Anh Không Yêu Cô Ta

Chương 41: Cố chấp nắm tay, bên nhau tới già



Lúc hai người trở về biệt thự, Hà Cảnh Minh cũng đã thức dậy, còn một mình bắn cung cách đó không xa.

Thấp thoáng đã nghe thấy tiếng trợ lý đứng một bên báo cáo công việc, thấy Hà Tiểu Vãn và Phong Hi đến gần, anh ta cũng hiểu chuyện chợt dừng lại, không nói tiếp nữa.

Hà Cảnh Minh hơi ưỡn ngực, dồn lực vào cánh tay và ba ngón giữa, đôi mắt lạnh lùng khẽ nheo lại, "vút" một tiếng, ba mũi tên như xé gió lao đi, chuẩn xác lao thẳng đến hồng tâm.

"Anh Hai." Hà Tiểu Vãn lúc này mới lên tiếng.

Anh khẽ quay người lại, phát hiện đi cùng cô còn có người của Cố An Tước, anh khẽ liếc qua, không nhanh không chậm nói.

"Chuẩn bị ăn sáng đi."

Sau đó lại bình tĩnh giương cung, không nói thêm gì nữa.

Lại một chùm ba mũi tên nữa phóng ra, nhưng lần này có vẻ định nhắm vào mũi tên đã trúng hồng tâm kia, muốn xẻ nó làm hai. Lực mạnh hơn, ngay cả nhịp thở của người kéo cung cũng nặng nề, đáng tiếc chỉ xẻ được hai mũi tên cũ bên trái.

Khoảnh khắc mũi tên không trúng đích rơi xuống, Hà Cảnh Minh quay người lại.

Phong Hi nhìn anh, Hà Tiểu Vãn bên cạnh đã sớm rời đi.

"Muốn nói gì à?" Anh đưa cung tên cho trợ lý phía sau, lại nhận một chiếc khăn tay màu thẫm bằng lụa cao cấp. "Trùng hợp lắm, tôi cũng có điều muốn nói."

Phong Hi cười khách khí. "Vậy thì mời Thị trưởng Hà nói trước."

Hà Cảnh Minh khẽ nâng mắt, như có như không quan sát trọn vẹn Phong Hi. "Tôi không biết Cố An Tước nghĩ gì mà gài cô vào đây, nhưng nếu khinh thường người của tôi như vậy, tôi cũng phải thử xem thực lực của cô thế nào."

"Ngài Thị trưởng dùng từ sai rồi." Phong Hi nhìn hành động lau tay của anh, từng khớp đều đặn đan xen trước mắt. "Không phải gài, là nhờ vả."

"Có gì khác nhau?" Hà Cảnh Minh cười nhẹ.

"Ý nghĩa khác nhau. Thị trưởng Hà, tôi biết anh sẽ nghĩ tôi là gián điệp được ngài ấy cử vào đây, nhưng hai hôm trước tôi đã bị sa thải rồi, lúc nãy cô Hà cũng đã thu nhận tôi. Chỉ là một tài xế quèn, không đáng để Thị trưởng Hà đề phòng tỉ mỉ." Giọng điệu Phong Hi từ tốn, trên mặt không hề bày biện quá nhiều biểu cảm.

"Vậy sao? Thế thì đứng qua bên kia làm bia ngắm bắn cho tôi đi." Hà Cảnh Minh nhếch môi bật ra tiếng cười khẽ. "Xác nhận thật giả những gì cô vừa nói."

Phong Hi nhìn theo ngón tay chỉ về phía xa. Hà Cảnh Minh có vẻ ưa thích bộ môn này, sáng nào cũng tập luyện từ sớm, ngoài hồng tâm ra, những chỗ khác đều bị anh đục thành tổ ong lỗ chỗ.

"Sao hả? Không dám?"

Hà Cảnh Minh nhướn mày, nhìn bóng lưng Phong Hi xa dần, hồng tâm ở ngay chính giữa nhanh chóng bị thân hình của cô che lấp.

...

Ngồi máy bay hai tiếng đồng hồ, Hà Tiểu Vãn cuối cùng cũng đợi được ngày gặp lại mẹ.

Không khí se lạnh ở thành phố A quanh năm suốt tháng dường như đã trở thành đặc trưng của thành phố này, so với Nam Dương sáu giờ đã thấy mặt trời rực rỡ, nơi này lại ảm đạm hơn nhiều. Mẹ cô cảm thấy như vậy rất thích, dù sao cũng là quê hương của bà ở đây, sau khi lấy chồng thỉnh thoảng trở về ít nhiều còn tìm lại được cảm giác của thời thơ ấu.

Đối với cô mà nói, Nam Dương rộng lớn bốn bể là nhà, một nơi an toàn như vậy làm hậu thuẫn. Hà Tiểu Vãn trước năm 23 tuổi chưa từng bước ra khỏi vùng an toàn của chính mình.

Đoàn xe chậm rãi tiến vào khu biệt thự, người làm từ phía xa nhìn thấy đã reo hò phấn khích.

"Bà chủ! Cô chủ cậu chủ trở về rồi!"

Hà Tiểu Vãn vừa bước xuống xe đã chạy một mạch vào trong, choàng vai bá cổ ôm chầm lấy mẹ Hà.

Hà Cảnh Minh tiến vào sau, lúc bước vào nhìn thấy cảnh này, khóe môi khẽ cười, cũng không quên cúi đầu chào ba Hà đứng bên cạnh.

"Con chào ba mẹ."

Ba Hà tiến lên, vỗ vai anh mấy cái, giọng điệu hào sảng lại không kém phần nghiêm nghị. "Hai đứa đi đường mệt rồi, vào trong nghỉ ngơi đi."

Sinh nhật của mẹ Hà, vốn dĩ tính cách của bà không thích ồn ào, vậy nên bữa tiệc không hề phô trương, chỉ có người nhà quây quần, còn mời vài người hàng xóm đến chung vui.

Nhưng khó tránh lại có người không mời mà tới.

Người làm vội vã chạy vào, mặt mày xám ngoét vội thanh minh.

"Ông chủ, tôi xin lỗi vì không kịp báo trước, nhưng ngài Bộ trưởng đột ngột đến đây, tôi không cản nổi..."

Hà Tiểu Vãn nghe thế lập tức ngẩng đầu lên. Cảm nhận rõ tiếng cười nói xung quanh vì sự xuất hiện của anh mà trở nên im bặt trong tức khắc, khoảnh khắc hai người mắt chạm mắt, cô cảm thấy toàn thân như bị tê liệt, không nhúc nhích nổi.

Cố An Tước chỉ liếc nhìn cô rồi rời mắt, sau đó hơi gập người, âm điệu vẫn lạnh lùng như thế. "Xin lỗi hai bác, đột ngột đến đây làm khách, mong cả nhà thứ lỗi."

Nói rồi ngoắc tay bảo trợ lý đặt quà đem tới sang một bên, đúng là rất nhiều, còn phải nhờ mấy thanh niên khỏe khoắn mới khiêng nổi.

Tranh dệt lụa thời Nam Tống, bức học Thanh minh thượng hà đồ của danh họa truyền thế thời Bắc Tống. Báu vật Nam - Bắc quy tụ, hàm ý sâu xa.

Còn có cả thư pháp viết trên giấy lụa đỏ, ở góc phải dưới cùng còn có đề tên tác giả, vừa nhìn qua là biết của một thư pháp gia đã mai danh ẩn tích trên núi Nam Dương.

Hà Tiểu Vãn có nghe qua lão Quý nhắc đến cái tên này, sống hơn sáu chục năm ông còn chưa được nhìn thấy mặt chứ đừng nói là xin thư pháp của ông ấy. Cố An Tước xin được chữ của người đó, không những danh thế khiến người ta nể mặt mà còn phải tốn không ít tâm tư.

Từng nét đều mang tâm ý riêng. Nét thì cứng rắn quật cường, nét thì yểu điệu mềm mại, có lúc rõ ràng từng nét, có lúc thì quệt qua một cách rối rắm khó nhìn.

Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.

Cố chấp nắm tay, bên nhau tới già.

Hà Tiểu Vãn không lên tiếng, chỉ liếc qua ba Hà và mẹ Hà đằng kia, mẹ cô hơi ngạc nhiên, nhưng ba Hà từ đầu đến cuối đều mang nét mặt trịnh trọng, như thể giây tiếp theo là muốn đá bay người đàn ông trước mặt này ra ngoài cửa.

Nhưng trong nhà còn có người ngoài, chung quy gia chủ vẫn phải nhịn nhục, nửa ngày mới nói được một câu.

"Làm phiền cậu rồi."

Cố An Tước biết mình thất lễ. Nhưng bởi vì biết tin Hà Tiểu Vãn rời khỏi Nam Dương đến đây, anh cũng là vì công tác nên mới có cơ hội rút ngắn thời gian đến gặp cô.

Trước đó còn gian nan chuẩn bị quà trong vội vàng, chỉ mong có thể gặp cô sớm một chút.

Nhưng cô gái chỉ đứng ở một bên, hoàn toàn coi anh là không khí.

"Ông nội biết hôm nay sinh nhật bác gái, còn có lời nhắn chúc mừng. Thứ lỗi vãn bối không thể ở lại lâu." Nói rồi xoay người rời đi, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc căn phòng ảm đạm như tờ.

"Tôi có nhìn nhầm không? Người đó là Bộ trưởng Cố đấy?..."

"Đúng thế, không những người thật giá thật, còn hào phóng như vậy..."

"Cô biết ý nghĩa của món quà kia không? Bắc Tống và Nam Tống từng bị chia cắt sau này lại hòa làm một, ngụ ý của ngài ấy... oa... chẳng phải là muốn nối lại tình xưa à?..."

Hà Tiểu Vãn cố gắng duy trì tâm trạng thả lỏng và vui vẻ cả một buổi tối, nhưng trong đầu lại không ngừng nghĩ về sự xuất hiện ban nãy của anh.

Ly nước ấm siết chặt trong tay, dưới ánh đèn mờ mờ, đôi mắt nai của cô gái như hòa vào bóng đêm, không thấu tâm tư.

Mải suy nghĩ mà không phát hiện trong phòng còn có một người khác, ngay lúc cô chuẩn bị nhét viên thuốc vào miệng, cổ tay đã bị một lực đạo kinh người kéo lại.

Cốc nước trong tay không lường trước rơi xuống sàn tạo âm thanh chói tai, viên thuốc nhỏ màu trắng cũng tuột khỏi tay. Lúc Hà Tiểu Vãn định thần lại, bên chóp mũi đã tràn ngập hơi thở lành lạnh quen thuộc.

Còn có hương rượu Asbenthe...

"Cố... An Tước?"

Không phải anh đã rời đi rồi sao?

Cố An Tước túm chặt eo cô, lực đạo không hề nhỏ, ép đến nỗi cả người cô đều dán vào ngực anh, cảm nhận nơi đó mạnh mẽ phập phồng lên xuống, Hà Tiểu Vãn mới tin vào mắt mình.

"Sao anh lại..."

"Em vừa uống cái gì?" Người đàn ông đối diện chỉ thấp thoáng thấy rõ nửa gương mặt, âm điệu lạnh lẽo thấu xương.

Hà Tiểu Vãn đẩy anh ra, từng bước lùi lại, nhưng bàn chân lại vô tình dẫm lên mảnh thuỷ tinh, máu tươi rướm ra, đau đến nổi cả người đều tỉnh táo.

"Thuốc tránh thai."

Hô hấp người đàn ông vô cùng nặng nề, bàn tay Cố An Tước siết lại thành nắm đấm, chỉ hận không thể tìm một chỗ xả giận.

"Hôm đó tôi đeo bao, em không cần uống."

Ngày xảy ra chuyện đó đến nay trọn vẹn một ngày, sau khi trở về cô không dám dùng thuốc vì sợ Hà Cảnh Minh biết chuyện, mãi đến hôm nay mới có thể dùng, cô còn chẳng biết liệu còn kịp không.

"Cần." Hà Tiểu Vãn nhìn anh, ánh mắt quật cường không chút xao động. "Tôi sẽ uống đầy đủ, đúng liều, một viên cũng không được sót."

Cố An Tước nghiến răng. "Thứ thuốc đó không tốt cho sức khỏe, tôi nói rồi, em không cần uống."

"Ai mà biết được chứ? Ngộ nhỡ có gì xảy ra..." Giọng nói cô càng lúc càng lạnh. "Cảm ơn anh vì đã nghĩ cho tôi. Nhưng thuốc này tôi vẫn phải uống, anh biết tại sao không?"

"Thứ đồ đó không tốt. Nhưng tôi muốn chắc chắn một điều rằng, dù chỉ là không phẩy không không một phần trăm, tôi cũng không muốn bản thân mang thai đứa con của anh."