Anh Không Thương Em Đâu Anh À!

Chương 47: Tôi hận anh!



Hắn bước từng bước chậm rãi tiến đến gần Trương Ngoạ Phàm, bàn tay hắn miết chặt lên cán dao.

Hiểu Phù lắc lắc đầu nhìn hắn đang chuẩn bị xuống tay với anh, bờ môi mỏng run lên.

“Đừng… Đừng làm vậy…”

Cô nhìn tên sát nhân đó cúi đầu xuống, bóp chặt lên cổ của Trương Ngoạ Phàm.

“Không… Đừng!”

Hiểu Phù run rẩy ôm chặt lên mặt mình, đôi mắt mở to ánh lên tia căm hận đến cực điểm.

Toàn thân cô bây giờ đang tản ra một loại ám khí mang màu sắc đỏ đượm.

Tôi hận anh! Tôi hận anh Vương Đề Hiền!!!

“Tinh!”

Đột nhiên túi áo hắn rung lên, tên đó chậc một tiếng, lầm bầm lấy điện thoại ra xem kẻ nào dám làm gián đoạn cuộc vui của hắn.

Bất chợt đầu ngón tay đang lướt trên màn hình của hắn dừng lại, nhíu mày nhìn xuống màn hình rực sáng.

Đột ngột, một tiếng “đoàng!” vang lên găm thẳng vào ngực hắn.

Chiếc điện thoại do lực quán tính mà bị hất tung xuống đất, xoay vài vòng trên mặt sàn, cách xa một khoảng với cái xác của chủ nhân của nó.

“Ngoạ Phàm! Ngoạ Phàm!”

Bác họ của Trương Ngoạ Phàm vội vàng vứt khẩu súng săn sang một bên mà hớt hải đi tới đỡ Trương Ngoạ Phàm dậy.

Anh đã hôn mê sâu, đầu thì bị thương rất nặng. Người bác ấy chật vật xé áo để cầm máu trên đầu anh, mãi mới có thể khiến máu chảy đi ít chút.

Ông đang cần đưa anh đi ra khỏi rừng để cấp cứu ngay lập tức, chợt nhớ hình như ở đây cũng có một người nào đó liền quay đầu ra sau tìm kiếm.

Nhưng quanh khắp bốn bức tường cũ nát chẳng có lấy một bóng người.

Quái lạ! Chẳng phải vừa nãy ông còn thấy có một bóng trắng ở đây sao?

Bác họ không có thời gian để nghĩ ngợi lung tung, liền xách Trương Ngoạ Phàm lên lưng, vội vàng đi ra khỏi căn nhà hoang.

Bầu không khí chìm trong tĩnh lặng, duy chỉ còn lại màn hình điện thoại của kẻ sát nhân là vẫn còn sáng lên, hiện một cuộc hội thoại.

[Vương Thì Vinh]: Mày đã xong việc chưa? Nhớ đừng có bép xép mà khai tao ra nếu mày không muốn chết.

[Vương Thì Vinh]: Mày phải nói là do Vương Đề Hiền cử mày tới. Giết nó cũng phải giết cho gọn.

[Vương Thì Vinh]: Còn lại thằng nhãi Vương Đề Hiền đó thôi, tao sẽ xử nốt nó.

Rời xa khỏi khu rừng, tại một hội lễ đường lớn với hoa tươi và những cánh bướm bay dập dờn, Vương Đề Hiền ngồi ở trên bục cao, với thân vest trắng lịch thiệp.

Một tay anh nắm chặt lấy bó hoa cưới, còn một tay anh nâng đồng hồ lên ngang với tầm mắt.

Đôi con ngươi đen láy ánh lên sự mê man.

“Sao giờ này mà em vẫn chưa tới?”



Hiểu Phù ngồi ở bên cạnh bàn trang điểm, cô vươn tay vuốt xuống một lọn tóc dài mượt mà.

Ngắm nhìn lên khuôn mặt đã thêm phần sắc sảo và trưởng thành hơn trước, cô yểu điệu ngân nga một lời bài hát.

Cô hiện giờ như một đại nương tử câu hồn đoạt phách của người ta vậy.

Quá xinh đẹp và quyến rũ, không một ai có thể cưỡng lại được trước dung nhan kiều diễm của một đại giai nhân.

Bất chợt ở bên ngoài cửa phòng cô, một người hầu nhẹ nhàng gõ lên cửa.

“Thưa phu nhân, thiếu gia về rồi ạ.”

“Ừ. Cô đã chuẩn bị bữa tối cho chồng tôi chưa? Nhớ chuẩn bị nước tắm ấm cho anh ấy. Đi làm về mệt, anh ấy cần nghỉ ngơi.”

Người hầu đứng bên ngoài cửa đó nói vâng rồi rời đi, còn cô thì đẩy ghế đứng lên, bình thản bước xuống dưới tầng.

Ở bên ngoài cửa chính, Vương Đề Hiền cởi áo đưa cho một người hầu cất đi, lúc anh đang quay người chuẩn bị bước vào nhau, bỗng có một thân hình mềm mại ôm chầm vào lòng anh.

“Đề Hiền…”

Hiểu Phù hôn nhẹ lên cổ anh, mỉm cười tựa đầu lên ngực anh.

Đôi bàn tay ngọc ngà duỗi lên trước, ôm chặt lên cổ của người chồng.

“Anh đi làm về muộn quá. Em nhớ anh.”

Vương Đề Hiền hơi sững người lại, một lúc sau cũng vòng tay ôm lại Hiểu Phù vào lòng mình.

Đang chìm trong sự ngọt ngào đến bất ngờ của cô, đột nhiên hai vai của anh rùng lên một cái, tấm lưng lớn toát mồ hôi lạnh.

Đôi mày anh nhíu chặt vào nhau, nhìn Hiểu Phù tủm tỉm cắn vào cổ anh.

Tay của cô luồn vào trong áo sơ mi của anh, ấn mạnh vào vết thương mới khâu lại trên lưng anh ngày hôm qua.

Đó là vết thương do Hiểu Phù tạo ra.

“Chồng, em yêu anh.”