Ánh Hoàng Hôn Rực Rỡ

Chương 70



Sau khi quyết định kết hôn, Phương Nam Chi đã suy nghĩ rất lâu về việc nên chụp ảnh cưới như thế nào.

Sau đó, một lần bất ngờ cô lướt thấy một video trên mạng, nội dung của video nói về một cặp vợ chồng đã ở bên nhau nhiều năm, cả hai cùng xuyên về thời trung học.

Đoạn phim ngắn này đã gợi ý cho cô nên chụp một bộ ảnh cưới như thế nào.

Cô muốn đến trường thực nghiệm Quận Hoa, cùng Lý Ngật Chu “xuyên không”, trở lại thời học sinh của hai người để bù đắp cho khoảng thời gian mình thiếu lúc đó.

Lý Ngật Chu đương nhiên sẽ nghe theo ý của cô, hơn nữa, về trường học chụp ảnh quả thật là một chuyện vô cùng ý nghĩa với hai người họ, lúc ở trường anh và cô không qua lại nhiều, vậy nên anh cũng hy vọng mình và cô có thể “yêu nhau” trong trường trung học.

Ngày chụp ảnh cưới, Phương Nam Chi dậy sớm, trang điểm tại nhà cô, bộ đầu tiên là chụp đồng phục học sinh Quận Hoa của hai người, cho nên trang điểm của cô vô cùng nhạt.

Lý Ngật Chu cũng vậy, Phương Nam Chi nhờ thợ trang điểm giúp anh chỉnh tóc xuống, như vậy sẽ có dáng vẻ của thời học sinh hơn.

“Ôi trời, hai người ăn mặc như vậy chẳng khác gì học sinh, đẹp quá đi mất thôi!” Sau khi hai người mặc quần áo xong, hai mắt Triệu Lợi Vân đỏ hoe, thời gian như được quay ngược trở lại, bà lại nhìn thấy dáng vẻ khi còn bé của con gái cục cưng.

Phương Nam Chi: “Thật sao? Mẹ, mẹ thấy con có non nớt như ngày xưa không?”

Triệu Lệ Vân sờ tóc cô: “Trong mắt mẹ, con lúc nào cũng non nớt hết.”

Thấy mắt Triệu Lợi Vân đỏ lên, Phương Nam Chi vội vàng nói: “Được rồi mà mẹ, hôm nay không phải để hâm nóng tình cảm, còn phải chụp ảnh nữa, cho nên không thể khóc được.”

“Mẹ cũng đâu muốn khóc, mẹ chỉ đột nhiên cảm thấy hơi xúc động thôi.” Triệu Lợi Vân nhanh chóng dừng lại, nói: “Ngật Chu, vậy hai đứa mau đi đi, nhiếp ảnh gia cũng vừa đến rồi, người ta đang chờ hai đứa ở bên ngoài đấy.”

“Vâng, dì, chúng con đi trước đây.”

“Ừm. “

Lý Ngật Chu và Phương Nam Chi đi ra cửa, xe đang chờ ở cửa, nhưng hai người còn chưa lên xe thì đã bị gọi lại.

“Ngật Chu! Liễu Liễu!”

Hai người nghe tiếng nhìn qua, thấy Hoàng Ngữ Nhu đi tới.

“Dì Hoàng.”

“Ôi trời!” Hoàng Ngữ Nhu nhìn Phương Nam Chi: “Chậc chậc, đẹp quá đi mất!”

Phương Nam Chi cười khẽ: “Cảm ơn dì.”

“Không cần cảm ơn.” Hoàng Ngữ Nhu vừa nói xong đã vỗ một cái vào cánh tay Lý Ngật Chu.

Lý Ngật Chu: “A... Dì, sao dì lại đánh con?”

“Coi như thằng nhóc cháu giỏi.” Hoàng Ngữ Nhu híp mắt: “Sau này phải đối xử thật tốt với Liễu Liễu, nếu không dì sẽ cho cháu đẹp mặt.”

Lý Ngật Chu bật cười: “Được, nhất định.”

Hoàng Ngữ Nhu: “Được rồi, dì cũng chỉ tới xem hai đứa thôi, mau đi đi.”

“Tạm biệt dì.”

“Tối về thì cùng nhau ăn cơm.”

Phương Nam Chi: “Vâng.”

Hai người lên xe rời đi, Hoàng Ngữ Nhu vừa cảm thấy vui cho hai người, vừa thấy tiếc cho mình.

Có trời mới biết bà ấy hy vọng Liễu Liễu trở thành con dâu mình như thế nào!

Ai! Vẫn là hai đứa con trai nhà mình không chịu phấn đấu!

...

Tuần trước, Lý Ngật Chu đã liên lạc với giáo viên chủ nhiệm thời trung học, cũng đã nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm, xác nhận có thể vào quay chụp trong trường.

Sau khi đến cổng trường, mấy người đứng ở bên ngoài, gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm trước.

Trong lúc chờ đợi, vừa lúc gặp bảo vệ vừa đổi ca gác, chú bảo vệ vừa mới tới thay ca nhìn thấy hai người thì nhận ra hai người ngay lập tức.

“Cháu, hai cháu, chú biết hai đứa, cháu tên là, tên là... Tên là gì ấy nhỉ, ôi trời, lớn tuổi rồi cho nên không nhớ được nữa. Nhưng chú nhớ mặt của cháu!”

Phương Nam Chi thấy chú bảo vệ thì cảm thấy rất thân thiết, cô không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy mà chú vẫn còn ở đây.

Lý Ngật Chu thấy chú bảo vệ chỉ vào mình, đáp: “Cháu là Lý Ngật Chu.”

“À! Lý Ngật Chu! Đúng đúng đúng! Là cái tên này, cô bé này tôi cũng nhớ, hoa khôi trường!”

Phương Nam Chi cười nói: “Cảm ơn chú vì vẫn còn nhớ cháu.”

“Sao không nhớ cho được, ôi trời, hôm nay hai đứa làm gì đây? Sao lại mặc đồng phục học sinh? Có hoạt động gì à?”

Phương Nam Chi nói: “Vâng... Chúng cháu đến đây để chụp ảnh cưới.”

“Ảnh cưới? Hai đứa sắp kết hôn à?”

Phương Nam Chi gật đầu.

Chú bảo vệ vừa mừng vừa sợ: “Chúc mừng hai đứa, ôi trời, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người về trường chúng tôi chụp ảnh cưới đấy! Vậy tại sao hai đứa không mặc váy cưới?”

Phương Nam Chi: “Chúng cháu chụp đồng phục học sinh trước.”

“Là vậy à, thôi được rồi, với mặt mũi của hai đứa đi quay phim truyền hình còn được nữa là.”

“Cảm ơn chú.”

Đang trò chuyện, giáo viên chủ nhiệm cũng đến, sau khi nói chuyện với bảo vệ thì nhóm người Phương Nam Chi được vào trong.

Hôm nay là thứ Sáu, có trong lớp học, nhưng bởi vì bây giờ là giờ nghỉ trưa cho nên trường học có rất ít người đi lại.

Chủ nhiệm lớp của Lý Ngật Chu họ Tiền, thấy Lý Ngật Chu trở về thì rất vui, ông ấy đã nói với học sinh của mình, cho nên buổi trưa hôm nay hai người có thể dùng phòng học.

Lý Ngật Chu: “Cảm ơn thầy, cũng bời vì ngày mai bọn em phải đi công tác không có thời gian, chỉ có thể đến vào ngày hôm nay, không thì bọn em sẽ chọn đến cuối tuần.”

“Không sao đâu, giờ nghỉ trưa cho nên cũng không quấy rầy gì hết.”

Đoàn người đến lớp của thầy Tiền hiện đang làm giáo viên chủ nhiệm, lớp 11-8.

Trên bàn học trong lớp chất đầy sách vở, bài thi, xếp rất cao, lúc Phương Nam Chi đi vào thì nhìn thấy trong phòng học có một cô gái, tóc ngắn, đang viết bài, dáng vẻ trông đặc biệt ngoan.

Nghe thấy tiếng động, cô bé ngước mắt nhìn lại, lúc nhìn thấy Lý Ngật Chu và Phương Nam Chi thì sững người, một hồi lâu mới đứng dậy nói: “Thầy Tiền ạ...”

“Hiểu Tuyết, em đang làm bài tập về nhà à?”

Cô bé nói: “Em làm một lúc thôi, em biết hôm nay cần dùng phòng học cho nên em có thể đi bất cứ lúc nào.”

Phương Nam Chi thấy hơi có lỗi: “Xin lỗi, quấy rầy em rồi.”

“Không có không có!” Hai má cô bé ửng đỏ: “Em chỉ tùy tiện viết thôi, cũng không có gì quan trọng.”

Nói xong, cô bé đột nhiên xoay người, vỗ người phía sau: “Giang Nghiêu, cậu mau dậy đi, chúng ta đi ra ngoài thôi.”

Lúc này Phương Nam Chi mới phát hiện phía sau còn có một người nữa, chẳng qua cậu nằm sấp trên bàn ngủ, sách trên bàn lại cao, cho nên trước đó quả thật không chú ý còn có thêm một người nữa ở đây.

“Cậu đã làm xong bài chưa?” Giọng ngái ngủ mông lung truyền đến, nam sinh ngồi thẳng dậy.

Là một nam sinh rất đẹp trai, cậu cau mày, hơi mất kiên nhẫn.

“... Chưa xong.”

“Vậy cậu còn không mau làm đi, câu nào không làm được thì lát nữa tớ giảng cho cậu.” Nam sinh ngáp một cái: “Nếu lần này thành tích thi của cậu còn kém như vậy thì cậu chết chắc rồi.”

“...”

Nam sinh nói xong những lời này mới tỉnh ngủ, cậu phát hiện trong lớp học còn có người khác: “Thầy Tiền, sao thầy lại ở đây?”

Thầy Tiền nói: “Sao hôm nay em cũng ở đây, không về nhà à.”

Nam sinh nói: “Em ngủ ạ.”

“Bây giờ đừng ngủ nữa, đàn anh với đàn chị muốn chụp ảnh cưới, chúng ta mau đi thôi.” Cô bé ngoan ngoãn kéo cậu một cái, nhưng có lẽ là rất sợ cậu cho nên cô bé cũng chỉ kéo một cái rồi không dám kéo nữa, chỉ đứng ở bên cạnh, dùng ánh mắt ra hiệu cậu nhanh đi ra ngoài.

Nam sinh nhìn Lý Ngật Chu và Phương Nam Chi bên cạnh bục giảng, nhìn vài giây mới đứng dậy, lẩm bẩm nói: “Mặc đồng phục học sinh cũng gọi là chụp ảnh cưới à.”

Cô bé: “Hình như hai anh chị có mang theo khăn trùm đầu, nhưng như vậy cũng rất đẹp mà...”

“Ồ.”

Hai thiếu nhiên vừa khẽ nói chuyện, vừa đi ra từ cửa sau phòng học, Phương Nam Chi nhìn bóng dáng hai người, nhếch môi.

Lý Ngật Chu: “Có chuyện gì vậy?”

Phương Nam Chi nói: “Không có gì, đột nhiên em cảm thấy rất hâm mộ.”

Lý Ngật Chu: “Hâm mộ hai nhóc đó sao?”

“Đúng vậy.” Phương Nam Chi nhỏ giọng nói, không cho thầy Tiền chủ nhiệm nghe được: “Nam sinh kia đang dạy nữ sinh kia làm bài tập, rất ngọt ngào.”

“Chuyện này mà cũng ngọt ngào à.” Lý Ngật Chu khẽ vén tóc đuôi ngựa của cô: “Vậy trước kia anh dạy em không toi công rồi.”

Phương Nam Chi: “Vậy thì khác, bọn họ ở trong lớp học, còn học cùng lớp.”

“Trước kia chúng ta học ở trong nhà anh, như vậy không phải thân mật hơn sao?”

Thân mật chỗ nào!

Phương Nam Chi nhéo anh một cái, Lý Ngật Chu cười túm lấy ngón trỏ của cô.

“Hai người, tôi chuẩn bị xong rồi, chúng ta có thể bắt đầu chụp được chưa?” Nhiếp ảnh gia hỏi.

Phương Nam Chi: “Ừm, được rồi.”

Nhiếp ảnh gia nói: “Được rồi, chúng ta chụp mấy tấm ở bàn đầu trước, anh trai ngồi phía sau, chị gái ngồi ở phía trước đi...”

Khi học trung học Phương Nam Chi không thể học cùng lớp với Lý Ngật Chu, cho nên cô không thể nhìn thấy dáng vẻ khi anh nghe giảng, làm bài tập về nhà, còn có dáng vẻ anh chơi đùa cùng bạn học, đây là chút tiếc nuối của cô.

Lúc này ngồi xuống, nhìn thấy Lý Ngật Chu mặc đồng phục học sinh ngồi ở hàng ghế sau của mình, cô đột nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt, giống như thời gian thật sự quay ngược, cô không nhỏ hơn anh hai tuổi, mà là bạn học cùng lớp của anh.

“Hai người có thể nói chuyện, chị gái quay người lại nhìn anh trai đi.” Nhiếp ảnh gia nói.

Phương Nam Chi xoay người, hai tay đặt lên mặt bàn của anh: “Thì ra ngồi trước mặt anh là cảm giác như vậy, thật thần kỳ...”

Lý Ngật Chu tựa lưng vào ghế, ánh mắt dịu dàng.

Phương Nam Chi chống cằm, hỏi: “Trước đây anh đi học thế nào? Bạn học Lý Ngật Chu, anh có kéo bím tóc của cô gái ngồi trước mặt anh không?”

“Không.”

“Vì sao, em thấy trước kia rất nhiều nam sinh thích kéo tóc người khác.”

“Có à? Anh cũng không rõ nữa.” Lý Ngật Chu suy nghĩ một chút, nói: “Ba năm trung học, người ngồi trước anh đều là Triệu Kha, tóc của cậu ta cũng không có mà giật.”

Phương Nam Chi nhịn không được cười, lại nói: “Vậy ý của anh là, nếu ngồi trước là một nữ sinh thì anh sẽ giật tóc người ta à?”

Lý Ngật Chu hơi nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm vào cô nói: “Nếu người đó là em thì anh sẽ thử xem.”

Gió thổi ngoài cửa sổ, trong phòng học có tiếng bài thi kêu xoạt xoạt.

“Rất tốt, góc độ này rất tốt, đừng động đậy... Tốt!”

Bên tai có tiếng người, nhưng giờ phút này, trong mắt Phương Nam Chi chỉ có Lý Ngật Chu.

“Vậy thì em sẽ mắng anh.” Cô nói.

Lý Ngật Chu ung dung: “Mắng anh là gì?”

“... Nam sinh thối?”

Ý cười trong mắt Lý Ngật Chu càng đâm hơn, anh đưa tay túm bím tóc của cô, Phương Nam Chi không ngờ anh thật sự sẽ làm, cô ngửa ra sau, nhưng mà làm như vậy vẫn không tránh được, anh hơi đứng dậy một chút là có thể túm lấy cô.

“Ai, anh thật sự túm tóc người khác.”

“Hồi trung học anh chưa từng thử, nhưng bây giờ có thể thử.” Lý Ngật Chu buông tay ra, lại vỗ nhẹ đầu cô: “Hơn nữa, em là người khác sao. Anh đang sờ vào tóc vợ anh mà.”

...

Hai người trêu đùa, nhiếp ảnh gia cũng điên cuồng ấn nút chụp bên cạnh, loại tương tác tự nhiên này rất có cảm giác ống kính, cho nên chụp ra hiệu quả rất tốt.

Sau khi chụp xong bộ ảnh này, nhiếp ảnh gia rất hài lòng ở bên canh xem cạnh: “Cái này đẹp, cái này cũng đẹp, trời ơi thật đẹp...”

Bởi vì muốn chụp trong phòng học xong trước giờ lên lớp, cho nên bọn họ đẩy nhanh tiến độ, sau khi chụp xong đồng phục học sinh thì đến văn phòng thay quần áo, một cái biến thành âu phục thắt nơ, một cái biến thành váy cưới màu trắng cúp ngực.

Phương Nam Chi thay quần áo còn phải thay đổi kiểu tóc, cho nên chậm hơn Lý Ngật Chu một chút.

Khi cô cùng thợ trang điểm trở lại tầng tám thì thấy hai học sinh đứng trên hành lang, chính là hai học sinh vừa rồi ở trong lớp học.

Ánh mắt nữ sinh lấp lánh nhìn cô, hai mắt sáng lên, Phương Nam Chi mỉm cười với cô bé, chào hỏi: “Bọn chị chụp thêm một bộ nữa là xong rồi, lát nữa các em có thể vào làm bài.”

Nữ sinh vội vàng xua tay: “Không, không vội đâu ạ, hai người cứ chụp từ từ thôi ạ!”

Nói xong, cô bé lại đỏ mặt nói: “Chị ơi, chị xinh đẹp thật đấy, chị và bạn trai của chị... À không đúng, chồng chị rất xứng đôi. Anh ấy cũng đẹp trai.”

Phương Nam Chi cười cười: “Cám ơn em, em cũng rất xinh đẹp.”

Nữ sinh ngượng ngùng lắc đầu: “Không...”

Phương Nam Chi vội vàng nói: “Vậy chị vào trước nhé.”

“Vâng!”

Khi đi đến cửa lớp học, giọng nói của cậu bé loáng thoáng truyền đến từ sau lưng: “Mê gái... Cậu chỉ biết người khác đẹp trai thôi đúng không, có giỏi thì đi làm thêm mấy đề nữa đi.”

“Tớ đang xem mà...”

“Không nghiêm túc.”

“Sao lại không nghiêm túc.”

“Vậy cậu có thể đừng nghiêm túc chăm chú nhìn mặt của người khác như vậy được không?”

...

Phương Nam Chi quay đầu lại nhìn, trên hành lang, cô gái tủi thân, cúi đầu nhìn quyển sách trên tay.

Ngoài miệng cậu bé đang nói về cô, nhưng ánh mắt vẫn luôn ở trên người cô bé đó.

“Em đoán cậu bé đó thích cô bé kia.” Phương Nam Chi ngồi xuống bên cạnh Lý Ngật Chu, nhỏ giọng nói.

Lý Ngật Chu nhìn ra ngoài, lại giơ tay giúp cô sửa lại màn che đầu: “Sao em biết.”

“Nhìn ánh mắt của cậu bé là đoán ra.”

“Cái này cũng có thể nhìn ra?”

“Đương nhiên, em giỏi mà.” Phương Nam Chi có chút đắc ý, lại nói: “Cậu bé này rất đẹp trai, có lẽ ở trường học là loại có rất nhiều nữ sinh theo đuổi.”

Lý Ngật Chu cúi đầu nhìn cô, ánh mắt cô vẫn dán chặt ngoài hành lang.

Anh trực tiếp xoay đầu cô trở lại, thản nhiên nói: “Đúng không, đẹp hơn anh sao?”

Phương Nam Chi sửng sốt: “Hả?”

“Em nhìn lâu như vậy, đẹp như vậy cơ à?”

Phương Nam Chi chớp mắt, hỏi: “Sao anh lại so sánh với nam sinh nhà người ta.”

“Ồ, xem ra là anh già rồi, không thể so sánh được.”

Phương Nam Chi ghé sát vào anh: “Không già, không có nếp nhăn.”

“Em nên trả lời câu, không thể so sáng được.”

Phương Nam Chi rốt cục cũng cười, cô liên tục dỗ dành: “So sánh được mà, đương nhiên là so sánh được, hotboy Quận Hoa, Minh Đại, đẹp trai nhất thế giới.”

Lý Ngật Chu liếc nhìn cô một cái: “Nói chuyện cẩn thận.”

Phương Nam Chi lập tức trở nên nghiêm túc, ngoan ngoãn nói: “So sánh được, ở trong lòng em, anh chắc chắn là đẹp trai hơn cậu bé kia.”