Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Đến

Chương 63: Hoan nghênh về nhà



Từ khi sinh ra đã bị sứt môi hở hàm ếch, Mộ Mộ chưa đầy một tuổi đã phải làm giải phẫu chữa trị sứt môi hở hàm ếch. Cơ thể dần lớn lên, những ca phẫu thuật chỉnh sửa vẫn sẽ liên tục đi theo cô bé đến lúc trưởng thành, xương ổ răng, hàm trên, mũi,... cả đời cô bé đã định phải trải qua nhiều ca phẫu thuật hơn những người khác.

Hiện giờ cô bé đã năm tuổi, do di chứng phẫu thuật chỉnh sửa hở hàm ếch mà bị suy hầu họng do vòm miệng mềm quá ngắn, ảnh hưởng tới khả năng nói chuyện rõ ràng, đành phải làm phẫu thuật chữa suy hầu họng. Tuy đây không phải là đại phẫu nhưng đối với một cô bé năm tuổi thì đây có thể là chuyện lớn nhất nà cô bé từng đối diện trong ký ức.

Thế nhưng từ lúc nhập viện kiểm tra đến lúc gây mê giải phẫu, rồi đến khi hết thuốc mê tỉnh lại, suốt quá trình đó cô bé vẫn luôn phối hợp, ngoan ngoãn đến mức bác sĩ cũng cảm thấy khó tin. Phải biết cô bé chỉ mới năm tuổi, ngay cả những đứa trẻ 8 9 tuổi lớn hơn một chút cũng chưa chắc không khóc không quấy được như vậy.

Những cuộc giải phẫu chỉnh sửa này đều nhằm nâng cao thành hầu họng, để hầu họng có thể khép kín lại, khoảng hai tuần là khỏi hẳn. Vào ngày thứ tư sau ca phẫu thuật, Mộ Mộ từ bệnh viện về đến nhà, đầu tiên cô bé gấp không chờ nổi bắt Trương Nhã gọi điện thoại cho Cố Chiếu.

“Con rất dũng cảm, con không có khóc.” Cô bé nắm di động, tranh công với Cố Chiếu trong video.

“Vậy con thật lợi hại, lợi hại hơn dì nhiều.” Cố Chiếu cũng rất phối hợp, “Di lớn như vậy mà lúc làm trị liệu đã không nhịn được mà khóc, đau lắm.”

Đau đến mức bây giờ nhớ lại vẫn có chút sợ hãi. Lúc trước cô còn đứng trước mặt Thẩm Quyết Tinh thề son sắt, nói cái gì mà “đã chịu được một phần ba, không đáng bỏ cuộc”, kết quả di động cô vừa sáng lên ảnh của Trương Nhã, cô suýt nghĩ đối phương muốn giục mình đi làm trị liệu lần thứ hai, phải gom hết dũng khí mới dám tiếp điện thoại.

“Mấy ngày trước con cũng đau, nhưng hôm nay đã đỡ nhiều rồi, chỉ còn đau một chút thôi.” Mộ Mộ đong đưa hai chân nói, “Bác sĩ cũng khen con dũng cảm, nói con là bạn nhỏ đáng yêu dũng cảm nhất họ từng gặp!”

Cố Chiếu nhìn cô bé, ít nhiều cũng có chút vui mừng. Tuy mới năm tuổi nhưng Mộ Mộ đã có dũng khí mà ngay cả cô gái hai mươi lăm tuổi như cô cũng không có, sau này lớn lên nhất định cô bé sẽ trở thành một tiểu cô nương tự tin như ánh mặt trời.

Vưa giống cô, lại vừa không giống cô.

“Con cũng là bạn nhỏ đáng yêu dũng cảm nhất mà dì từng gặp.” Từ tận đáy lòng Cố Chiếu cũng cảm thấy như vậy.

“Hì hì..” Bé gái cười ngọt ngào nói, “Vậy thì trừ ba mẹ ra, dì chính là người lớn đáng yêu nhất mà con tưng gặp.”

Sự “đồng cảm” của trẻ con là một điều rất bí ẩn. Có lẽ vì cảm nhận được “đồng loại”, rõ ràng hai người tiếp xúc không nhiều nhưng đối với Cố Chiếu, Mộ Mộ nảy sinh một loại cảm tình vừa là thầy vừa là bạn.

“Con rất xinh đẹp, dì cũng rất xinh đẹp, những người nói chúng ta không xinh đẹp mới là đồ xấu xí!”

Cô bé xem lời Cố Chiếu là khuôn mẫu tôn sùng, khắc sâu thành tín ngưỡng nhân sinh. Từ nay về sau, đó sẽ trở thành căn cơ không thể lay chuyển, là người bạn cùng cô bé lớn lên.

Hai mươi ngày sau khi viện dưỡng lão bị phong tỏa quản lý, thành phố S lại được mở cửa lưu thông, cuối cùng Cố Chiếu và mọi người có thể về nhà.

Lúc mới phong tỏa vẫn là cuối mùa thu, khi ra ngoài đã là đầu mùa đông. 6 giờ chiều, trời đã tối sầm nhưng vẫn có rất nhiều người nhà của các cụ già nghe tin đến tập trung ở cổng, cổng vừa mở ra liền gấp không chờ được sôi nối ào vào bên trong.

Bọn họ sắp được đoàn tụ với người nhà, cô cũng phải đi đoàn tụ với người nhà cô. Cố Chiếu đặt hành lý lên trên xe Tống Giảo Mộng, đưng ở xa xa nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi thầm nghĩ.

“Đi thôi.” Tống Giảo Mộng đóng cốp xe, cũng liếc mặt nhìn những người đó một cái, ra hiệu Cố Chiếu lên xe.

Cố Chiếu ngồi trong xe, nhìn cảnh đường phố vừa quen thuộc vừa xa lạ bên ngoài, trong lòng dâng lên rất nhiều cảm xúc. Hôm nay lúc sửa sang lại đệm chăn, Lâm Mẫn Thanh hỏi cô có tiếp tục làm không, lời nói giống như ám chỉ rằng mình đã không kiên trì được nữa.

“Có, dù thế nào em vẫn sẽ tiếp tục đi làm.” Cố Chiếu nói.

“Bây giờ em nói thì dễ, sau này kết hôn, có con nhỏ rồi thì phải làm sao?” Lâm Mẫn thanh thở dài, giống như cảm thấy cô quá ngây thơ, “Sơ sẩy một cái là mười ngày nửa tháng không về nhà, người trong nhà sẽ luôn ý kiến. Công việc này vừa ít tiền lại vừa mệt, cũng không thú vị.”

“Trước đây chị đi làm vì việc đơn giản lại đỡ vất vả. Mà bây giờ chưa nói đến áp lực công việc, riêng tiền lương đã không tương xứng, người nhà con không ủng hộ, thật sự cảm thấy không đáng.”

“Chung quy cũng phải có người làm.” Cố Chiếu rũ mắt, nói, “Anh ấy sẽ hiểu.”

Giống như cô có thể thấu hiểu giấc mơ của Thẩm Quyết Tinh, Thẩm Quyết Tinh cũng nhất định hiểu được sự kiên trì của cô. Tiền quả thật rất quan trọng, nhưng có những thứ không thể đo đếm bằng tiền.

Tình hình bệnh dịch thế này, ai cũng phải gắng gượng mà sống, làm gì có ai dễ dàng đâu?

“Cậu không nói với Thẩm Quyết Tinh hôm nay chúng ta gỡ phong tỏa sao?”

Cố Chiếu hoàn hồn lại, nhìn về phía Tống Giảo Mộng đang lái xe: “Không có, mình muốn cho anh ấy một bất ngờ.”

Cô chỉ nói với Thẩm Quyết Tinh sáng ngày mai mới gỡ phong tỏa, nên đối phương vẫn định ngày mai mới đến đón cô, không biết đêm nay cô đã được về nhà.

“Lúc trước mình đọc tiểu thuyết yêu đương cũng chưa chán ngán bằng hai người các cậu.” Tống Giảo Mộng cười nói, “Có điều hôm nay mình đã không cần ăn cẩu lương của cậu nữa. Một lát mình cũng có hẹn, Hiểu Quyên lão sư giới thiệu đối tượng xem mắt cho mình, nói không chừng đêm nay sẽ gặp được ba tương lai của đứa nhỏ.”

“Hiểu Quyên lão sư giới thiệu đối tượng cho cậu?” Cố Chiếu kinh ngạc, “Là cháu trai bà ấy a?”

“Không phải, hình như là một người bà con xa, mình cũng không hỏi kỹ.”

Bà ấy còn thần bí đến kỳ lạ, không noi thêm gì, chỉ dặn cô ấy 8 giờ đêm nay đợi ở nhà hàng tây trên tầng 88 của tòa cao ốc Tài chính. Cô ấy chưa từng đi xem mắt nên không biết thế này có tính là không bình thường hay không, nhưng mà... Hiểu Quyên lão sư đã giới thiệu thì vẫn muốn đi gặp một lần. Dù sao mấy hôm nay đã thắng của hà rất nhiều tiền, cảm thấy rất ngại.

Cố Chiếu: “Hiểu Quyên lão sư có nhiều thân thích thật.”

Lúc trước còn giới thiệu cháu trai của mình cho cô, rồi lại tiếp tục giới thiệu Thẩm Toàn Chương, đây đã là người thứ ba rồi nhỉ?

Tống Giảo Mộng đưa cô đến cổng tiểu khu liền đi luôn, Cố Chiếu tự kéo rương hành lý lên nhà.

Vừa vào cửa liền nhìn trên mặt đất bừa bộn. Trên sàn phòng khách rải rác rất nhiều bóng bay, dây bóng đèn, cờ tam giác, trên bức tường trăng lớn phía sau ghế sô pha treo một tấm biểu ngữ “Hoan nghênh về nhà” thật lớn, trên bàn trà còn trang trí một cái đèn hình chữ “LOVE”.

Cố Chiếu nhấn bật công tắc trên mặt đất, chữ LOVE sang lên, đèn bên ngoài sân thượng cũng sáng lên.

Kéo cửa ra, cô bước ra ngoài thăm đò liền thấy toàn bộ sân thượng đều đã được trang trí đổi mới. Tất cả những chậu hoa cũ nát được rửa sạch sẽ, trong bồn hoa trồng mấy loại thực vật tươi tốt, mặt đất bằng xi măng được lót gỗ chống phân hủy, bốn phía sân thượng đều treo dây đèn ngôi sao màu vàng ấm áp. Ở giữa bày một chiếc bàn trà bằng sắt sơn màu trắng, hai chiếc ghế dựa cũng cùng màu.

Cố Chiếu đi qua ngồi xuống một chiếc ghế trong đó, dựa lưng ra sau, dễ dàng thu cả bầu trời đêm vào trong mắt.

Trời đêm mát mẻ, ngồi ở đây ngắm trăng ngắm sao hẳn là một lựa chọn không tồi.

Bản thân muốn tạo bất ngờ cho Thẩm Quyết Tình lại thành ra ngoài ý muốn phá hỏng bất ngờ của anh, trong lòng Cố Chiếu có chút băn khoăn, cô chỉ đành ngồi xếp bằng trên sàn nhà phong khách giúp đối phương làm nốt những công đoạn trang trí còn lại.

Cô tham khảo một số hình ảnh trên mạng, treo dây cờ tam giác bên dưới dòng chữ “Hoan nghênh về nhà”, dây đèn nhỏ treo quanh phòng khách vài vòng, vài quả bóng bay được dán lên tường, số còn lại tùy ý rải trên mặt đất.

Làm xong này hết thảy, cô lau lau mồ hôi trên trán, cũng cũng đã gần 8 giờ.

Vừa định gửi tin nhắn cho Thẩm Quyết Tinh hỏi mấy giờ anh về đến nhà thì có tiếng khóa cửa đăng kia vang lên. Cố Chiếu vội vàng đứng lên, nhưng bởi vì tê chân, đi chưa được mấy bước đã té ngã.

Thẩm Quyết Tinh mở cửa ra như mọi ngày, còn chưa bước vào nhà đã nhìn thấy một bóng dáng thất tha thất thếu bổ nhào trước mặt mình, “Ai u” một tiếng, chống tay quỳ trên đất.

Thẩm Quyết Tinh: “...” Cố Chiếu: “...”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì.

“Anh, anh về rồi sao?” Cố Chiếu cười gượng bò dậy khỏi đất.

Thẩm Quyết Tinh đặt túi đồ trong tay xuống, tiến lên đỡ cô, vẫn có hơi phản ứng không kịp: “Sao em lại... Về trước sao không nói với anh một tiếng?”

“Em muốn tặng cho anh một bất ngờ.” Cố Chiếu quay đầu lại để anh xem thành quả của mình, “Anh nhìn xem, em đều làm xong hết rồi, có đẹp kh...”

Cô còn chưa nói hết lời đã bị Thẩm Quyết Tinh ôm chầm lấy.

Trên người Thẩm Quyết Tinh vẫn còn mang theo hơi lạnh từ bên ngoài, đôi tay Cố Chiếu bám lấy phía sau áo anh, gương mặt dụi vào người anh, muốn cọ đi hết cảm giác lạnh lẽo kia.

“Nhớ em chết đi được.” Thẩm Quyết Tinh ngửi mái tóc cô, một hồi lâu vẫn không muốn buông cô ra.

Anh có thể quên ăn, có thể quên ngủ, nhưng duy nhất nỗi nhớ cô, không cần nhắc anh cũng sẽ không quên nổi.

Cố Chiếu khẽ nhắm mắt lại: “Em cũng nhớ anh.”

Cả hai cứ đứng như vậy giữa đám bóng bay, giữa dây treo đèn, đứng trước biểu ngữ “Hoan nghênh về nha”, tiểu biệt gặp lại, ôm nhau nóng bỏng.

Sau khi ăn một bữa tối đơn giản, Thẩm Quyết Tinh dẫn Cố Chiếu đi tham quan sân thượng anh tốn không ít công sức cải tạo lại, giới thiệu với cô mọi loại cây trong chậu.

Ánh đèn ngôi sao nhấp nháy làm cho góc nghiêng của Thẩm Quyết Tinh nhuộm đẫm sắc màu ấm áp.

Một bầu không khí tốt như vậy, một khung cảnh đẹp như vậy, nghĩ đến lúc những quả bóng bay mình cực khổ thổi lúc nãy sẽ bị dọn dẹp sạch sẽ, Cố Chiếu liên cảm thấy hơi đáng tiếc.

Giống như chiếc váy 500 tệ không thể chỉ mặc có một lần, cô cho rằng căn phòng bóng bay này xứng đáng làm một chuyện có ý nghĩa hơn.

Chẳng hạn như...

“Mùa xuân năm sau, ngày kỷ niệm tròn một năm anh và em gặp lại nhau, chúng ta kết hôn đi.”

Đó là ngày họ tương ngộ sau bảy năm, cũng là điểm khởi đầu của đoạn tình cảm này, Cố Chiếu cảm thấy đó là một dịp đặc biệt rất đáng để kỷ niệm.

Thẩm Quyết Tinh nhìn chằm chằm vao cây dương xỉ mình mới giới thiệu được một nửa, ngẩng ra một lát, sau đo anh chần chờ nhìn sang cô.

“Em đang... cầu hôn?” Cố Chiếu gật đầu, “Ừm”.

Ngươi từng cách cô một dải ngân hà, hiện giờ đang đứng trước mặt cô, chỉ cần cần cô giơ tay là có thể với lấy, cớ sao cô phải sợ hãi rụt rè không dám bước tới?

Đến Mộ Mộ còn dũng cảm như vậy, tại sao cô không thể dũng cảm một chút?

Ngôi sao đã đáp vào lòng cô, chính là của cô, cô muốn ôm lấy anh, muốn độc chiếm anh, vĩnh viễn ở bên anh.

“Nhưng mà... thế này có thiếu trang trọng quá không?” Mặc dù Thẩm Quyết Tinh đã hứa chỉ cần Cố Chiếu nguyện ý gả anh liên nguyện ý cưới, nhưng anh không ngờ đối phương lại cầu hôn anh trong tình huống thế này, nói tùy tiện cũng không hẳn là tùy tiện, nói tinh tế... thì lại thiếu chút ý tứ. Trong tưởng tượng của anh, cầu hôn hẳn phải có nhẫn, phải có bạn bè người thân chứng kiến, phải có thợ chụp ảnh, còn phải có nến tình yêu, quan trọng nhất vẫn phải là nhà trai anh đến cầu hôn.

Cố Chiếu nghĩ nghĩ: “Phải quỳ xuống sao?”

Thấy cô thật sự sắp quỳ xuống, Thẩm Quyết Tinh vội vàng ngăn lại.

“Không cần!

Cố Chiếu nắm lấy tay anh, lo lắng ngửa đầu nhìn anh: “Vậy anh... đồng ý?”

Vết bớt trên trán đã phai thành màu hồng nhạt, nếu nhìn một lượt ngũ quan của Cố Chiếu, cùng lắm chỉ có thể xem như thanh tú, nhưng bây giờ có một lớp trang điểm, khuôn mặt cô lại kiều diễm mười phần.

Yết hầu Thẩm Quyết Tinh khẽ nhúc nhích, thật sự không có cách nào cứ như vậy mà lắc đầu nói không với Cố Chiếu.

“... Được.” Cuối cùng anh chỉ có thể đồng ý.

Gần như ngay giây tiếp theo, Cố Chiếu lao vào long anh.

Thứ gọi là duyên phận thật sự quá xảo diệu, giống như chiếc mạng nhện của vận mệnh, nhìn không thấy, sờ không được, chỉ vừa kịp hoàn hồn lại đã thấy chặt chẽ quấn lấy nhau, khó mà tách rời.

Thẩm Quyết Tinh nhẹ vỗ về mai tóc dài của Cố Chiếu, khóe môi mỉm cười, chút không cam lòng vì bị giành cầu hôn trước cũng theo đó biến mất.

“Duyên phận thật sự là một thứ kỳ diệu nhỉ?”

Thẩm Toàn Chương mỉm cười rót rượu cho Tống Giảo Mộng không nói nên lời ở phía đối diện.

Tống Giảo Mộng liếc mắt nhìn ly rượu, nói: “Hôm nay tôi lái xe tới.”

“Cứ để tài xế lái về đi, đêm nay tôi sẽ phụ trách đưa em về nhà.” Anh ta giơ ly về hướng đối phương, “Quá tam ba bận, đây đã là lần thứ ba, chẳng lẽ Tống tiểu thư không cảm thấy chúng ta rất có duyên sao?”

Tống Giáo Mộng giơ ly chạm nhẹ vào ly đối phương: “Hai lần trước có lẽ là trùng hợp, còn hôm nay... là anh cố ý đúng không?”

Hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp mặt, đối phương hình như thật sự đã nói mình có một bà cô ở viện dưỡng lão của Cố Chiếu, nhưng cô ấy quả thật không dám nghĩ bà cô ấy lại chính là Hiểu Quyên lão sư.

“Quả thật từ đầu tôi đã biết là em, cũng là tôi dặn bà cô không tiết lộ thông tin cho em, nhưng tôi không có ý xấu, chỉ là sợ em không tới gặp mình mà thôi.”

“Gặp rồi thì có lợi ích gì?” Tống Giảo Mộng nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nói, “Anh cũng không muốn kết hôn.”

“Nếu tôi muốn thì sao?”

Động tác Tống Giảo Mộng khựng lại, cô giật mình nhìn đối phương.

Trên mặt Thâm Toàn Chương không có nửa vết đùa giỡn: “Nếu tôi nói, tôi muốn bắt đầu một mối quan hệ hướng tới hôn nhân với em thì sao?”

"Khụ..."

“Còn về chuyện em lo lắng, tôi cũng có thể nghĩ cách giải quyết.” Thẩm Toàn Chương không giống đang đi xem mắt mà lại giống đang đi bàn chuyện làm ăn, vừa bình tĩnh vừa có trật tự, “Tôi sẵn sàng cung cấp báo cáo kiểm tra sức khoẻ của mình.”

Tống Giảo Mộng trực tiếp bị sặc rượu trong miệng, ho đến kinh thiên động địa.

[HOÀN CHÍNH VĂN]