Anh Không Cần Bùa Xanh, Anh Chỉ Cần Em

Chương 59



Trước đây Thẩm Dục không dám hỏi chuyện của tập đoàn vì sợ Thẩm Hạ sẽ hiểu lầm.

Từ trước đến nay đâu thiếu chuyện anh em trong nhà phản bội nhau, nếu anh chắn đường ông anh trai, chắc chắn gia đình sẽ không được êm ấm hòa thuận.

Hơn nữa, bố mẹ Thẩm không muốn nhìn thấy gia đình mình trở thành như vậy.

Nhưng bây giờ mọi chuyện đã đơn giản hơn vì đây là chuyện của Thẩm Hạ.

Chúc Quân Lan muốn mượn chuyện của anh để chèn ép anh trai anh, chèn ép tập đoàn RS, chuyện như vậy làm sao hai anh em anh có thể để yên, chắc chắn phải cùng nhau đối mặt với chuyện này.

Trước nay Thẩm Dục nói chuyện vẫn luôn rõ ràng, dứt khoát.

Đầu tiên anh giải thích chuyện người nhà của Nhan Tiểu Phong.

Bọn họ cũng bị lợi dụng, hoàn toàn không biết toàn bộ vụ việc của Nhan Tiểu Phong nên cũng giống tập đoàn RS, đều là người bị hại.

Thứ hai, chính là vấn đề có người nói tập đoàn RS có tiền có thế, dùng tiền khiến Nhan Tiểu Phong phải ngồi tù 15 năm.

Thẩm Dục giải thích bằng cách đưa ra bản án thật sự, ai cũng đều có thể nhìn thấy được bản án đó.

Tập đoàn RS cho dù có tiền cũng không làm giả bản án được, hơn nữa cũng là do Nhan Tiểu Phong đã làm ra rất nhiều chuyện hại người, cũng không có ai sai khiến anh ta, cũng không có ai đổ oan cho anh ta cả.

Chỉ vì anh là một trong những người bị hại cho nên truyền thông mới thổi phồng về việc vì đánh anh mà hắn ta phải ngồi 15 năm tù.

Chuyện này Thẩm Dục không muốn dính líu đến.

Thứ ba, là chuyện hôn nhân của anh trai anh.

Đầu tiên anh cảm ơn mọi người vì đã quan tâm đến gia đình anh.

Nhiều năm qua, anh trai anh giữ chức tổng giám đốc tập đoàn RS, luôn cẩn trọng trong hành động, lời nói, không làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến gia đình, vẫn luôn khiêm tốn, nhưng không ngờ anh ấy vẫn bị đẩy lên “đầu sóng ngọn gió”.

Thẩm gia cũng không phải là gia đình phong kiến, vì vậy Chúc Quân Lan đã kết hôn mười năm nhưng chưa hề sinh được một đứa cháu nào, bố mẹ Thẩm cũng không nói gì, chỉ cho rằng Thẩm Hạ và Chúc Quân Lan muốn vui vẻ trong thế giới của hai người.

Sau khi phát hiện Chúc Quân Lan ngoại tình, Thẩm gia không thể nào chịu đựng được sự xúc phạm này, cho dù phải trả bất cứ giá nào cũng phải kiện lên tòa.

Thẩm Hạ nhất định sẽ ly hôn, tài sản chia như thế nào, lúc đó sẽ có phán quyết của tòa án.

Hơn nữa, trước khi kết hôn Thẩm Hạ và Chúc Quân Lan đã ký hợp đồng trước hôn nhân, không ngoài dự đoán thì Thẩm Hạ sẽ không bỏ qua bất cứ quyền lợi nào của bản thân.

Lại nói đến chuyện đầu tiên, người nhà Nhan Tiểu Phong bị lợi dụng, người đứng sau lưng chuyện này là một thành viên trong nhóm quản lý của Chúc Quân Lan, còn việc cô ta có tham gia vào việc này không, Thẩm Dục tỏ vẻ không biết.

Hơn nữa, chuyện này đã xảy ra, tập đoàn RS sẽ sử dụng pháp luật để bảo vệ danh tiếng và quyền lợi của tập đoàn.

Tất cả mọi chuyện xảy ra trong thời gian gần đây đều được Thẩm Dục nói ra rõ ràng.

Những công ty truyền thông, nhà báo ngồi ở phòng họp báo đều cảm thấy đây là một tin tức rất lớn, họ giơ tay liên tục, muốn Thẩm Dục nói nhiều hơn về vấn đề này.

Nhưng Thẩm Dục là ai? Anh đã tiếp nhận biết bao nhiêu bài phỏng vấn của giới truyền thông, anh am hiểu nhất chính là chiêu dùng ít địch nhiều để thoát khỏi những câu hỏi công kích ngầm lẫn công khai chỉ trích, ngoại trừ một vấn đề, anh dừng lại một chút rồi mới trả lời.

Phóng viên hỏi: “Hôn nhân của Thẩm Hạ đã thất bại thì có ảnh hưởng đến anh không? Mọi người đều biết anh đang yêu đương với một streamer nổi tiếng, anh có cảm thấy đoạn tình yêu này có thể có một cái kết đẹp không?”

Thẩm Dục nghe xong rồi cúi đầu cười cười, lại ngẩng đầu lên nhìn phóng viên vừa đặt câu hỏi, nhìn cô gái đó vài giây.

“Trước kia tôi luôn cho rằng, thích một người là phải đối tốt với cô ấy, sau đó chiếm cô ấy như của riêng, muốn nói với tất cả mọi người rằng cô ấy là của tôi.

Sau này, tôi ở cạnh cô ấy, tôi từ thích chuyển thành yêu.

Đối với tôi mà nói, thích và yêu là hai chuyện khác nhau, thích là chiếm được, là chiếm hữu, mà yêu là sự bao dung, cùng nhau phát triển, nếu phạm lỗi sai sẽ cùng nhau trả giá.

Thích là cảm giác mới mẻ nhưng yêu lại cần một quãng thời gian dài.

Tôi sẽ không vì sự thất bại của anh trai mình trong hôn nhân mà sợ hãi trước việc yêu đương của bản thân.

Cho nên bạn phóng viên này, câu hỏi của bạn rất có vấn đề đấy”.

Phóng viên đó chậm rãi ngồi xuống, bây giờ cô cảm thấy mặt mũi mất sạch, nhưng thôi không sao, cũng coi như có thêm tư liệu viết bài, có thêm thu hoạch.

Tập đoàn RS tuyên bố kết thúc buổi họp báo, truyền thông và các phóng viên về nhà viết bài.

Đột nhiên Thẩm Dục suy nghĩ, Nguyễn Viên học ngành truyền thông, anh mong rằng cô sau này sẽ không giống những người này, hỏi những câu hỏi nhàm chán như vậy.

Anh không rảnh để quan tâm đến việc học của cô, Thẩm Dục cũng không thể quản cô quá nhiều, dù sao anh vẫn còn rất nhiều việc phải làm.

Một tháng nay anh không được gặp cô, anh rất nhớ cô.

Trong khoảng thời gian này, anh đều giúp đỡ Thẩm Hạ xử lý mọi chuyện.

Vì có Thẩm Dục giúp đỡ nên Thẩm Hạ nhẹ nhàng hơn không ít, anh hỏi ông em trai thân yêu có muốn về giúp anh hay không? Nhưng Thẩm Dục vẫn từ chối.

Thẩm Hạ hoàn toàn không ngờ Thẩm Dục sẽ từ chối, than khẽ một tiếng rồi im lặng đi ra ngoài hút thuốc.

Thẩm Dục biết anh có lỗi với Thẩm Hạ, anh có thể làm được nhiều việc như vậy nhưng lại không muốn về tập đoàn RS.

Chỉ vì đang trong thời kỳ đặc biệt, Thẩm gia cần sự trợ giúp của anh, anh là con trai của Thẩm gia, nên giúp đỡ là chuyện anh phải làm.

Nhưng tập đoàn RS là của Thẩm Hạ, từ đầu đến cuối anh không muốn nhúng tay vào.

“Ngày mai em có thể đi được chưa? Một tháng rồi em chưa được gặp bạn gái”.

Chưa được gặp, một tháng chưa được gặp đó.

Bây giờ ngoại trừ lúc chúc cô ngủ ngon, buổi sáng vui vẻ ra, đến cả một cuộc gọi cũng không rảnh để gọi.

Thẩm Hạ gật đầu, không giữ anh lại.

Trong khoảng thời gian này, Thẩm Dục đã mua không ít cổ phiếu của tập đoàn RS, dù sao anh cũng muốn kiếm tiền dưỡng già, lúc cổ phiếu rớt thấp nhất mà không mua đúng là có lỗi với bản thân.

Thẩm Hạ hết cách đối với thằng em trai của anh, nhìn thì ngoài mặt lạnh lùng, thờ ơ nhưng thực tế lại rất khôn khéo, hiểu chuyện.

Đứa em trai này của anh rất giỏi trong việc kiếm tiền, làm người tuy nhỏ hơn anh mười tuổi nhưng rất hiểu việc đối nhân xử thế.

Thẩm Hạ rời khỏi trụ sở tập đoàn, trở về nhà nói chào tạm biệt với bố mẹ.

Bố mẹ Thẩm làm sao có thể không biết thằng con trai cưng của mình vội vàng đi gặp bạn gái.

Lúc mẹ Thẩm nhìn ảnh chụp của Nguyễn Viên, bà rất vừa lòng, bố Thẩm ngược lại chả nói câu nào.

Thẩm Dục nóng lòng về nhà, thế là gọi điện mượn máy bay tư nhân của ông anh trai về thành phố C.

Mới đó mà đã tháng 11, thời tiết không có lạnh, tuyết không rơi nhưng anh vẫn khoác thêm một áo khoác lông.

Thời tiết thành phố C ấm áp hơn thành phố B một chút, lúc anh về đến nhà, đã kêu dì giúp việc tới dọn dẹp một lần.

Anh đem hành lý sắp xếp cẩn thận.

Hôm nay là thứ sáu, anh lái xe đến trước cổng trường của cô, muốn đón cô tan học.

Xe của anh là siêu xe, rất nhiều người đi qua đều quay đầu lại nhìn.

Anh đột nhiên suy nghĩ, có phải bản thân đã phô trương quá hay không? Nhưng anh thật sự rất muốn gặp cô.

Nhìn đồng hồ một chút, buổi chiều thứ sáu cô không có lớp, bây giờ chắc là lúc tan học nhưng anh đợi rất lâu vẫn không thấy được bóng dáng người anh luôn nhớ mong.

Anh đợi thêm 20 phút nữa, cổng trường càng ngày càng ít người, Thẩm Dục cảm thấy anh nên gọi cho cô nhưng anh vừa định cầm điện thoại lên thì thấy cô ôm sách, đi cùng với một đám con trai khá cao và gầy ra khỏi cổng trường.

Nhìn ánh mắt của cậu con trai kia dành cho cô, Thẩm Dục cảm thấy quá quen thuộc.

Thật giống anh lúc đó, quyến luyến, si mê cô.

Nhưng Nguyễn Viên thật ra không đi bên cạnh bạn nam này, khóe môi cô luôn nở nụ cười lễ phép, cũng không quá thân thiết với cậu ấy.

Đến cổng trường, bọn họ dừng lại, giống như nói với nhau gì đó nữa, bạn học nam đó muốn nói thêm với cô nhưng cũng gắng nhịn và hẹn gặp lại nhau.

Nguyễn Viên đi đến trạm xe công cộng, còn bạn nam kia lại băng qua đường.

Thẩm Dục xuống xe, sửa sang lại quần áo, gọi cho cô, sau đó đi về phía Nguyễn Viên.

Nắng mùa đông nhẹ nhàng sưởi ấm lòng người, những chiếc lá bạch quả rơi bên lề đường tạo thành một con đường vàng tươi, sáng sủa.

Nguyễn Viên ngồi xuống nhặt vài chiếc lá trông khá đẹp lên, cô hít hít một chút rồi tiếp tục bước đi.

Điện thoại đột nhiên vang lên, Nguyễn Viên cầm lên xem, là Thẩm Dục.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi cho cô trong khoảng thời gian vừa qua, Nguyễn Viên sờ cổ họng mình một chút, thấy thật sự không thoải mái nếu nhận cuộc gọi, anh nghe thấy giọng cô khàn, chắc chắn cũng không nghe hiểu gì.

Cô nắm chặt điện thoại trong tay, cũng không có ý muốn nhận cuộc gọi.

Cô bị cảm cả tháng nay không đỡ, nếu là lúc trước, tuyệt đối sẽ không bao giờ có chuyện như vậy, vì cô sẽ cố gắng chăm sóc bản thân.

Nhưng bây giờ cô không hiểu tại sao, bệnh vẫn cứ mãi không tốt lên được, còn trở nên nặng hơn, ho liên tục, thậm chí cổ họng cô đều khàn, nói chuyện cũng phải hạ nhỏ giọng xuống.

“Tại sao em lại không nhận cuộc gọi của anh?” giọng nói giòn tan của Thẩm Dục từ phía sau truyền tới, cô lập tức quay đầu lại nhìn, trong mắt tràn ngập ngạc nhiên.

Không phải hôm qua anh nói anh còn ở thành phố B sao? Sao đột nhiên anh lại ở đây?

Đã về rồi sao, hơn nữa lại còn đột nhiên như vậy.

Lúc nãy cô còn đi ra ngoài cùng đàn anh khóa trên, có lẽ anh đã nhìn thấy, nếu không thì sao sắc mặt của anh có thể tệ đến vậy.

Nguyễn Viên cắn môi, cô không nói câu nào làm anh cảm thấy lo lắng hơn, nhưng anh không dám biểu hiện quá rõ ràng.

Anh để điện thoại vào túi, đứng đó, không nói gì hết.

Rất lâu sau, Nguyễn Viên mở miệng, giọng nói rất khàn: “Em nói nhỏ, em sợ anh không nghe thấy, còn lo lắng hơn”.

Sau đó cô ho hai tiếng, Thẩm Dục nhìn kĩ mới phát hiện hai má của cô nhìn đỏ hơn bình thường.

Anh giơ tay sờ trán cô, thật ra không nóng lắm, nhưng nghe giọng nói khàn khàn của cô, anh vẫn rất sốt ruột, cầm tay cô, anh vứt hết toàn bộ suy nghĩ vừa rồi của mình ra khỏi não, nói: “Bây giờ đi bệnh viện”.

Nguyễn Viên muốn đẩy anh một chút nhưng sức anh quá lớn, cô chỉ có thể hít một hơi nói: “Đang ở ngoài nha, anh khiêm tốn một chút”.

Giọng cô khàn khàn khiến anh rất đau lòng, Thẩm Dục xoay người, hỏi cô: “Anh không có ở nhà, em chăm sóc bản thân đến mức này sao? Có phải em lại thức khuya đúng không?”

Nguyễn Viên không nói gì, biểu tình buồn bã, muốn thoát khỏi tay anh nhưng anh vẫn nắm chặt không buông, còn ôm chặt cô, hôn một cái, giọng nói mạnh mẽ không để cô phản đối: “Ngoan một chút, anh đưa em đi bệnh viện, nếu không anh sẽ không làm chuyện khiêm tốn đâu”.

Nguyễn Viên càng buồn bực hơn, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn để anh nắm tay, sau đó ngồi lên xe.

Mặc kệ người khác có nhìn hay không, anh vẫn nghiêng người qua thắt dây an toàn giúp cô.

Mắt cô vẫn luôn nhìn thẳng, bĩu môi.

“Em bị cảm rất nặng, anh hôn em một cái không sợ lây bệnh sao?” Nguyễn Viên cúi đầu, đan tay hiển nhiên trong lòng rất bối rối.

Thẩm Dục lái xe, không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói bốn chữ: “Anh rất nhớ em”.

Ngón tay cô chà xát một lúc rồi dừng lại, lông mi cô run lên sau đó nhìn trộm anh.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo len cổ lọ màu trắng và một áo khoác màu đen.

Giống như có thể cảm nhận được ánh mắt của cô, đèn đỏ dừng lại, anh quay lại nhìn cô.

Trong giây lát đó, cô cũng quay đầu nhìn anh.

Khung cảnh nhìn qua rất ấm áp.

Cảm giác không khí cứ lạ lạ, Nguyễn Viên cúi đầu, ngại ngùng dùng âm thanh khàn khàn nhỏ giọng nói: “Thật ra, em cũng rất nhớ anh”.