Anh Không Thương Em Đâu Anh À!

Chương 65: Hiện tại tôi đang muốn, làm không? (H)



“Cởi áo ra đi.” Hiểu Phù mỉm cười.

Vương Đề Hiền nghiêng một bên chân mày nhìn cô, giọng nói của anh đã trầm lại, ẩn nhẫn sự kìm nén.

“Em nói cái gì đó? Nếu em mà nói lại, anh lập tức sẽ không khống chế nổi mà lao vào em đấy?”

Hiểu Phù biết được rằng đôi mắt nóng rực ấy của anh đang hiện lên một thông điệp cảnh cáo rằng anh không hề nói đùa, chỉ vung vẩy tay rồi xoay người ngồi thẳng.

Vương Đề Hiền nhìn bóng lưng trắng mịn mềm mại của cô, lia mắt một cái liền có thể nhìn ra đằng trước ngực, thấy có hai viên anh đào hồng ngọt như ẩn như hiện ở dưới mặt nước, đôi mắt thoảng qua một tia nhì thâm thuý, tay anh vuốt xuống đũng quần, đè lại thứ nào đó đang ngẩng lên.

Anh với lấy chai dầu gội để ở bên cạnh, nhỏ một ít ra tay rồi xoay thành bọt bông, nhẹ nhàng vuốt tóc cô lên để gội đầu cho cô.

Bàn tay anh trước kia chỉ dùng để làm việc, nay lại hạ mình xuống để phục vụ cho một cô gái khó chiều.

Anh dùng lực rất nhẹ, cẩn thận xoa lên mái tóc cô.

Hiểu Phù được anh mát xa đầu thì thoải mái hướng người dần về phía sau, đôi mắt nhắm lại, ngửa người ra sau.

Kéo theo đó là bầu ngực trắng muốt cũng nổi lên một chút trên mặt nước.

Vương Đề Hiền cắn mạnh vào môi mình, rời ánh mắt sang nơi khác.

Anh không để ý, bàn tay đang chà lên đầu cô bỗng trượt xuống vuốt vào gáy cổ cô. Đột ngột Hiểu Phù kêu lên một tiếng.

“Sao thế? Anh làm em đau à?”

Vương Đề Hiền hoảng hốt vội xoay đầu nhìn xuống cô, chỉ thấy Hiểu Phù đang ngước nhìn lên anh, trong ánh mắt cô tràn ngập đều là những tia nhìn phức tạp.

“Không có gì.”

Cô nói xong rồi xoay đầu đi, Vương Đề Hiền cũng không nói gì nhiều mà chỉ mở vòi hoa sen rửa trôi đi lớp bọt trên tóc cô, không hề biết rằng sau hai mang tai cô đã đỏ ửng lên từ lúc nào.

Đến lượt tắm người, Vương Đề Hiền ngỏ ý bảo cô tự kì qua cho mình, nhưng Hiểu Phù đã giữ anh lại.

Nhìn bàn tay xinh đẹp của cô đang níu trên tay áo mình, anh không hiểu ý cô muốn là gì, nhưng Hiểu Phù cứ im lặng không nói.

Đột nhiên, cánh môi ngọt đỏ mím chặt vào nhau, rồi sau đó bập bẹ cử động.

“Này. Làm một lần rồi sau đó tắm không?”

Chưa để Vương Đề Hiền kịp phản ứng lại những lời mà cô vừa nói, Hiểu Phù đã ưỡn lên sống lưng, hôn vào môi anh.

“Hiện tại tôi đang muốn. Làm không?”

“A…”

Vương Đề Hiền nhìn cô, nhìn người vợ suốt bấy lâu qua luôn luôn xua đuổi mình. Trong tâm trí anh vẫn còn đó là lời nói hồi chiều của thư kí.

“Trong rượu mà chúng đã đưa cho phu nhân uống, còn có một chất có tên là Yohimbime, có tách dụng như một loại thuốc kích d.ục.”

Thuốc có tác dụng khiến cho cô ham muốn anh sao? Không thể tự kìm nén được mình mà phải vòng vo để câu dẫn anh vậy à?

Vương Đề Hiền luôn tay qua eo cô nhấc cô lên lưng trừng trong bồn tắm, đáp lại nụ hôn vừa nãy của cô.

Môi lưỡi giao truyền, cả cơ thể của cả hai cọ sát vào nhau.

Hiểu Phù được đáp lại sự thèm khát, thoải mái mà hé miệng để cho anh mút lấy đầu lưỡi mình.

Đột ngột, Vương Đề Hiền tách ra khỏi người của Hiểu Phù khiến cho cô ngơ ngác ngồi lại trong bồn tắm.

Khi cô hoang mang ngước mắt nhìn anh, chỉ thấy Vương Đề Hiền quệt qua khoé môi, mỉm cười đầy gian nanh.

“Người chồng luôn bị em hắt hủi này bình thường đối với em là vô dụng, nhưng lúc cần thì tìm đủ mọi cách để bắt anh phải phục vụ cho mình. Này Vương phu nhân, có phải là em quá quá đáng rồi không?”

“Vậy anh muốn tôi làm gì?”

Hiểu Phù đã ngâm mình dưới nước để làm hạ đi cơn nóng bỗng bùng lên ở trong lòng, nhưng thời gian càng qua, sự ham muốn thể xác càng như một ngọn lửa đang rực lên thiêu cháy toàn bộ suy nghĩ của cô.

Hiểu Phù không thể giữ được sự tự chủ nữa. Tất cả những gì mà cô đang nghĩ đến đó là làm sao để anh “làm cái đó” với mình.

Thật nhục nhã.

Vương Đề Hiền ngẫm nghĩ, anh cố kéo dài thời gian nghĩ ngợi như để tra tấn cô vậy.

Còn Hiểu Phù, cô quá mức sốt ruột rồi.

“Nhanh lên, đến đây đi. Anh muốn gì cũng được, tôi đều sẽ làm theo ý anh, chỉ cần… chỉ cần…”

Cô cắn răng, khi nói ra lời này, chẳng khác nào cô đang nói huỵch toẹt vào mặt anh rằng, cô đã khát khao anh đến điên đầu thế nào.

“Đây là do em nói, phải biết giữ lời.” Vương Đề Hiền vuốt lên má cô: “Anh muốn em suốt đời chỉ là vợ anh, cả đời này chỉ ở bên cạnh anh, không có tư tưởng li hôn hay bỏ chạy theo ai khác.”

Hiểu Phù cắn môi, như đây là điều quá đỗi bình thường, cô nói.

“Được…”

Lời nói chỉ vài dứt, đột ngột một thân hình nam nhân cao lớn lao đến đè cô dựa vào thành tường bồn tắm, cuồng bạo đè lấy môi cố mà ngấu nghiến.

Bàn tay của anh gắt gao ôm lấy cô, cùng lúc đó, một bên tay còn lại đã trườn xuống bên dưới, động chạm vào vùng da thịt non mềm.

Hiểu Phù kêu lên một tiếng, gầm gừ trong cổ họng như một con mèo con mời gọi anh mau tiến đến.

Mà, Vương Đề Hiền lại chẳng bao giờ từ chối cô.