Anh Không Yêu Em, Em Hiểu Mà!

Chương 10: Người ấy đang bước thật nhanh rời khỏi anh



- Dực, em để cơm trên bàn nhé!

Lâm Thiến đứng ôm cặp lồng cơm thật lâu, có lẽ là gần 10 phút hoặc hơn thế nữa chỉ để tìm kiếm lời nói thích hợp. Ban đầu là lưỡng lự, về sau thì sợ hãi thành ra cô chỉ có thể đặt đồ lên trên mặt tủ rồi quay người đi luôn, cũng không để ý đến người đàn ông đang ngồi trên giường.

Mấy ngày nay Trần Dực cư xử rất khác biệt. Trước đây anh lạnh lùng bình tĩnh, biểu cảm trăm ngày như một, Lâm Thiến sớm đã quen cái tính cách này của anh.

Bây giờ Trần Dực đều tùy lúc đột nhiên nổi giận, đồ trong phòng đều bị phá hỏng, thậm chí anh còn làm chính mình bị thương. Trường hợp như vậy đến Khang Lâm là bạn thân anh cũng không biết phải làm gì.

Chắc là do việc đột ngột mất đi đôi mắt là một đả kích nặng nề đối với anh, khiến thân thể và suy nghĩ không thể hòa hợp, nhiều việc ngày thường có thể làm được dễ dàng, bây giờ chỉ có bất lực ngồi yên một chỗ. Mâu thuẫn phát sinh mới khiến Trần Dực hành động bất thường như thế.

Mỗi lần anh nổi cáu xong đều ngủ một giấc thật sâu, tỉnh dậy lại ngơ ngác đưa đôi mắt không có tiêu cự của mình nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Cứ vậy mấy tiếng đồng hồ không nói gì...

Sự im lặng này của anh so với mấy tiếng trước cứ như hai người khác nhau.

Lúc Lâm Thiến vào đưa cơm cũng là lúc Trần Dực đang bần thần như thế, cô sợ anh sẽ kích động nên đành ra ngoài.

- Lâm Thiến, cô trở lại đây.

Giọng anh nặng nề cứ như vừa trở ra từ trong hầm tối. Bàn tay đang định kéo cửa của Lâm Thiến bị khựng lại, cô loay hoay một chỗ không biết nên cảm thấy vui mừng hay sợ hãi. Ánh mắt nhìn về phía Trần Dực bên kia, thấy anh cũng không có dấu hiệu nổi cáu mới dám bước chân qua.

- Anh muốn em giúp gì không?

Trần Dực nghe xong câu nói của cô khẽ cau mày, hình như là không đồng ý với cái từ "giúp" kia. Im lặng lúc lâu anh mới hé môi, từ ngữ nói ra không rõ cảm xúc.

- Lấy cơm giúp tôi đi.

Lâm Thiến sửng sốt, ngớ người ra một lúc lâu rồi vội vàng kê lấy chiếc bàn nhỏ trên giường bệnh, bày trên mặt bàn những món thanh đạm. Lâm Thiến nghĩ Trần Dực cũng chưa thể ăn được đồ nhiều dầu mỡ nên đã dặn người nấu mang lên.

Nhìn cả bàn chỉ thưa thớt hai ba món, lại nhìn tới động tác cầm đũa vụng về của Trần Dực, Lâm Thiến cắn môi lưỡng lự nói.

- Em giúp anh ăn được không?

Trần Dực từ sớm đã mất kiên nhẫn, anh không thể nhìn thấy gì cả, nếu không phải làm đũa va vào bàn thì sẽ là miệng bát, chỉ có mấy phút ngắn ngủi thôi mà anh đã suýt tức tới mức muốn lật tung bàn.

Giọng thiếu nữ mềm mại uyển chuyển vang lên, động tác giận cá chém thớt của anh cũng dừng lại. Anh chỉ suy nghĩ một chút rồi gật đầu, chỉ là trong lòng có thứ gì đó ngượng ngượng không hề thoải mái.

Lâm Thiến thấy anh gật đầu thì vui lắm, cô cong khóe môi nhợt nhạt của mình, bàn tay gầy gò lấy lại đôi đũa từ tay anh, cô rất cố gắng để bản thân không đụng phải anh, nhưng trong lúc vô tình Lâm Thiến có chút hào hứng nho nhỏ ngón tay cái lướt qua mu bàn tay của anh.

Cái chạm nhẹ này như bị điện giật, cô lo lắng rụt tay về, lại ngước mắt nhìn biểu cảm của anh.

Kỳ lạ là anh không giận, cũng không nói gì, trên mặt vẫn biểu tình uy nghiêm khó tiếp xúc, điều này khiến Lâm Thiến như chút được tảng đá nặng.

Cô cười dịu dàng, có ý định phải thật cẩn thận đút cho anh. Chả ngờ giây tiếp theo mặt Lâm Thiến tái xanh, lồng ngực bắt đầu co rút, cơn ho khan truyền tới bất chợt mà không có chút báo trước khiến Lâm Thiến không kịp chạy ra khỏi phòng cô chỉ có thể trợn mắt gằn xuống tiếng ho quái ác, cái nhìn đầy mong đợi hướng phía Trần Dực.

Đã là cơ hội tốt như vậy... Tại sao không cho cô...

Đau đớn tăng lên, Lâm Thiến ngồi bệt hẳn xuống nền đất, cổ họng như bị xé rách, tiếng ho vang lên phá tan không gian im lặng trong phòng, thời điểm đấy trái tim bé nhỏ của Lâm Thiến như đã vọt tới tận miệng.

Thân thể cô gái tựa như không thể chịu nổi nỗi đau này, bờ vai run rẩy theo từng đợt.

Cây đũa rơi xuống nền gạch lát trắng trong bệnh viện, âm thanh lẻ tẻ vang lên, Trần Dực đã nhận ra có điều không đúng, Lâm Thiến chưa bao giờ hậu đậu như vậy. Tiếng đũa còn kêu chưa hết, tiếng ho khan kế đó lại tiếp tục, từng tiếng từng tiếng cứ như xuyên qua lồng ngực rắn chắc để rồi xuyên thẳng vào trái tim đang đập trong lồng ngực anh, khiến cho nó nhói lên.

- Sao vậy?

Thanh âm anh trầm trầm, lại pha một chút lo lắng nho nhỏ. Từ bé anh đã mắc chứng sợ máu, sự mẫn cảm với nó rất cao, tuy anh không nhìn thấy, nhưng qua không khí mùi tanh tưởi của thứ màu đỏ này ra sức xộc thẳng vào mũi anh.

Là máu... trước đó lúc cô bày đồ ăn, thứ mùi này chưa từng xuất hiện, chứng tỏ thức ăn không có vấn đề.

Vậy là...

Ho... ra máu sao?

Da đầu anh run lên, ký ức trở về mấy tuần trước anh đã tận mắt thấy cô cầm chiếc khăn đầy máu đỏ, trên mũi cũng dính một chút, anh chỉ nghĩ người này bị chảy máu cam bình thường.

Tai anh vẫn từng phút lắng nghe nhưng không thấy cô trả lời, đáp lại anh là tiếng hít thở gấp rút dồn dập của người bên cạnh, tiếng rên rỉ đau đớn nức nở... tiếp đó lại là trận ho khan.

Trần Dực không biết vì sao nhận thấy có chuyện chẳng lành.

Thân thể Trần Dực trong nháy mắt không kiềm chế nổi mà cứng đơ, trong đầu xẹt qua ý nghĩ kinh khủng.

Ở trong bóng tối anh thấy người luôn ở cạnh anh bước chân đi mất, người ấy đang bước thật nhanh rời khỏi anh, rời khỏi anh đến nơi có ánh sáng, dù anh có gọi to thế nào đi nữa người ấy vẫn không quay lại, vẫn cứ đi thẳng về phía trước cứ như có ai đó bắt người ấy đi... anh đã rất cố gắng vẫn không thể đuổi theo được... anh mãi mãi vẫn không thoát khỏi dây xích sắt đáng ghét giam kìm mình ở lại nơi bóng tối này, cứ như cả đời sẽ chẳng thể thoát khỏi.

Người ấy thật sự đã sắp cách xa anh... là cách rất xa... Hai người gần như đã sắp trở thành người của hai thế giới, cách biệt cả không gian lẫn khoảng cách...

Trần Dực gần như sợ hãi hay gì đó, chân anh vẫn còn băng bó không thể di chuyển được nên hai tay cứ giơ loạn xạ trong không trung, cố đổi lại một lần nữa cái xúc cảm lạnh toát kia.

Không gian im lặng hơn trước, Trần Dực sợ hãi hoảng loạn hơn. Trong nơi tối tăm này chỉ còn có mình anh... anh không thể chấp nhận được điều đó, anh không muốn cô độc lẻ loi trong cái thứ gọi là bóng tối.

- Sao vậy? Sao vậy, Lâm Thiến.

- Lâm Thiến? Lâm Thiến? Sao cô không chịu nói?

Anh gần như là điên cuồng tìm vị trí nút khẩn cấp trên đầu giường, gần như điên cuồng mà bấm.

Anh hoang mang, anh sợ hãi... anh lại gần như bất lực đến cùng cực. Anh căm ghét cái cảm giác chết tiệt này... vì thế anh vội vã gọi tên cô, làm ơn đi, quay trở lại nơi tối tăm này với anh.

Cơn đau mà Lâm Thiến chịu đựng mỗi lúc một dài, thời khắc ấy cứ từng giây trôi qua lại như nỗi đau đớn mà cả đời phải chịu dày vò. Cô tê dại nằm trên những vũng máu lớn nhỏ trên đất, sàn nhà lạnh lẽo ngấm vào từng tấc da tấc thịt, cả người dường như chỉ có còn sót lại chút hơi tàn.

Vậy mà cô vẫn cười, cười như đứa trẻ lần đầu được nhận món quà lớn. Cô mê man, chẳng còn giữ được sự thanh tỉnh, mà trong lúc này cô lại nghe thấy anh gọi tên cô.

Anh gọi tên cô thật nhiều lần...

Nhiều như vậy...

Nhưng mà có nhiều hơn lần anh gọi cô gái Châu Ngọc kia không?

___