Anh Không Thương Em Đâu Anh À!

Chương 106: Điên thật đấy!



Thực sự rất lạnh…

Hiểu Phù nhíu mày, chớp chớp mắt rồi mơ màng mở ra.

Chiếc giường đơn từng có hai người nằm, nay chỉ còn lại một mình cô.

“… Hả?”

Hiểu Phù bật dậy khỏi chiếc giường, hành động của cô mạnh đến nỗi khiến cho chiếc giường rung lên dữ dội, làm rung cả những vật dụng ở xung quanh.

Đôi đồng tử của cô co cứng, bàn tay mảnh khảnh run rẩy vuốt trên làn giường trống không.

Vương Đề Hiền… Vương Đề Hiền đi đâu rồi?!

Cô đứng dậy khỏi chiếc giường bệnh, vội vã mở tung cánh cửa phòng vệ sinh cạnh đó, xong sau đó, cô rời khỏi phòng bệnh, hốt hoảng nhìn quanh cả khuôn viên và sân trước bệnh viện.

Tất cả mọi nơi cô đi đến đều không có anh…

“…” Hiểu Phù lặng người đứng ở giữa sảnh bệnh viện, bờ môi mím chặt vào nhau đến tím bầm, trên chiếc cần cổ trắng nõn xinh đẹp bỗng trườn lên một dải gân xanh.

Hiểu Phù đưa cánh tay còn lại đặt lên bột thạch cao màu trắng đang bọc lấy cánh tay bị gãy của mình, gồng lực, bẻ bột thạch cao đó rồi quẳng mạnh vào một góc tường.

Đôi mắt cô lạnh đến kinh người.

Vương Chí Nguyên!!!

Đó chính là cái tên đầu tiên xuất hiện trong tâm trí của cô.

Thằng chó chết bầm đó…

Hiểu Phù sải bước dài đi ra bãi đỗ xe, tay cô lục loạn trong túi quần nhưng không tìm thấy chìa khoá xe.

Ôi… Cô suýt quên mất mình mất cả bằng lái và chìa khoá xe rồi…

Hiểu Phù nhanh chóng mở điện thoại đi ra ngoài cổng bệnh viện, muốn đặt một chiếc xe taxi đi, chợt một con Ferrari mui trần màu đỏ xoẹt qua cả một dải người kít phanh dừng đến ở ngay trước mặt cô.

Tiếng bánh xe kéo rê trên làn đường tạo thành tiếng xoèn xoẹt chói tai.

Vương Nhã Nhã ngồi ở trên ghế lái, hạ thấp chiếc kính râm để lộ ra một đôi mắt phượng xinh đẹp, nháy một cái với Hiểu Phù.

“Cục cưng, lên xe đi!”

“Cô chồng?”

Hiểu Phù đờ đẫn nhìn Vương Nhã Nhã, chần chừ không lên xe.

Thấy vậy, Vương Nhã Nhã nóng giận vỗ vỗ lên nan xe, ra hiệu cho Hiểu Phù.

“Chị đến đây định tới thăm cục cưng, vừa hay đến cổng bệnh viện liền thấy cưng đang vội vã ngóng ngóng ngoài đây. Có chuyện gì gấp hả? Để chị chở đi cho.”

Hiểu Phù liếc nhìn thời gian trôi qua, không muốn chậm trễ bất kì một giây phút nào nên vòng ra cửa ghế lái phụ, mở cửa rồi ngồi xuống bên cạnh Vương Nhã Nhã.

“Đến sòng bạc Dream Space đi. Cháu nhờ cô.”

“Dream Space?” Vương Nhã Nhã kinh ngạc: “Nhưng đó… chẳng phải là sòng bạc của Vương Chí Nguyên sao?”

Vương Nhã Nhã nhìn Hiểu Phù đang chống tay lên cửa, im lặng nhìn Cô. Trong đôi mắt cô hiện tại không hề bao chưa một chút cảm xúc nào, rất lạnh lẽo, dường như, cô không muốn nhắc lại những gì mà mình vừa mới nói.

Vương Nhã Nhã bỗng chốc tự hiểu ra được lí do rồi.

Chân Cô đạp mạnh ga, mui xe từ đằng sau lưng xe dần dần nhô lên cao rồi lắp vào đằng trước, tạo thành một chiếc xe con hoàn chỉnh. Logo xe Ferrari đổi thành xe Hyundai, biển số xe cũng lật ra đằng sau, xoay một mặt khác ra đằng trước.

Từ con Ferrari mui trần màu đỏ đã trở thành một con Huyndai hoàn toàn khác biệt.

Đây là con xe đã được sửa đổi trở thành một trong những chiếc xe con độc nhất thế giới.

“Bám cho chắc vào, sẽ hơi xóc đấy.”

Vương Nhã Nhã nở một nụ cười làm đảo loạn chúng sinh, Hiểu Phù cũng làm theo lời Cô nói, tay cầm chặt vào tay vịn trên trần xe.

Chỉ sau đó không quá lâu, con xe như một tia chớp đỏ đánh ngang trên làn đường quốc lộ.

Vận tốc đạt trên 200 km/ h, tạt đầu rất nhiều chiếc xe cũng đang đi cùng chiều.

“Ôi! Mẹ kiếp!” Hiểu Phù biết Vương Nhã Nhã đi xe rất ngông, nhưng ngông tới mức tạt cả đầu xe tải thì đúng là không thể tưởng tượng được: “Cô muốn chết cả đôi hả?!”

“Chết cả đôi sao? Nghe lãng mạn phết nhỉ?” Vương Nhã Nhã cười rộ lên từng tiếng sảng khoái, vừa nói, Cô vừa đánh tay lái, đi xen qua khoảng cách giữa hai chiếc container.

Đột ngột Vương Nhã Nhã phát hiện phía trước bị kẹt xe do xảy ra một vụ tai nạn giao thông.

“Aissss! Phiền thế nhờ?”

Vương Nhã Nhã phì một tiếng, càng đạp ga mạnh hơn. Cô xoay tay lái đến hết lực quặt vào một con ngõ nhỏ cạnh đó.

Ngõ đi này rất hẹp, nhưng Vương Nhã Nhã lại quá rành cho việc đi xe luồn lách như thế này, húc tung những chiếc thùng rác cản đường.

Con xe nhanh chóng phi ra lối ra của con ngõ, từ bầu trời bị những tấm bạt che khuất ở trong con ngõ nhỏ đột ngột hướng ra ngoài ánh sáng, Hiểu Phù khẽ nheo mắt lại vì chói.

Vương Nhã Nhã điều khiển cho chiếc xe len qua con đường nhỏ tìm ra hướng đường chính, kích thích đến mức cười lên khanh khách.

“Lâu lắm rồi mới được đi xe nhanh thế này! Đã quá!”

“Và mong cô đừng đâm chết ai.”

Hiểu Phù không nghĩ rằng sau vụ này, cô có thể còn nguyên vẹn mà đi đến nơi muốn đến.

Có một đoạn bậc thang ở phía trước, Vương Nhã Nhã liền quay xe 180 độ, đi lùi xe lao xuống dưới đoạn cầu thang.

Cả khoang xe rung lên kinh hồn.

Con xe màu đỏ đi qua đâu đều được “chào đón” bởi những tiếng hét thất thanh và những ánh nhìn trợn tròn của người khác.

Bình thường, từ bệnh viện đến Dream Space mất phải hơn ba mươi phút, vậy mà Vương Nhã Nhã đã kéo xuống chỉ còn đúng mười phút. Chẳng mấy chốc đã thấy phía xa kia bóng của một khu kiến trúc xa hoa, đồ sộ.

Trước cổng của sòng bạc nổi tiếng nhất thành phố, một bóng chớp đỏ lập loè hiện lên.

Những người bảo vệ đứng canh ở cổng mới chỉ thấy xa xa một chấm đỏ, nhưng chỉ sau một lần chớp mắt, cái chấm đỏ đó đã tung cửa lao tận vào trong quầy lễ tân rồi!

Vương Nhã Nhã phá huỷ cả cửa chính, đi hẳn vào bên trong toà nhà.

“Đưa đón tận nơi nha.”

Vương Nhã Nhã cười tít mắt, vẫy vẫy tay ra hiện cho Hiểu Phù như muốn nói: “Khen tui đi khen tui đi.”

Hiểu Phù thở ra những hơi nặng nề trấn tĩnh lại tinh thần đang kích thích, khen Vương Nhã Nhã một câu.

“Cô làm tốt lắm. Điên thật đấy!”