Anh Không Thương Em Đâu Anh À!

Chương 109: Soái ca, nếu anh không phiền



Vương Nhã Nhã sau khi đâm xe vào trong sòng bạc, tạm biệt Hiểu Phù, đang tồng ngồng chẳng biết mình nên làm gì cả thì vô tình, ngang qua tầm mắt của Cô, xuất hiện một dáng người cao ráo.

Người đàn ông ấy thật đặc biệt, giữa cả một đám đông đang hổ nháo vì kinh sợ, anh ta lại bình thản ngồi ở trong một góc bàn quầy lễ tân đọc báo.

Giống như, tất cả những kinh thiên động địa ngoài kia không bao giờ có thể động chạm gì được đến anh vậy.

Anh ta mặt một bộ vest trắng sạch sẽ, đôi chân dài miên man vắt chéo lên nhau, chỉ ngồi một chỗ, lặng thinh, vậy mà như một bức tranh tuyệt đẹp hút mắt người nhìn.

Khí chất cao sang, khuôn mặt khôi ngô đứng đắn, lại trưởng thành.

Vương Nhã Nhã nhìn một lần liền lưu nhớ lại khuôn mặt ấy vào trong não.

Thật đẹp quá. Cô muốn có anh ta!

Đôi chân trắng trần của Vương Nhã Nhã chuyển hướng, tiến đến gần bàn ngồi của người đàn ông ấy.

Nhưng thật không may cho Cô, khi Cô sắp bước đến lại gần, bỗng đột ngột anh ta nhận được một cuộc điện thoại mà cất lại tờ báo vào trong một chiếc cặp tap mang theo, rời khỏi sảnh sòng bạc.

Vương Nhã Nhã đương nhiên không muốn mất dấu anh, nhanh chóng bám đuổi theo sau, cùng người đàn ông ấy đi đến bãi đỗ xe.

Anh đi lách qua những chiếc ô tô con, tìm đến một chiếc Mercerder đang nhấp nháy ánh điện đỏ theo nút bấm trên chiếc chìa khoá của anh.

Vương Nhã Nhã theo anh, khi anh đã mở cửa ra rồi ngồi vào bên trong khoang lái, định đóng của lại, Cô đã chặn lại cánh cửa xe.

Người đàn ông thấy không đóng cửa được, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một khuôn mặt tuyệt thế đang hướng về phía mình mà mỉm cười quyến rũ.

“Này soái ca, mạo muội có thể cho tôi đi nhờ xe được không?” Vương Nhã Nhã khì khì cười: “Xe tôi bị hỏng mất rồi.”

Người đàn ông đó nhíu mày, đương nhiên Vương Nhã Nhã biết cái nhíu mày đó mang ý tứ gì rồi.

Chỉ là vì anh ta đẹp trai quá nên Cô chẳng còn biết đến liêm sỉ là gì nữa.

Còn cái lí do xe hỏng mà đòi chặn cửa xe của người ta lại đúng là trăm năm mới thấy một.

“Xe hỏng, cô có thể đi bắt taxi.”

“Nhưng tôi đi vội quá không mang tiền.”

Người đàn ông đó liếc nhìn chiếc túi xách Prama đeo bên hông cô, còn là bản đặc biệt, chỉ im lặng không nói gì cả.

Vương Nhã Nhã cũng nhận ra lời nói dối này có vẻ hơi bị lộ liễu quá, chỉ hắng giọng một cái.

“Tôi chỉ mang túi, ví lỡ để quên ở nhà rồi. Soái ca, nếu anh không phiền, tô có thể xin đi một đoạn được không?”

Đối diện với đôi mắt long lanh của Vương Nhã Nhã, người đàn ông đó chỉ rút từ trong túi quần ra một chiếc chìa khoá xe Rolls-Royce Ghost, bấm nút ở trên chìa khoá, ngay lập tức một con xe sang từ bên phía bãi đỗ đối diện sáng lên.

“Tôi không mang tiền, cô có thể đi nhờ xe này của tôi. Số điện thoại của tôi có khắc ở trên vô lăng chiếc xe ấy.”

Nói rồi, anh ta ném cho cô chiếc chìa khoá xe rồi đóng mạnh cửa lại, phóng xe ra khỏi bãi đỗ, bỏ mặc Vương Nhã Nhã đang đứng sững sờ ở đằng sau.

Vương Nhã Nhã hết nhìn đuôi xe nhanh chóng mất hút ở trên làn đường lớn, lại nhìn chiếc xe con đang nhấp nháy ở bên cạnh cô.

Mẹ nó. Thứ Cô cần không phải xe mà là anh cơ!

Xe nhà Cô không thiếu, thậm trí trong garage của cô còn có tận ba con Rolls-Royce Ghost này nữa nhá!

Vương Nhã Nhã tức giận hất chân đá mạnh một hòn đá ven đường, đưa tay vuốt lấy lọn tóc đang loà xoà ở trên trán mình ra sau đầu.

Cô thở dài, quả nhiên, Cô vẫn ghét nhất là lũ đàn ông. Quay về nhà thôi.

Vương Nhã Nhã làu bàu xoay lưng quay trở lại sòng bạc, đột ngột từ cửa ra vào bỗng vang lên một tiếng động rất lớn.

Vương Nhã Nhã giật mình dừng lại, nhìn cả một đống người đang chen chúc nhau mà kinh hoảng hò hét.

“Cháy! Cháy!”

Cháy? Vương Nhã Nhã ngơ ngác. Cháy ở đâu ra?

Cô nhìn cả một đống người như một đống xác chết trong mấy bộ phim mạt thế đang ào ào chạy ra bên ngoài, giày xéo lên nhau mà chạy, xen vào đó là một vài lũ bảo vệ sòng bạc đang hô lên đến khản cả cổ.

“Xin quý khách hãy bình tĩnh lại! Đây chỉ báo động giả thôi ạ! Là báo động giả!!! Ối!”

Đã không thể ngăn được lũ người thì thôi, chúng còn bị dòng người cuốn theo mà ra hết cả bên ngoài sòng bạc.

Vương Nhã Nhã kinh ngạc nhìn cả một đống người hỗn loạn ấy, trong đầu hiện lên một dòng suy nghĩ.

Không biết Hiểu Phù bên trong đang như thế nào.

Thay vì cũng lũ người ấy chạy đi lũ lượt, Cô lại lách vào trong một lối đi nhỏ của sòng bạc, mở cửa thang thoát hiểm mà đi vào bên trong toà nhà.

Vương Nhã Nhã chạy trên những bậc hành lang thoát hiểm, đi lên đến cuối tận đoạn cầu thang ở trên tầng có khu sòng bạc.

Nhưng tay vươn ra còn chưa chạm đến nắm đấm cửa, một người nào đó ở bên phía ngược lại đã xô cửa mà chạy ra ngoài, suýt nữa hất ngã cả Vương Nhã Nhã.

“Cút ra!”

Vương Chí Nguyên thét lên, vội vã chạy lên trên những bậc cầu thang, đi lên phía tầng trên.

Thần trí còn chưa hết sốc, người tiếp theo xô cửa đi ra chính là Hiểu Phù.

Nhìn thấy tên Vương Chí Nguyên đang thục mạng chạy lên tầng trên, cô phẫn nộ mà giật lấy chiếc túi xách đeo ở bên vai của Vương Nhã Nhã mà ném về phía hắn.

Nhưng hắn ta né được, chiếc túi đập mạnh vào thành tường rồi bật ra rơi xuống dưới sàn nhà, mọi thứ đồ bên trong đều lăn hết cả ra bên ngoài.

“Mẹ nó!!!” Vương Nhã Nhã hét lên đầy đau đớn. Chiếc túi xách hàng tỷ của Cô!!!

Nhưng chẳng ai trong số họ quan tâm đến Vương Nhã Nhã đang sụp đổ mà ngã khuỵu xuống đất cả, cứ thế mà nghiến răng đuổi theo nhau.

Một trong những thứ đồ bị rơi ra khỏi túi xách ngoài son phấn và điện thoại, còn có một con dao gọt hoa quả có lưỡi dao làm bằng bạc.

Đây là đồ mà Vương Nhã Nhã thó được ở nhà tang lễ hồi trước mà bỏ nhờ vào túi xách của Hiểu Phù, đã lấy lại.

Đôi mắt của Hiểu Phù liếc nhìn thấy con dao đó, một bên cánh tay liền xà xuống giật lấy con dao ấy, nắm trong tay đuổi theo Vương Chí Nguyên.