Anh Không Thương Em Đâu Anh À!

Chương 71: Anh bỏ cô lại



Hiểu Phù bỏ qua những ánh nhìn của mọi người xung quanh, cô cầm lấy miếng thịt ăn một cách thản nhiên, không để ý khiến cho một vài giọt sốt bơ chảy ra ngoài mép miệng, chạy dọc chảy xuống đến cằm cô, đọng lại, men theo từng đường viền của chiếc cần cổ nhỏ trắng trẻo.

Đôi mắt của Vương Đề Hiền khẽ nheo lại, cảm thấy tiếng cổ họng khô rát.

Trong một khảnh khắc, dường như anh muốn nhổm dậy rồi liếm lấy cổ cô.

“Hiểu Phù… Đặt lại miếng thịt xuống. Anh sẽ cắt thành từng miếng cho em.”

“Không thích đấy. Ăn tay dễ dàng hơn.”

“Vậy để anh cắt thành từng miếng mỏng nhỏ dễ cắn hơn.”

“Dùng tay vẫn là tiện hơn mà? Cần gì phải tốn sức như thế?”

Vừa nói, Hiểu Phù vừa nhét hết cả miếng thịt to vào trong miệng.

Cô gọi thêm một đĩa bánh kem hoa quả nữa làm món tráng miệng, vẫn là cách cũ, dùng tay không.

Vệt kem dính hết lên mặt của cô, rơi cả vào quần áo.

Trông tư thế ăn uống của cô chẳng khác nào… E hèm. Anh xin phép được nói thô một chút.

Chẳng khác nào người rừng cả.

Vương Đề Hiền chịu thua cô thật rồi. Anh không quá bận tâm tới những ánh nhìn kì quặc của những người xung quanh hướng về anh, nhưng lại không thể để cho bọn họ nói xấu về Hiểu Phù được.

“Thôi được rồi. Vào nhà vệ sinh rửa tay rồi quay lại đây đi.”

Hiểu Phù nhoẻn miệng cười. Vương Đề Hiền quả nhiên da mặt mỏng. Mới có vậy mà đã chịu thua cô rồi sao?

Thế nên chiến thắng này thuộc về cô rồi?

Hiểu Phù đắc ý đi vào trong nhà vệ sinh, cô lấy bộ quần áo mới do một nhân viên theo chỉ thị của anh mang tới cho cô thay, rửa lại mặt mũi và tay chân rồi sau đó bước lại ra bên ngoài.

Lần này nếu mà Hiểu Phù có làm gì, Vương Đề Hiền cũng sẽ không thể lấy đâu lí do để mà ngăn cản cô lại được.

Hiểu Phù quay lại chỗ bàn ngồi, cô đang sắp xếp lại từ ngữ trong đầu để nói cho Vương Đề Hiền biết việc mình muốn anh phải làm, thì cô đã thấy bàn ăn của họ đã trống không.

Vương Đề Hiền đã đi đâu đó, chỉ để lại một đống hỗn độn do cô bày ra trên bàn và bát canh cá hồi anh chưa chạm đến một lần.

“Hả?”

Hiểu Phù ngơ ngác, cô ngước nhìn ra xung quanh.

Không có anh, có tất cả mọi người ở đây, nhưng cô không thấy bóng dáng của Vương Đề Hiền đâu cả.

Anh đi vệ sinh à?

Hiểu Phù ngồi xuống bên cạnh bàn để ngồi chờ Vương Đề Hiền quay lại, nhưng rồi cô dần dần nhận ra có một điều nào đó vô cùng kì quái đang xảy ra hiện tại.

Cô đã ngồi chờ hơn hai mươi phút, nhưng hoàn toàn không thấy anh đâu.

Có đi vệ sinh hay đi có việc cũng không bao giờ có thể đi lâu được như vậy. Nhất là với Vương Đề Hiền, anh chưa bao giờ dám bắt cô phải ngồi một chỗ trong một khoảng thời gian lâu như thế này.

Hay là… anh…

Hiểu Phù cắn môi dưới, cô đứng lên, giữ lại một người phục vụ gần nhất đang đi ngang qua cô để hỏi chuyện.

“Vừa này ở bàn ăn này có một người đàn ông, anh có biết anh ra đi đâu rồi không?”

Người phục vụ đó nhận ra đó là cô - người phụ nữ giận dỗi người yêu ban nãy nên cảm thấy hơi căng thẳng một chút, ho lên mấy cái rồi nói.

“Dạ, thưa quý cô, người đàn ông mà cô nói ấy đã rời đi từ lâu rồi ạ.”

“Anh ta đi đâu?”

“Tôi không biết nữa. Hình như là đã ra khỏi nhà hàng rồi lên xe rời đi.”

Người phục vụ đó vừa nói vừa liếc nhìn biểu cảm của Hiểu Phù. Hai người yêu giận nhau mà sao lại có những hành động gây kịch tính thế này? Theo bản năng của con người, ai mà chẳng tò mò? Muốn hóng một chút?

Bỏ cô mà đi? Sao anh ta dám?

Hiểu Phù ha một tiếng, cô ôm lấy trán lầm bầm một mình rồi quay về lấy chiếc túi xách để ở trên bàn, nhanh chóng rời khỏi khu nhà hàng đó, đi ra ngoài đường lớn.

Cô vẫy một chiếc taxi, nói người tài xế đó chở mình về khu khách sạn.

Khi đã về đến trước cổng khách sạn, cô trả tiền cho người tài xế đó rồi dậm gót đi trên những lớp gạch đá với những đường viền tuyệt đẹp bên trong sảnh của tòa nhà cao cấp.

Những ánh đèn màu vàng cam ấm áp chiếu lên mái tóc đen dài mượt mà của cô. Nhưng nó không thể làm giảm đi được những hơi thở lạnh lẽo đang phát ra từ cô.

Hiểu Phù đi lên phòng mình, mở khoá cửa điện tử rồi vứt chiếc túi xách lên bàn, lấy quần áo trên va li để tắm cho kĩ lại.

Vương Đề Hiền có thể vứt cô lại ở trong một nơi xa lạ rồi rời đi như không khí sao? Cô sẽ bắt anh phải trả giá vì dám làm nhục cô thế này.

Cắn lên cổ anh, xích anh lại, hay là thử dẵm đạp lên anh mới có thể hả lòng đây?

Hiểu Phù tựa đầu lên thành tường phòng tắm, những giọt nước từ trên vòi hoa sen chảy xuống cánh môi mềm đang mím chặt vào nhau.

Cô thở ra một hơi nặng nhọc, lấy tay tuỳ tiện xoa lên cơ thể rồi giật chiếc khăn bông treo ở trên giá treo gần đó quấn quanh người mình.

Cô nhìn quanh phòng tắm, không thấy có máy sấy tóc, vậy là họ để ở ngoài phòng chính sao?

Hiểu Phù không vội mặc quần áo trước mà bước ra bên ngoài, tìm ở trong những ngăn tủ đầu giường và những ngăn kéo bên trong tủ quần áo.

Nhưng cô hoàn toàn không tìm thấy máy sấy tóc ở đâu.

Phòng này để thiếu sao?

Hiểu Phù ngán ngẩm đi đến bên chiếc bàn nhỏ kê cạnh đầu giường, nhấc điện thoại bàn lên bấm số gọi cho lễ tân khách sạn, nhờ họ mang lên cho mình một chiếc máy sấy tóc.

Khi cô vừa mới chỉ dập điện thoại lại cách đây không lâu, bỗng nhiên từ bên ngoài cửa phòng cô vang lên những tiếng gõ cửa.

Hiểu Phù kinh ngạc.

Họ mang lên nhanh vậy sao?

Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, Hiểu Phù định mặc quần áo trước mới mở của, nhưng vì tiếng gõ cửa dồn dập quá khiến cho cô trong vô thức cảm thấy gấp gáp, vội bỏ qua khâu mặc quần áo mà siết chặt lấy chiếc khăn bông trên người, đi đến vặn tay nắm cửa mở ra.

Hiểu Phù đứng từ trong phòng ngó đầu ra bên ngoài nhưng ngoái đầu khắp tứ phương chẳng nhìn thấy ai cả, thay vào đó là một chiếc máy sấy tóc để ở trước cửa phòng cô cách cô một khoảng, ngay chính giữa hành lang.

Cô đờ đẫn nhìn chiếc máy sấy đó cách cô ít nhất cũng phải ba bước chân, mà trong khi đó ngoài hành lang chẳng có ai cả, cô lại chưa mặc quần áo.

Thế nên, sau một hồi cân nhắc, Hiểu Phù đã phải đích thân tự đi ra bên ngoài lấy cái máy.

Nhưng ngay khi cô vừa chỉ mới rời tay khỏi cánh tay cầm, cánh cửa đã ngay lập tức đóng rầm lại, nhốt cô ở bên ngoài.

Hiểu Phù đờ đẫn, vội vã đi đến nắm lấy tay cầm thử vặn ra nhưng nó hoàn toàn không hề nhúc nhích.

Tất cả mọi đồ dùng của cô đều để ở trong đó, từ khoá cửa cho đến điện thoại. Cô… lại còn không mặc đồ!

Hiểu Phù kinh hãi không thôi, hoang mang không biết nên làm gì, đột ngột, từ phía bên kia đầu hành lang vang đến những tiếng bước chân.

Có ai đó đang đi về phía cô!