹp một tiếng, bị chọc tức: “Quá đáng, lần này em có sự chuẩn bị mới đến! Trước kia em đã tập luyện rồi!”

“Được, vậy thì chơi thôi.”

Nói là luyện tập, kết quả khi chơi thật vẫn bị “giết” không làm gì được, cùng Lý Ngật Chu chơi trò chơi cân não, thật sự rất khó thắng.

Tần Tiêu đã thua rất nhiều, sau khi uống vô số cốc rượu, đập tay thật to: “Không chơi cái này nữa! Đổi cái khác!”

Lý Ngật Chu: “Đổi cái gì?”

“So lớn nhỏ!”

Không so được những trò chơi cân não, vậy thì so vận may đi!

Người bên cạnh nói: “Tần Tiêu, cậu cũng quá cố chấp rồi, chơi so lớn nhỏ gì vậy.”

Tần Tiêu: “So lớn nhỏ cũng là vấn đề bản lĩnh đó, anh Chu, chơi không.”

Một tay Lý Ngật Chu chống một bên mặt, ánh mắt dừng lại chỗ Phương Nam Chi cách đó không xa, cô đang hát cùng với bạn cùng phòng, cười rất vui vẻ, có lẽ là bị lây từ cô, anh cũng cong cong môi, nói: “Tùy cậu.”

“Vậy chơi thôi!”

Trò này thật sự phù hợp với Tần Tiêu, anh ấy thắng liên tục nhiều ván, những người xem hiếu kỳ cũng phải chết lặng.

“Hahahahaha em lại thắng rồi!!”

“Shit, anh chỉ kém một chút, em 6 điểm haz hahahaha.”

“Anh Chu, chuyện gì xảy ra với anh vậy.”

……

Tần Tiêu cười quá điên cuồng, ánh mắt mọi người trong phòng đều bị cậu thu hút, Phương Nam Chi cũng không thể không đi qua đó nhìn, phát hiện Lý Ngật Chu ngồi với bộ dáng uể oải, khi ngước lên nhìn cô trong mắt anh còn có chút hơi men.

Tần Tiêu: “Lại thắng rồi! Hôm nay em là người được chọn.”

Phương Nam Chi nhìn Lý Ngật Chu lại uống cốc rượu khác, không nhịn được nói: “Có phải mọi người chơi lớn quá rồi không? Anh uống nhiều rồi?”

Lý Ngật Chu vẫn chưa trả lời, Tần Tiêu liền nói: “Chơi lớn gì đâu, là bởi vì anh Chu luôn thua, vì vậy mới uống nhiều.”

Phương Nam Chi vẫn chưa thấy Lý Ngật Chu uống say bao giờ, liền nói: “Vậy thì đừng chơi nữa, lát nữa say thì phải làm sao.”

Lúc này Tần Tiêu cũng thỏa mãn: “Được rồi, vậy anh Chu, anh vẫn nên nghỉ ngơi một lát, em sợ anh sẽ thua thê thảm.”

Tần Tiêu không thể không khoe khoang, sau khi hạ được Lý Ngật Chu liền chạy đi tìm người khác chơi trò này, anh ta cảm thấy hôm nay anh ta có thể đi mua vé số!

Mọi người cũng giải tán, tự chơi trò của riêng mình, Phương Nam Chi không yên tâm, ngồi xuống bên cạnh, không kìm được nhìn Lý Ngật Chu, ban nãy có thể anh uống quá nhiều rượu, lúc này ngồi yên tĩnh, không biết là có say không, hay vẫn tỉnh.

Qua một lúc sau, Phương Nam Chi thấy Lý Ngật Chu đứng dậy đi qua, ra bên ngoài phòng.

Cô ngồi bên trong đợi, chốc chốc lại nhìn ra cửa, đợi một lúc vẫn chưa thấy anh vào, bèn gửi tin nhắn cho anh.

[Anh đi đâu vậy?]

Lý Ngật Chu không trả lời, Phương Nam Chi không đợi được, cũng đứng dậy đi ra ngoài.

Vừa mở cửa, liền thấy Lý Ngật Chu đứng ở cuối hành lang, dựa vào lan can hóng gió.

Phương Nam Chi vội vàng đi đến: “Anh có sao không?”

Lý Ngật Chu vừa mới phát hiện cô đi đến, ánh mắt rơi xuống trên người cô, rất lâu không di chuyển: “Không sao, sao em lại ra ngoài?”

Phương Nam Chi: “Em thấy anh mãi chưa vào, còn gửi tin nhắn cho anh.”

“Xin lỗi, anh không thấy tin nhắn.” Lý Ngật Chu nói, “lúc đầu là định đi phòng vệ sinh, kết quả sau khi ra phát hiện thật sự hơi chóng mặt, nên hóng gió để tan đi hơi rượu.”

Phương Nam Chi biết anh nhất định là bởi vì uống nhiều rượu nên mới đứng ở đây, cau mày nói: “Vừa nãy anh lẽ ra không nên chơi.”

Lý Ngật Chu nói: “Anh cũng không ngờ mĩnh sẽ luôn thua.”

“Thua cũng bình thường, dừng lại đúng lúc mới quan trọng.” Phương Nam Chi đưa tay đỡ lấy cánh tay anh, “vào trong đi, bây giờ anh không thể hóng gió, sẽ bị cảm.”

Đôi mắt Lý Ngật Chu rũ xuống: “Ừm.”

Cô đỡ anh đi vào phòng, nhưng không ngờ anh mới đi được hai bước đột nhiên lảo đảo về phía trước, Phương Nam Chi giật mình, một tay khác vội vàng ôm lấy anh, vòng qua eo anh.

Nhưng làm sao cô có thể ôm được Lý Ngật Chu, khi cô bị anh đè lên ngay lập tức lùi lại mấy bước, may mà Lý Ngật Chu phản ứng lại, kịp thời đỡ được lưng của cô, tay còn lại thì chống lên bức tường phía sau cô, giữ hai người ổn định lại.

Tay của Phương Nam Chi vẫn ôm lấy eo của anh, giữ thật chặt, mặt của cô cọ vào áo của anh, ngửi thấy mùi sữa tắm hoặc quần áo của anh rất thơm.

Khoảnh khắc hai người ôm lấy nhau không về báo trước này, cũng ở nơi ồn ào này, nghe thấy nhịp tim đập bất thường của nhau…

“Anh, anh vẫn ổn chứ.” Phương Nam Chi nghẹn giọng, hỏi anh.

“Ừm.”

“Vậy anh có cần…”

Lời chưa hỏi xong, bỗng cái ôm càng chặt hơn.

Phương Nam Chi sững sờ, chỉ cảm thấy bàn tay của anh đằng sau lưng cô kéo vào càng sâu hơn, cô hoàn toàn nhào vào trong vòng tay anh.

Trong chốc lát Phương Nam Chi không phát ra tiếng, nhịp tim không kiềm chế được đập tán loạn, bàn tay đang ôm anh cũng vô thức giữ chặt lấy quần áo anh.

Hai người rất lâu không nói chuyện, có thể là một phút, cũng có thể là ba phút… cô không có cách nào để đi nhận biết thời gian.

“Anh dường như đã tìm ra lý do cho sự xui xẻo ngày hôm nay.” Sau một lúc lâu, anh dựa vào cô thốt ra, âm thanh trầm và khàn do ảnh hưởng của rượu.

Phương Nam Chi: “… Cái gì ạ?”

Lý Ngật Chu hạ mắt, nhìn thấy tai và cổ của cô, trong ánh sáng mờ ảo, trắng nõn giống như sứ. Cách anh rất gần, chỉ cần anh cúi xuống một chút, lại dựa gần một chút, liền có thể chạm vào.

Anh tạm dừng, một loại cảm xúc không rõ ràng dâng trào trong mắt: “ Vận may hôm nay đều dùng hết ở đây rồi.”