Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Đến

Chương 61: Hãy nhớ em



Mỗi năm Thiện Từ Gia Viên tổ chức từ hai đến bốn sự kiện quy mô lớn, tất cả sự kiện đều sẽ được lên kế hoạch vào cuối năm trước đó, một tháng trước khi bắt đầu thì tổ chức tập dợt. Năm ngoái viện trưởng Phương đã lên kế hoạch cho ba hoạt động quy mô lớn trong năm nay, gồm có Tân Niên, Tết Đoan Ngọ, Tết Trùng Cửu. Sau Tết Trung Thu, Cố Chiếu bắt đầu vội vã đi giúp đỡ viện trưởng Phương tổ chức hoạt động Tết Trùng Cửu, viết kịch bản chủ trì, dàn dựng tiết mục, chuẩn bị mấy món quà nho nhỏ.

Hôm nay Tết Trùng Cửu đã đến, ngoại trừ một mấy tiết mục lúc nào cũng phải có như viện trưởng Phương hát đơn ca, ông cụ Dương nói tướng thanh, Cố Chiếu làm người dẫn chương trình còn đặc biệt sắp xếp một bất ngờ.

Vốn Phùng Hiểu Quyên đã lên sân khấu chuẩn bị xướng vở (Quý phi say rượu), kết quả loa phát lại vang lên nhạc đệm của vở (Mẫu đơn đình). Bà ấy còn tưởng nhân viên công tác mở sai, đang định lên tiếng yêu cầu phát lại thì một giọng ca của người khác lại vang lên từ loa phát, đồng thời, một bóng dáng ưu nhã tay cầm microphone bước qua cửa phòng sinh hoạt.

Tưởng Uyển mặc một chiếc váy màu nâu sẵm ổn trọng, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, giọng ca uyễn chuyển trong trẻo xướng lên đoạn trích nổi tiếng nhất trong Mẫu đơn đình - Du ngoạn.

“Hoa khoe sắc thắm rạng ngời, buồn thay chốn cũ rêu phong lấp đầy...” Bà nhìn thấy Phùng Hiểu Quyên vẫn còn đang thất thần, liên nâng tay ý bảo bà ấy cùng xướng theo.

Phùng Hiểu Quyên như trong mộng mới tỉnh, trong mắt chứa đầy sự kích động, run giọng hòa âm với Tưởng Uyến, cùng nhau xướng trích đoạn này.

Sau khi tiếng nhạc kết thúc, thậm chí không quan tâm mình vẫn đang đứng trên sân khấu, bà ấy nắm lấy Tưởng Uyển, tâm tình vui sướng bộc lộ ra ngoài: “Em định định đến đây sao không nói với chị một tiếng? Chị... cũng chưa chuẩn bị gì cả.”

Tưởng Uyển vỗ lên mu bàn tay bà ấy, cười nói: “Tới cũng đã tới rôi, còn chuẩn bị gì nữa? Em đã đặc biệt luyện tập suốt một tháng chỉ vì muốn tạo bất ngờ cho chị, nếu nói trước thì còn gì là bất ngờ có đúng không? Lão tỷ tỷ, gặp em chị có vui không?”

Phùng Hiểu Quyên liên tục gật đầu: “Vui, rất vui”

Sau đó Phùng Hiểu Quyên ngồi dưới khán đài thưởng thức, Tưởng Uyến lại xướng thêm hai trích đoạn Mẫu đơn đình khác, mỗi lần xướng xong đều nhận được tràn vỗ tay reo hò nhiệt liệt.

Mà Tống Giảo Mộng tới giúp bố trí hội trường đang đứng ở cánh gà sân khấu với Cố Chiếu, nhìn thấy Tưởng Uyến được các cụ già hoan nghênh như vậy, không khỏi tò mò: “Đó là ai vậy?”

“Là mẹ của Thẩm Quyết Tinh, trước kia bà ấy là một diễn viên Côn khúc rất nổi tiếng, Hiểu Quyên lão sư rất thích bà ấy.” Cố Chiếu vừa tập trung xem màn biểu diễn trên sân khấu vừa trả lời cô ấy.

“Mẹ của Thẩm Quyết Tinh sao?” Tống Giảo Mộng kinh ngạc liếc nhìn Cố Chiếu, lại nhìn đến Tưởng Uyển trên sân khấu, nhìn một lát thì cảm thán nói, “Bảo sao Thẩm Quyết Tinh đẹp trai thế, hóa ra là mẹ cậu ấy rất xinh đẹp.”

“Ba anh ấy cũng đẹp, cả nhà bọn họ đều rất đẹp.” Cố Chiếu nhớ lại, dường như cả nhà Thẩm Quyết Tinh không có ai khó coi cả. Nếu nói ngoại hình đẹp là kỳ tích các ngũ quan tổ hợp và sắp xếp lại với nhau thì gia đình anh quả thực chính là một tập hợp lớn những kỳ tích.

Nghe cô nói như vậy, trong đầu Tống Giảo Mộng bất giác hiện lên diện mạo của một người Thẩm gia khác mà mình biết. Quả thật Thẩm Toàn Chương cũng rất đẹp.

“Vậy thì gen nhà bọn họ khá tốt.” Tống Giảo Mộng đột nhiên có chút đau lòng, gen của Thẩm Toàn Chương tốt như vậy nhưng lại bị anh ta làm chậm trễ tới 40 tuổi.

Đàn ông nên tranh thủ sinh con càng sớm càng tốt mới phải.

Hoạt động Trùng Cửu diễn ra xong, Tưởng Uyển ở lại trò chuyện cùng Phùng Hiểu Quyên và những người khác một lúc, cũng hứa sau này nhất định sẽ thường xuyên tới viện dưỡng lão tìm bọn họ trò chuyện về văn hóa Côn khúc.

Mà đến lúc này Tưởng Uyển mới biết Phùng Hiểu Quyên vậy mà lại là bà cô của Thẩm Toàn Chương, hai người nổi lên cảm giác thân thiết.

Tưởng Uyến: “Vậy em đây không thể gọi lão tỷ tỷ được, phải gọi bà cô của Toàn Chương một tiếng dì mới đúng, gọi là chị thì kém bối phận.”

Phùng Hiểu Quyên cười đến không khép miệng được: “Gọi là gì cũng được, muốn gọi thế nào thì gọi.”

Lúc bà ấy rời đi, Phùng Hiểu Quyên không nỡ, nắm tay Tưởng Uyên một đường dẫn bà ấy đến bãi đỗ xe.

“Giao Bé Ngoan cho cho con dì thấy rất yên tâm.” Trước khi lên xe, Phùng Hiểu Quyên xúc động nói, “Nó là một đứa trẻ đặc biệt tốt đặc biệt ngoan ngoãn, đều tuổi này mà dì chưa từng gặp được cô nương nào tốt như vậy. Con đừng chê dì nói dài dòng, ông trời đối xử với nó không tốt, dì phải đối xử tốt với nó gấp bội, phải làm người trấn cửa cho con bé.”

Trong viện dưỡng lão chủ yếu là nhìn thấy con cái tẫn hiếu với cha mẹ, hiếm khi gặp được đời cháu tẫn hiếu. Mấy đứa trẻ ở tuổi Cố Chiếu có lẽ đến cha mẹ của mình còn không chăm sóc, nói gì đến chăm ông bà nằm trên giường.

Cháu gái của chính bà chưa bao giờ chủ động gọi điện cho bà, chưa bao giờ đến viện dưỡng lão để thăm bà một mình, chưa bao giờ thay túi nhân tạo cho bà, chưa bao giờ giặt một chiếc quần áo nào cho bà.

Đừng nói cháu gái, ngay cả con gái ruột của bà cũng hiếm khi nào thay túi nhân tạo mà không lộ ra vẻ khó xử, nhưng Cố Chiếu trước giờ chưa từng ghét bỏ cái túi nước tiểu trên người bà.

Biết lòng tự trọng của bà cao, không muốn để hộ lý nhìn thấy cơ thể mình, Cố Chiếu sẽ tìm lúc không có ai mới cẩn thận hỏi bà để mình xem qua lỗ thông túi trên bụng. Sau khi xác nhận lỗ thông bình thường, Cố Chiếu sẽ không chán ghét đi rửa tay ngay lập tức, cũng không lộ ra chút vẻ mặt khó xử nào, cô chỉ giúp bà sửa sang lại quần áo, cười nói với bà túi vẫn khá ổn, muốn bà tiếp tục giữ như vậy.

Quan tâm đến sức khỏe của bà là trách nhiệm của bác sĩ, là nghĩa vụ của con cái, không nằm trong phạm vi công việc của Cố Chiếu. Cố Chiếu đối xử với bà ấy rất chân thành, bà có thể cảm nhận được điều đó, cho nên bà cũng muốn đáp trả lại bằng sự chân thành gấp bội, lúc nào cũng xem cô như cháu gái ruột mà lo lắng.

“Dì cứ yên tâm đi, nhìn dáng vẻ tiểu tử nhà con như vậy nhưng nó không phải kiểu người phong lưu đa tình. Nhìn trúng người nào rồi thì có đánh chết cũng chỉ chấp nhận duy nhất một người đó.” Khi còn nhỏ Thẩm Quyết Tinh có một cái núm vú cao su, mút nó đến lúc nát rồi mới chịu vứt đi, không phải vì người lớn ngại lắm chuyện, muốn tiết kiệm không đổi mà là anh không muốn đổi. Cho dù cùng một kiểu dáng cùng một màu sắc, nếu không phải là cái ban đầu anh nhất định không muốn.

Nhìn con mình từ nhỏ đến lớn, những phương diện khác Tưởng Uyến không dám đảm bảo, riêng chuyện tình cảm bà có thể đứng ra bảo đảm cho con trai mình một phen.

“Nếu sau này nó dám bắt nạt Tiểu Chiếu con sẽ là người đầu tiên phản đối.” Tưởng Uyển trừng mắt, bản tính trọng nữ khinh nam lộ ra, “Sẽ đánh gãy chân nó.”

Thẩm Quyết Tinh hắt xì một cái, trong phòng họp yên tĩnh, mọi người bao gồm Lâm Lập đang nói chuyện đều nhìn về phía anh.

Đây là thói quen của công ty bọn họ, hay nói đúng hơn là thói quen của Thẩm Quyết Tinh. Anh không dễ cất giọng, nhưng nếu anh phát ra tiếng, mọi người đều sẽ dừng lại nghe anh nói chuyện. Những bài phát biểu của anh thường ngắn gọn, hơn nữa còn đi thẳng vào vấn đề, có thể mở ra vài ý tưởng mới.

Nhưng hôm nay hiển nhiên vẫn chưa đến lúc anh nói.

“Tôi chỉ hắt xì thôi, cứ tiếp tục đi.” Ngón trỏ xoa xoa dưới mũi hai cái, Thẩm Quyết Tinh ra dấu cho Lâm Lập tiếp tục nói.

Hù chết người ta, còn tưởng lại bị mắng.

Trong lòng Lâm Lập thở phào nhẹ nhõm, giảng đến nội dung tiếp theo trên PowerPoint. .

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Đột nhiên, điện thoại di động trên bàn của Thương Minh Viễn rung lên, cậu ta nhìn lướt qua rồi thở dài: “Lại có ca bệnh.”

Đến thời điểm này, cho dù không nói kỹ càng tỉ mỉ thì ai ai cũng biết là “ca bệnh” gì, liền sôi nổi cầm lấy di động mình lên xem thử.

“Chỉ có hai ca, cũng may không ở gần chúng ta.”

“Khu vực có ca bệnh A vừa hay lại là quận chúng ta phụ trách cải tạo mấy viện dưỡng lão, may là làm xong hết rồi, nếu không viện dưỡng lão phong tỏa một cái chúng ta nhất định không thể bàn giao công trình đúng hạn.”

“Chủ trương là nếu một quận có ca nhiễm bệnh thì tất cả các viện dưỡng lão trong đó sẽ phong tỏa quản lý hết đúng không?”

“Đúng vậy, rất nghiêm ngặt.”

Thẩm Quyết Tinh bỗng đứng phắt dậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của một người anh vội vàng nói: “Tôi đi gọi điện thoại.” Sau đó liền đẩy cửa đi ra khỏi phòng họp.

“Sao vậy? Lão đại có chuyện gì gấp à?”

“Chúng ta còn hạng mục nào ở quận đó nữa không?”

“Không mà...”

Lúc những người khác còn chưa nhìn rõ nội tình, Lâm Lập sớm nhìn thấu hết thầy. Anh ta gõ gõ bàn, thu hút sự chú ý về phía mình.

“Bạn gái của lão đại đang làm việc ở viện dưỡng lão nằm trong quận đó.”

Lúc này mọi người mới chợt hiểu ra, thảo nào anh nóng nảy như vậy, hóa ra là lo lắng cho bạn gái.

“Khó trách gần đây tôi cảm giác tính khí của lão đại khá hơn nhiều, lúc mắng người cũng trở nên dịu đàng hơn, tôi còn tưởng bản thân tự lừa mình dối người tự thêm filter cho anh ấy.”

“Tôi cũng phát hiện lần trước mình sai đơn vị bản vẽ nhưng không hề bị mắng...”

Thương Minh Viễn nghịch chiếc bút bi trong tay, mắt liếc nhìn Thẩm Quyết Tinh đang gọi điện thoại bên ngoài, tốt bụng nhắc nhở mọi người: “Kế tiếp mọi người nên cẩn trọng thì hơn, Tinh Tinh của chúng ta phỏng chừng lại sắp hóa thành rồng phun lửa.”

Tưởng Uyển rời đi lúc bốn giờ, bà ấy vừa đi, ca bệnh mới nhất liền được công bố. Cố Chiếu vừa thấy tài khoản công chúng đăng tin tức có ca bệnh trong quận, cô liền biết không thể tránh khỏi phong tỏa quản lý, lập tức chạy thẳng đến chỗ viện trưởng Phương thông báo, sau đó gấp gáp chạy về nhà thu thập đồ đạc.

Lúc Thẩm Quyết Tinh gọi điện thoại đến cô đã ở trên tàu điện ngầm, bởi vì tín hiệu không tốt, hai người đối thoại không được trôi chảy cho lắm.

“Chỗ em có phải... lại sắp phong tỏa quản lý nữa không?”

“Đúng vậy, nếu không có thêm ca bệnh thì sẽ phong tỏa bảy ngày, nếu có tăng thêm thì không biết đến mấy ngày...”

“Vậy em... tự mình cẩn thận...”

“Anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng suốt ngày tăng ca, em...” Cố Chiếu siết chặt ngón tay, nhẹ giọng nói, “Hãy nhớ em.”

“... Em nói gì?”

Cố Chiếu lại mở miệng muốn nói nhưng đầu dây bên kia đã yên tĩnh, cô đưa điện thoại ra kiểm tra, cuộc gọi đã bị ngắt.

Thở dài, cô đành soạn mấy tin nhắn đặn dò “chú ý nghỉ ngơi” linh tinh gửi đến Thẩm Quyết Tinh, nhưng tuyệt không nhắc lại một câu “Hãy nhớ em” kia.

Sau khi thu thập một số quần áo để thay và nhu yếu phẩm hàng ngày, Cố Chiếu mang hành lý trở lại viện dưỡng lão, trùng hợp gặp được Tống Giảo Mộng cũng mới quay về giống như mình.

Cố Chiếu ngẩn người, nghĩ không ra tại sao đối phương lại trở về lúc này. Sau khi hoạt động Trùng Cửu kết thúc, cô ấy thấy không có việc gì liền đi trước, chẳng lẽ lại để quên đồ gì sao?

Tống Giảo Mộng lái xe vào viện dưỡng lão, Cố Chiếu kéo hành lý đuổi theo đến bãi đỗ xe, Tống Giảo Mộng cũng vừa lúc xuống xe.

“Sao cậu lại tới đây?” Cố Chiếu hỏi.

Tống Giảo Mộng mở cốp sau xe lấy ra một cái rương hành lý lớn hơn cả rương hành lý Cố Chiếu đang kéo.

“Không phải viện dưỡng lão của cậu đang thiếu nhân lực sao? Nghe nói sắp phải phong tỏa quản lý nên mình đã xin viện trưởng Phương cho ở lại hỗ trợ, ngài ấy nói sẽ thuê mình làm nhân viên tạm thời.”

Đúng là gần đây trong viện có rất nhiều người xin nghỉ việc, ngay cả kế toán cũ trong phòng tài vụ vốn được mời trở lại cũng vì không chịu nổi phong tỏa trong thời gian dài mà từ chức không làm nữa. Cũng có vài nhân viên cho dù cơ thể chịu đựng được nhưng người nhà lại ý kiến rất nhiều, đặc biệt là những người có con nhỏ.

Vậy nên lời Tống Giảo Mộng nói không sai, viện bọn họ quả thật rất thiếu người.

“Vậy thì tốt quá.” Cố Chiếu vui vẻ nói, “Đúng rồi, giấc ngủ của cậu thế nào?”

“Giấc ngủ? Cũng tạm được.” Tống Giảo Mộng kéo hành lý cùng Cố Chiếu đi tới tòa nhà hành chính, “Cậu hỏi chuyện này làm gì? Chỗ chúng ta ở cách âm không tốt sao? Chẳng lẽ chúng ta phải sống cùng với mấy cụ già?

Trong tưởng tượng của cô ấy, tệ lắm là ở một phòng bảy người thôi.

Cố Chiếu lắc đầu: “Chúng ta ngủ dưới đất.”

Một hồi lâu mà người bên cạnh không đáp lại, cô quay đầu sang thì thấy Tống Giảo Mộng đã tụt lại phía sau mấy bước.

“Ngủ dưới đất?” Trong giọng Tống Giảo có chút không dám tin.

Thậm chí phòng bảy người cũng không có luôn sao??

“Ừm.. Ở cùng với viện trưởng Phương và những người khác, ngủ dưới đất trong phòng sinh hoạt.” Cố Chiếu khiếp đảm bổ sung thêm, “Tiếng ngáy của viện trưởng Phương có hơi lớn, nếu giấc ngủ cậu không tốt lắm thì tốt nhất nên chuẩn bị một bộ nút bịp tai"

Tống Giảo Mộng ngây ra như phỗng sức lực trên tay buông lỏng tay cầm hành lý rơi ầm trên đất