Anh Là Antifan Của Em

Chương 37: Hình tượng xấu thậm tệ



“Mấy người đang làm gì đấy?”

Cố Thần như bậc vương giả trời sinh, anh vừa lên tiếng, cho dù giọng nói không lớn lắm, nhưng cũng có sức răn đe vô hình.

Mấy người chặn trước cửa tự động nhường đường cho Cố Thần.

Nghiêm Thảo lau nước mắt, đi về phía Cố Thần, nghẹn ngào nói: “Thần, có lẽ chúng ta phải đổi nơi khác rồi, nơi này...”

Cô ta còn chưa nói xong đã khóc không thành tiếng.

Đọc FULL bộ truyện.

Nếu còn không hiểu lời Nghiêm Thảo, thì Nghiêm Khả Khả đừng lăn lộn trong giới giải trí nữa.

Cố Thần đi tới phía trước, lạnh lùng liếc nhìn Nghiêm Khả Khả, rồi quay đầu chất vấn phó đạo diễn đang run lẩy bẩy: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chuyện này... chỉ là một hiểu lầm...” Phó đạo diễn biết địa vị Cố Thần, nhưng cũng biết rất có thể Nghiêm Khả Khả là người của Phó Tăng Kiên, ông không muốn đắc tội với hai người này.

Ngược lại một fan đứng sau Nghiêm Thảo, thấy bên mình đã có người chống đỡ, thì nhất thời to gan nói.

“Nghiêm Khả Khả hiếp người quá đáng, rõ ràng nơi này đã sớm cho chúng ta mượn rồi, ai ngờ cô ta lại hớt tay trên, tìm thẳng đạo diễn cướp nơi này trước.”

“Cô nói láo, rõ ràng Khả Khả nhà chúng tôi tới xin đạo diễn, rồi đạo diễn cho chúng tôi mượn, cô dựa vào cái gì mà nói chúng tôi hớt tay trên?” Các fan Nghiêm Khả Khả cũng không chịu thua.

Nghiêm Khả Khả không nói gì cả, chỉ đứng đó, quan sát Cố Thần với vẻ mặt chế giễu, khiến anh không thể né tránh được.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo T-shirt trắng đơn giản với quần jean, tay còn cầm hộp cơm vẫn chưa ăn xong.

Chắc chắn người không biết rõ chân tướng sẽ hiểu lầm rằng, cô là một sinh viên đại học trong sáng đơn thuần.

Theo lý mà nói thì giờ cô đã mang thai ba tháng rồi, nhưng người vẫn gầy hơn người bình thường một vòng.

Cô và con có đủ chất dinh dưỡng không vậy? Cố Thần không khỏi suy nghĩ sâu xa.

“Thần, hay là chúng ta bỏ qua chuyện này đi.” Nghiêm Thảo vươn tay kéo vạt áo Cố Thần, kéo anh ra khỏi suy nghĩ.

Cố Thần nghiêng đầu, thấy vành mắt Nghiêm Thảo đỏ ửng, trên lông mi vẫn còn đọng nước mắt.

Lẽ ra anh nên đòi lại công bằng cho Nghiêm Thảo, nhưng không biết tại sao, anh không muốn gây khó dễ cho Nghiêm Khả Khả trước mặt nhiều người thế này.

Nghiêm Thảo khàn giọng nói: “Là do lúc nãy chị nói mấy câu rất khó nghe, nên phải xin lỗi mọi người, bởi vì bọn họ vô tội.”

Cô ta còn chưa nói xong, một cô gái tính khí hơi nóng nảy đứng ra, tức giận bất bình: “Chúng tôi không làm sai, dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi phải xin lỗi?”

Nói xong, cô gái còn đứng trước mặt Nghiêm Khả Khả, như gà mẹ bảo vệ đàn con.

Mặc dù tính khí nóng nảy nhưng sự tin tưởng vô điều kiện này thật sự khiến người khác phải cảm động.

Nghiêm Khả Khả nhớ tới trước đây cô vô cớ bị dính vào đủ kiểu scandal, bọn họ cũng nói giúp cô như thế.

“Đúng là vịt chết còn mạnh miệng, có cần bảo mọi người vạch trần bộ mặt hiện tại của các cô, thì các cô mới biết quay đầu không?” Người gây sự lúc trước lại lên tiếng.

Hình như đây là người phát ngôn của Nghiêm Thảo, lúc nói vẻ mặt cô ta đầy cao ngạo.

“Về chuyện liên quan đến nơi này, tôi không phủ nhận là không có hiểu lầm nào, nhưng tôi không thể chấp nhận việc các cô đổ hết tội danh lên đầu tôi.”

Nhân lúc cô gái chưa nói gì, Nghiêm Khả Khả đã giành nói trước.

Cô kéo cô gái trẻ tuổi nóng tính ra sau lưng, còn mình thì tiến lên hai bước.

Nghiêm Khả Khả quay đầu nhắc nhở, tưởng rằng Cố Thần sẽ nói giúp Nghiêm Thảo.

Thấy Nghiêm Khả Khả không tin tưởng mình, Cố Thần cũng hơi tủi thân.

Lúc Nghiêm Thảo gọi anh, anh đang thảo luận với thư ký về chuyện lát nữa phải mở hội nghị.

Nhưng nghĩ tới hôm nay là ngày Nghiêm Khả Khả đóng máy, anh mới đẩy lùi hội nghị, để tới đoàn phim.

Sao người phụ nữ Nghiêm Khả Khả này luôn không biết tốt xấu vậy?

Nghĩ thế, sắc mặt Cố Thần càng thâm trầm hơn, đáy mắt cũng hiện lên sự tức giận.

“Sự thật đã bày ra trước mắt, đâu còn chuyện gì mập mờ nữa?”

Anh hất cằm, quay đầu nhìn nhóm người trước mắt, vẻ mặt đầy khinh thường: “Mấy người có thể theo đuổi thần tượng, nhưng mấy người hãy nhìn cho kỹ Nghiêm Khả Khả đi, cô ta có thật sự đáng để mấy người từ bỏ quan điểm sống, gạt thị phị qua một bên để theo đuổi thần tượng không?”

Dù gì cũng kiêng kỵ thân phận Cố Thần, nên lần này dù có người không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn không ai dám phản bác lại.

Nghiêm Khả Khả nhìn Nghiêm Thảo và nhóm người đứng sau cô ta, ai cũng mang vẻ mặt đắc ý.

Ngực cô như có một tảng đá lớn chặn lại, khiến cô không thở nổi, sẽ bị chết ngộp ngay.

“Tổng giám đốc Cố, phiền anh giảng giải cho tôi biết thế nào là quan điểm sống, thế nào là thị phi không?” Mặt cô trở nên cứng đờ.

Nếu lúc nãy cô chỉ mang tâm trạng xem kịch, thì giờ cô thật sự tức giận rồi.

Cô không oán trách Cố Thần vì Nghiêm Thảo mà ăn nói không kịp suy nghĩ, nhưng anh không nên giúp cô ta mà đi chỉ trích những người tin tưởng cô vô điều kiện.

“Cô dẫn dắt bọn họ làm sai là phá hủy quan điểm sống, đã làm sai rồi còn chết không thừa nhận là người xấu thị phi, cô là người không có đạo đức, dù tôi giảng giải nhiều đến đâu thì có tác dụng gì?”

Từng câu từng chữ của Cố Thần nghiền ép lòng kiêu ngạo của Nghiêm Khả Khả.

Dù cô đã sớm biết trong lòng Cố Thần hình tượng cô xấu thậm tệ, nhưng giờ nghe anh nói ra trước mặt nhiều người thế này, tim cô vẫn không ngừng bóp chặt, đau nhói.

Cô liếm môi, trong đầu suy nghĩ rất nhiều lời phản bác, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Có lẽ giờ những lời phản bác đó đã trở nên vô ích.

Mặc kệ cô nói gì đi chăng nữa, thì anh cũng sẽ không tin cô dù chỉ một chút.

Nghiêm Thảo đứng bên cạnh xem náo nhiệt đủ rồi, thì tìm đúng thời cơ đứng ra làm người tốt.

“Thần, anh nói quá lời rồi, bọn họ chỉ là mấy cô gái mới lớn, nên không phân biệt đúng sai cũng là chuyện thường tình, anh đừng cãi nhau với chị nữa.”

Câu nói này chẳng khác nào đang ngầm thừa nhận Nghiêm Khả Khả là người tồi tệ?

Nghiêm Khả Khả hít sâu một hơi, cô không muốn tranh chấp với Nghiêm Thảo, nhưng cũng không dám quay đầu nhìn những người tin tưởng cô.

Cô nghĩ mình thật thảm hại.

“Không phải thế, anh nói sai rồi.” Đúng lúc này, có một người đứng ra, phá vỡ sự dè dặt của mọi người.

Nghiêm Khả Khả ngạc nhiên quay đầu lại, không ngờ lại có người nói giúp cô vào thời điểm này.

Người lên tiếng là một cô gái đeo kính, với tóc mái dày trước trán, là một cô gái ngoan điển hình.

“Khả Khả là người rất ưu tú, chí ít là đối với tôi, trong vô số lần tôi định từ bỏ, chính cô ấy đã cho tôi phương hướng để tiến về phía trước.”

Hình như cô ấy đang sợ, nên giọng nói pha lẫn sự run rẩy, nhưng vẻ mặt lại rất kiên định.

Nghiêm Khả Khả cũng sửng sốt, đây cũng là lần đầu tiên cô được “tỏ tình” ngay trước mặt thế này, hơn nữa trước đó, cô luôn tưởng rằng bọn họ mới là người tiếp thêm sức mạnh cho cô.

Cô chưa từng nghĩ rằng mình là người tốt, nhưng giờ biết mình cũng ảnh hưởng đến sự tiến bước của người khác, nên cô mới vui đến thế.

“Lần nào tôi gặp phải thất bại cũng sẽ nghĩ, nếu Khả Khả gặp phải chuyện này sẽ giải quyết thế nào, có phải cô ấy sẽ càng cố gắng làm tốt hơn, có phải tôi nên kiên trì thêm chút nữa giống như cô ấy.”

Cô gái nói đến mức kích động, thậm chí mắt đã ngấn nước, nhìn Nghiêm Khả Khả nói tiếp: “Còn nữa, cơm hộp hôm nay là khẩu vị em thích nhất.”

Một viên đá khuấy động ngàn cơn sóng, mấy người khác không dám nói gì cũng đồng loạt gật đầu phụ họa, từng câu từng chữ dần hòa tan trái tim sắt đá của Nghiêm Khả Khả.

Mọi thứ đều không còn vô ích nữa, những chuyện cô làm đều mang một ý nghĩa mới.