Anh Không Muốn Làm Anh Trai Nuôi Em Nữa!

Chương 17: Có hy vọng



Tại khách sạn X

Từ chiếc xe màu đen lịch lãm, sang trọng, một người đàn ông mặc vest đen bước xuống, là anh.

Anh bước dần vào khách sạn, lên phòng 1211 rồi bấm chuông:

- Là ai vậy?

- Xin chào, tôi muốn gặp ngài James, tôi có việc rất quan trọng cần gặp ngài ấy

- Ngài chờ cho chút, để tôi thông báo cho thầy

- Làm phiền rồi!

Đợi được một phút thì cánh cửa bật mở, một người đàn ông trung niên, tóc màu bạc bước ra.

- Chào ngài, ngài đây là ai? Có việc gì quan trọng?

- Bác sĩ James, tôi là Hàn Tử Mạnh, em gái tôi có chút vấn đề về mắt. Tôi hy vọng ngài có thể đến khám bệnh cho cô ấy, mong ngài đồng ý.

Suy nghĩ rất lâu, James mới phản hồi:

- Hàn tổng, vấn đề này...

- Xin ngài cứu giúp, tôi sẽ đáp ứng mọi điều kiện của ngài, chỉ mong ngài giúp đỡ.

- Được rồi, đợi gặp cô bé đó, xem xét thì ta sẽ suy nghĩ sau.

- Cảm ơn ngài, mời ngài theo tôi, con bé đang ở trong bệnh viện.

- Được, mời dẫn đường.

Anh trở James đến bệnh viện mà cô đang nằm, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.

_____ Bệnh viện thành phố _____

Cô tỉnh lại, tuy nhìn không thấy rõ nhưng vẫn nhận thấy Tiểu My đang ngồi bên cạnh. Tình trạng này cô hiểu rõ nên cũng chỉ hơi buồn nhưng vẫn tỏ vẻ không có gì, cô khẽ gọi Tiểu My:

- Chị Tiểu My

- Tiểu thư - Tiểu My thấy cô tỉnh lại thì không khỏi vui mừng, bất ngờ lao đến ôm cô như bảo bối - Tiểu thư cô tỉnh lại rồi. Làm tôi lo quá, hu hu hu, cô ngất đi làm tôi rất sợ.

Cô thấy Tiểu My khóc như vậy thì có chút buồn cười, Tiểu My mặc dù đã 19 tuổi nhưng tâm hồn cứ như con nít vậy, lại rất ngốc. Sở dĩ Tiểu My làm việc ở nhà cô là do anh đã muốn Tiểu My về để bầu bạn với cô. Cô gái này trạc tuổi cô, chân thật và có chút ngốc nghếch, lại dễ thương, rất có thiện cảm, muốn Tiểu My có thể chăm sóc cô thay cho anh trong những ngày bận rộn. Thấy Tiểu My khóc không ngừng, cô khẽ vuốt lưng Tiểu My an ủi

- Chị My, em tỉnh lại rồi mà, đừng khóc nữa, khóc nữa em sẽ buồn đó. Nha, đừng khóc nữa, ngoan nha.

- Ực, tôi nghe tiểu thư - Tiểu My đưa tay lên lau nước mắt, khuôn mặt mộc trông rất đáng yêu. Xong cô lại nở nụ cười tươi rói với Thiên Tuyết - Hì hì.

- Chị Tiểu My, chị cứ coi em là em gái được không?

- Nhưng...

- Em không có chị gái, không có ai thân thích ngoài anh Tử Mạnh, chị cứ tự nhiên coi em là em gái được không? Như vậy em sẽ đỡ tủi thân hơn, được không?

- Nhưng mà... - Đang muốn từ chối thì thấy gương mặt bầu bĩnh đáng yêu gần như sắp khóc của cô thì đành gật đầu chấp nhận - Đồng ý

- Thật sao? Chị Tiểu My của em, em thương quá!

- Hi hi, em gái yêu của chị, chị muốn gọi vậy lâu rồi nhưng sợ thiếu gia mắng thôi, đáng yêu như em vậy sao mà lại không muốn nhận đứa em gái này chứ.

Bỗng căn phòng mở ra, anh cùng vị bác sĩ James kia bước vào bên trong.

Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, cô đưa mắt ra nhìn thấy một bóng người đàn ông cao ráo cùng với một người đàn ông trông có vẻ đang ở độ tuổi trung niên.

- Anh Tử Mạnh, là anh sao? Bên cạnh anh là ai vậy?

Anh thấy cô như vậy có chút buồn lòng, đau đớn

- Em, mắt em...Thiên Tuyết, mắt em...

- Em không sao, anh đừng lo.

- Ngài Hàn à, tôi đã có quyết định rồi!

- ... - Anh im lặng lắng nghe

- Tôi sẽ cố gắng chữa trị cho cô ấy, trông cô bé này rất đáng yêu. Tôi nghĩ mình rất có duyên với cô bé. Nhưng trước tiên cần kiểm tra cho cô bé để xác định bệnh tình rõ hơn.

- Vậy thì tốt quá rồi, ngài cứ kiểm tra đi ạ! - Anh cười tươi vui sướng

Thấy biểu cảm của anh như vậy, cô cũng đại khái đoán ra mọi chuyện. Còn Tiểu My bên cạnh thì không hiểu gì, là do James nói tiếng Anh nên không nghe được gì, còn cô và anh thì không phải nói nữa. Tiểu My thắc mắc:

- Tuyết à, họ nói gì vậy, chị không hiểu

- Đó là bác sĩ anh Tử Mạnh mời về chữa trị cho em, có vẻ ông ấy rất có năng lực

- Thật sao? Cuối cùng thì em cũng có thể chữa được bệnh rồi, ha ha ha - Tiểu My ôm cô vào lòng vui vẻ cười cười

Sau khi khám xong, James có vẻ hơi lo lắng nói với anh:

- Hàn tổng, phiền ngài ra ngoài nói chuyện với tôi một chút.

Nói rồi ông ta bước ra khỏi phòng, anh cũng bước theo sau nhưng ánh mắt luôn ngoái lại để nhìn thấy nụ cười tỏa nắng trên môi cô.

Bước ra khỏi phòng, James nói:

- Đây là trường hợp đầu tiên tôi từng gặp, nó khá phức tạp. Nếu như phát hiện muộn thì có thể không cứu được, còn nếu sớm hơn thì chắn chắn sẽ chữa khỏi. Còn như hiện tại thì cũng may gặp được tôi. Chúng ta cần phẫu thuật ngay lập tức, tỉ lệ thành công là 60%.

- Vậy thất bại là 40%, có triệu chứng gì đặc biệt để lại hay có nguy hiểm đến tính mạng không James.

- Chuyện này thì... có thể bị mù hoàn toàn và có vài triệu chứng như mất trí nhớ, ngốc nghếch...

- Vậy thì phải làm sao? Tôi không muốn con bé bị gì cả, hay là... không làm phẫu thuật nữa?

- Tôi muốn cậu hỏi ý kiến của cô gái đó, dù sao thành công cũng là 60%.

- Tôi biết rồi!