Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ

Chương 50



Tay cô và các bạn nữ khác thật ra cũng không tính là nhỏ, thậm chí còn rất mảnh khảnh.

Chỉ dưới sự nhào nắn trong lòng bàn tay anh, nên nhìn nó hơi nhỏ mà thôi.

Trái tim Phương Nam Chi bị ánh mắt anh làm cho tê dại, cô không rút tay lại, chỉ để mặc anh xoa nắn.

Lý Ngật Chu nhìn cô không chớp mắt, không muốn buông tay, anh chỉ cảm thấy cô thật ngoan, nếu không buông tay thì anh sợ mình sẽ nhịn không được mà muốn làm chuyện khác…

Quên đi, lúc này không nên chọc cô.

Lý Ngật Chu hít một hơi, buông tay cô và tựa lưng vào ghế.

“Anh cũng muốn ngủ sao?” Tay bị buông ra, cô cúi người khó hiểu hỏi.

Lý Ngật Chu liếc nhìn: “Ừm, nghỉ một lúc.”

Phương Nam Chi gật đầu, nhỏ giọng nói: “Vậy em ở đây, chút nữa sẽ kêu anh dậy.”

“Được.”

Lý Ngật Chu nhắm mắt, cố tình không nhìn cô, trầm mặc một lúc.

Khi anh mở mắt ra nhìn về phía Phương Nam Chi, cô đã ngủ từ bao giờ.

Lý Ngật Chu cười nhạt, anh dùng áo khoác trên đùi đắp lên người cô.

Hai người đến trường trước khi ký túc xá đóng cửa, Phương Nam Chi quay lại ký túc xá rửa mặt, cô nằm trên giường gửi tin nhắn cho Lý Ngật Chu.

【 Em chuẩn bị ngủ, anh thì sao? 】

Lý Ngật Chu còn chưa ngủ: 【 Anh vừa tắm xong. 】

Phương Nam Chi: 【 Ồ. 】

Lý Ngật Chu: 【 Có kế hoạch gì cho ngày mai không? 】

Phương Nam Chi: 【 Sáng mai có tiết, chiều thì chuẩn bị đi mua quà cho Hứa Đình Ưu, sắp tới sinh nhật cậu ấy rồi. 】

Lý Ngật Chu: 【 Em đi mua với ai? 】

Phương Nam Chi: 【 Một mình, bạn cùng phòng của em ai cũng bận cả rồi. 】

Lý Ngật Chu: 【 Hôm nay không nghe em nói chuyện này, sao lại không gọi anh đi cùng em? 】

Phương Nam Chi: 【 Em sợ anh về sẽ bận…. Anh rảnh không?”

Lý Ngật Chu: 【 Có. 】

Vài giây sau, Lý Ngật Chu lại gửi thêm một câu: 【 Em không cần phải khách sáo với bạn trai mình như vậy. 】

Phương Nam Chi chui vào chăn, nhìn chằm chằm ba chữ kia đến thất thần.

Trên thực tế, ngoại trừ nắm tay, đối với chuyện hai người ở cạnh nhau, cô vẫn chưa có cảm giác gì, bây giờ đột nhiên nhìn thấy anh nói ba chữ bạn trai, trái tim cô đập liên hồi….

Lý Ngật Chu: 【 Ngày mai anh sẽ tìm em. 】

Phương Nam achi: 【 Vâng……】

Lý Ngật Chu: 【 Ngủ ngon. 】

Phương Nam Chi: 【 Ngủ ngon. 】

***

Sáng hôm sau, lớp Phương Nam Chi đã đầy.

Học xong tiết đầu, các cô đổi sang nơi khác học, đi sang phòng học nhập môn về kiến trúc.

Trước khi chuông reo, bốn người cùng nhau nói chuyện phiếm, nhưng chủ đề lần này không phải là Phương Nam Chi, mà là Lương Điềm, Lương Điềm yêu đương, đối phương là người trong CLB Manga Anime, hôm qua vừa mới xác nhận bên nhau.

Vốn dĩ cô ấy chưa nói, mà do La Giai Giai phát hiện trong lúc học cô ấy luôn cúi đầu nhắn tin, ép hỏi một lúc cô ấy mới nói mình đang yêu đương.

“Cậu hay lắm, giấu không chút kẽ hở, tớ còn chưa gặp được người mà cậu nói đấy.” La Giai Giai nói.

Lương Điềm: “Ai nha, lần sau tớ sẽ để mọi người gặp…. Lần đầu gặp mặt tớ cũng không thích anh ấy, nhưng từ từ mới nhận ra anh ấy rất đáng yêu. Hôm qua lúc tỏ tình với tớ, thì tớ đã động tâm, nên tớ đồng ý luôn.”

“Oa, lúc trước ai đó nói đàn ông dễ có được sẽ không biết quý trọng, cậu còn khuyên Nam Chi kiểm tra Lý Ngật Chu nữa mà, người nọ còn chưa kiểm tra xong mà bây giờ đã không cần nữa, cậu ngược lại đã trực tiếp đồng ý rồi.”

Phương Nam Chi dừng một chút: “Cái này……”

“Nhanh lên nhanh lên, cậu cho bọn tớ xem ảnh trước đi.” Sự chú ý của Chu Giai Giai và Mạnh Thanh đã dồn lên người Lương Điềm, Phương Nam Chi thầm nghĩ, chờ lúc quay về phòng ngủ sẽ nói với mấy cậu ấy, nếu không nói chuyện cô và Lý Ngật Chu quen nhau, thì La Giai Giai nhất định sẽ phản ứng rất lớn.

“Bọn tớ vừa ở cùng nhau thôi, sao có ảnh chụp được.” Lương Điềm nói.

“Vậy thôi, lần sau nhớ sắp xếp thời gian để bọn tớ thấy nha.” Mạnh Thanh nói: “Cuối cùng phòng chúng ta cũng có người không độc thân.”

“Đúng vậy, tiếp theo là ai đây, không có gì bất ngờ thì chính là Nam Chi nhà chúng ta.” La Giai Giai chuyển hướng sáng Phương Nam Chi: “Này, cậu và Lý Ngật Chu thế nào rồi? Cuối tuần này hai người còn cùng nhau đi nghiên cứu, có phát triển bước nào chưa…”

La Giai Giai còn chưa kịp hỏi xong thì đã bị Mạnh Thanh kéo áo.

La Giai Giai: “Làm gì?”

Mạnh Thanh quay đầu nhìn nam sinh đang tiến vào từ cửa sau, cô ấy điên cuồng ra hiệu cho La Giai Giai quay đầu nhìn.

La Giai Giai không hiểu chuyện gì, cô ấy quay đầu, đôi mắt mở to, lập kéo lấy Phương Nam Chi đang ngồi bên cạnh: “Phía sau, phía sau!”

Phương Nam Chi bị biểu cảm của hai người làm cho buồn cười, cô quay đầu nhìn, đến bản thân cũng ngây ra.

Không biết Lý Ngật Chu xuất hiện trong lớp lúc nào, anh tiến vào từ cửa sau, đúng ở đó nhìn một vòng trong lớp. Lúc cô quay đầu lại thì anh vừa lúc nhìn đến chỗ cô, sau đó nhẹ nhàng đi tới chỗ cô.

Người trong phòng nhắc nhở lẫn nhau, cả lớp đều thấy Lý Ngật Chu vào lớp, cuối cùng anh dừng lại bàn bên cạnh Phương Nam Chi.

Phương Nam Chi nhìn anh đứng trước mặt mình, đầu cô như bị cửa kẹp, qua một lúc sau mới nói: “Em vẫn chưa tan học mà.”

“Anh biết, lớp anh không có tiết, nên lại đây chờ em sớm chút.”

Nhóm La Giai Giai vô cùng ăn ý, nghe thấy vậy thì họ ngầm hiểu, họ kéo Phương Nam Chi vào trong.

“Cho người ta ngồi chút đi kìa.”

Lúc này Phương Nam Chi mới phản ứng, cô ngồi xích vào trong.

Lý Ngật Chu bình tĩnh ngồi ở vị trí mà cô vừa ngồi.

Hôm nay bốn người các cô không tính là đến sớm, sau khi Lý Ngật Chu ngồi xuống, thì người ở hàng phía trước liên tục quay đầu nhìn.

Ban đầu họ đã nghe thấy chuyện Lý Ngật Chu theo đuổi Phương Nam Chi lớp họ, nhưng đây là lần đầu tiên thấy gần như vậy! Lý Ngật Chu cũng đã đuổi đến lớp luôn rồi?!

“Sao cậu bạo vậy? Cuối tuần này hai người có phải tiến triển nhiều hơn rồi đúng không?” La Giai Giai nhịn không được bèn nhỏ giọng nói bên tai cô.

Phương Nam Chi cũng không giấu diếm nữa, cô nhẹ nhàng gật đầu.

La Giai Giai trừng mắt: “Không phải…đã ở bên nhau rồi chứ?”

Phương Nam Chi: “Cậu đừng kích động, sắp đến giờ học rồi.”

Lời này không phải đã chắc chắn rồi sao! Làm sao mà La Giai Giai không kích động cho được, cô ấy nhào vào người Mạnh Thanh và nói: “Đi thôi, chỗ này chỉ còn hai người chúng ta.”

Mạnh Thanh ngạc nhiên nhìn Phương Nam Chi.

Trước sự “công kích” bằng ánh mắt của hai bạn cùng phòng, cô yên lặng cúi đầu, tay chống lên trán, giả vờ đọc sách.

Leng keng…

Đúng lúc này tiếng chuông vào học vang lên, Phương Nam Chi thở phào nhẹ nhõm.

“Hôm nay thức hơi sớm, anh ngủ một lúc, đúng lúc không làm phiền em học.” Lý Ngật Chu nói.

Phương Nam Chi ngây ngốc gật đầu.

Lý Ngật Chu nằm lên bàn, nhắm mắt lại, nhìn dáng vẻ có vẻ là tính ngủ thật.

Phương Nam Chi lật sách ra, bắt đầu nghe giảng.

Nhưng dù sao bên cạnh cũng là Lý Ngật Chu, cô học kém anh hai lớp, lại không ngờ sẽ ngồi học cùng anh, cô nhịn không được mà lén liếc nhìn anh.

Lúc anh nhắm mắt, lông mi nhìn thật dài, hơn nữa còn rất dày…. Làn da cũng đẹp, cái mũi….cũng rất cao.

Ưm…. Anh đúng là thật đẹp trai.

Bất tri bất giác cô nhìn tới thất thần, ngòi bút của Phương Nam Chi dừng trên trang giấy, vẽ một đường thẳng rất nhạt.

“Học cho tốt đi.” Đột nhiên, Lý Ngật Chu mở mắt, vì có chút buồn ngủ, quầng thâm mắt của anh hơi thâm, dáng vẻ nhìn rất rõ.

Phương Nam Chi lập tức nhìn sang chỗ khác và nói nhỏ: “Em luôn chăm chỉ học mà…”

“Vậy nhìn anh làm gì?”

“Làm gì có….” Phương Nam Chi lại nói nhỏ: “Sao anh biết được em đang nhìn anh?”

“Cảm giác.”

Phương Nam Chi không thừa nhận: “Em không có.”

Lý Ngật Chu cong môi, nói: “Được, em không có, đưa tay kia đây.”

Tay phải Phương Nam Chi đang cầm bút: “Hả?”

“Tay trái.”

Phương Nam Chi nhìn anh, biết anh muốn làm gì, tai cô lập tức đỏ ửng, cô sợ bị bạn học nhìn thấy.

Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của anh, tay trái vẫn lặng lẽ từ dưới bàn qua bên anh.

Lý Ngật Chu dùng tay phải kéo tay cô lại, sau đó xoay đầu sang hướng khác để ngủ, rất rõ ràng là không muốn làm ảnh hưởng tới cô.

Nhưng quả thật điều này rất hiệu quả, cô cũng sẽ không còn không khống chế được mà quay đầu nhìn anh.

Hành động này làm Phương Nam Chi hơi thẳng người ngồi phía trước, ép buộc mình nghiêm túc nghe giáo viên giảng bài, cố gắng không để bọn La Giai Giai thấy được cô dám để Lý Ngật Chu nắm tay mình trong giờ học.

45 phút sau, tiết học kết thúc, đã đến thời gian nghỉ trưa.

Tiếng chuông vang lên, lúc này Lý Ngật Chu từ từ tỉnh dậy trong mơ, Phương Nam Chi vội rút tay mình khỏi tay anh.

Nắm suốt một tiết, tay cô có hơi đau…

“Đàn anh, hai người đang ở bên nhau à?” Vừa tan tiết, La Giai Giai liền nhịn không được mà hỏi.

Lý Ngật Chu nhìn về phía Phương Nam Chi và nói: “Em ấy nói thế nào?”

La Giai Giai: “Hả? Hai người vẫn chưa thống nhất gì sao?”

“Anh sợ em ấy có suy nghĩ khác.”

Phương Nam Chi sợ hãi nói: “Em làm gì có suy nghĩ khác….”

Lý Ngật Chu: “Lúc trước em nói anh đừng nói cho Hách Lai biết, nên bây giờ anh không biết nên nói với bạn cùng phòng em thế nào.”

“Lúc trước là lúc trước, bây giờ đã ở trường rồi, em đã nói cho mấy cậu ấy biết rồi.”

La Giai Giai vội gật đầu: “Đúng đúng, trước khi anh tới thì cậu ấy đã nói cho bạn em biết là hai người ở bên nhau.”

Lý Ngật Chu hơi nhướng mày: “Hóa ra em vẫn chưa nói, chờ tới thời điểm bất đắc dĩ mới nói cho người khác nhỉ.”

Nghe thấy lời này, hình như có chút ấm ức nhỉ.

Ánh mắt của nhóm La Giai Giai lập tức có phần trách cứ.

Phương Nam Chi: “….Tớ định hôm nay khi về phòng sẽ nói cho các cậu biết.”

La Giai Giai: “Tốt nhất là vậy!”

“Thật mà!”

“Vậy hai người ở bên nhau lúc nào?”

“Chắc là……hôm trước?”

“A a a a cậu và Lương Điềm!!! Thật đáng ghét!!!”

Phương Nam Chi vội che miệng La Giai Giai, cấm cô ấy la lớn tiếng!

Cũng may, đúng lúc chuông vào học vang lên và vừa tắt.

Trong tiết này, Lý Ngật Chu đã ngủ đủ, không nằm trườn trên bàn, lúc này anh ngồi nhìn sách cũ Phương Nam Chi, lâu lâu sẽ nghiêm túc nói vài câu.

Vì thế, giáo viên trên bục đã phát hiện ra anh, lúc tan học, giáo viên đột nhiên nói đùa: “Ngật Chu, sao em lại tới nghe tiết của tôi vậy? Tôi nhớ là em không trượt môn của tôi mà.”

Một sinh viên hàng đầu như Lý Ngật Chu, cũng là tuyển thủ thi đấu kiến trúc, giáo viên chuyên ngành không ai không biết anh.

Nhất thời, mọi người trong lớp đều quay đầu nhìn.

Lý Ngật Chu bình tĩnh nói: “Đậu thì đậu, chỉ là hôm nay em muốn nghe thầy giảng thôi ạ.”

Giáo viên liếc nhìn Phương Nam Chi bên cạnh anh, trong lòng ông biết rõ: “Em thật lòng ngồi ở đây nghe tôi giảng bài, hay là có tâm tư gì khác.”

Lập tức trong lớp liền trở nên ồn ào.

“Là có khác tâm tư ạ.” Lý Ngật Chu cười nói: “Thầy à, trong lớp vẫn còn chỗ trống, em ngồi một chỗ để chờ bạn gái thì không phiền chứ ạ.”

Câu này lập tức lớp học nổ tung.

Bạn gái?!

Mẹ nó!

Quen nhau rồi!!!

Thầy giáo cũng ngạc nhiên, ông cười: “Đúng là không làm phiền, em lúc nào tới cũng được, phòng học này đầy chỗ sẽ khiến tôi dạy tốt hơn.”

Một trận cười ầm.

Phương Nam Chi giơ tay chống lên trán, cô liếc nhìn Lý Ngật Chu, khóe miệng nhịn không được mà mỉm cười, nhưng mặt lại đỏ bừng.

Lý Ngật Chu nắm tay cô dưới bàn, và nói: “Về sau chắc sẽ đến thường xuyên.”